Chủ Mẫu Hạ Gia - Chương 1
1
Vì ta nói chuyện với Triệu công tử, đích tỷ lại nổi giận.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, hễ chọc đích tỷ không vui, ta sẽ bị phạt.
Dù Triệu công tử chỉ lịch sự chào hỏi ta.
Đích tỷ liền đập vỡ gần hết đồ trang sức trâm cài của ta, cắt nát số y phục ít ỏi của ta.
Nhưng vẫn chưa đủ, đích tỷ dùng trâm cài nâng cằm ta lên.
Chỉ cần tiến thêm mấy phần, là có thể đâm vào cổ họng ta.
“Ngươi với mẫu thân ngươi quả nhiên đều là hồ ly tinh không biết xấu hổ, Triệu Nhụy Chi là hôn phu của ta, ngươi cũng dám mơ tưởng sao?”
Ta sợ đến mức gần như không dám thở nhưng càng không dám khóc, vì như vậy chỉ khiến đích tỷ càng thêm ra sức bắt nạt ta.
“Không phải, muội chỉ đáp lễ thôi. Muội không dám…”
“Câm miệng!”
Đích tỷ trừng mắt nhìn ta, trâm cài cũng áp sát vào má ta.
“Sao không thấy chàng ta chào hỏi người khác, chỉ chào riêng ngươi!”
“Ta xem cứa nát cái mặt này đi, sau này ngươi còn dùng gì để quyến rũ người khác!”
Tỳ nữ Tiểu Thúy Tiểu Hỉ bên cạnh đích tỷ lập tức giữ chặt vai ta, cuối cùng ta cũng sợ hãi vùng vẫy.
Đang lúc trâm cài sắp cứa xuống, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Mẫu thân mặc váy áo màu nhạt, vẻ mặt bình thản bước vào.
Nhưng đích tỷ vẫn không buông ta ra, hừ lạnh nhìn mẫu thân, trong mắt không có chút kính trọng nào.
“Đến đúng lúc lắm, xem con gái ngươi sinh ra tốt đẹp thế nào, ngay cả hôn phu của ta cũng dám thèm muốn. Nói đi, định xin lỗi thế nào?”
Cùng là đích nữ, đích tỷ được phụ thân yêu thương hơn.
Vì mẫu thân ruột của đích tỷ là bạch nguyệt quang của phụ thân, hai người là thanh mai trúc mã, quen biết nhau hơn mười năm.
Nếu Lục Cẩm Nguyên không mất sớm, mẫu thân cũng không có cơ hội gả vào làm kế thất.
Nhưng cuộc hôn nhân này chỉ là vì Hạ gia cần một chủ mẫu biết quán xuyến.
Mẫu thân tính tình nhu hòa, sau khi gả vào luôn cần cù chăm chỉ, đối với đích tỷ càng xem như con đẻ của mình,
Mà cũng vô dụng thôi, lúc đó đích tỷ đã sáu tuổi, đích tỷ hận mẫu thân cướp mất vị trí của Lục Cẩm Nguyên nên chưa bao giờ đối xử tốt với bà.
Mà vì thân phận con nhà thương gia, ta với mẫu thân ở trong phủ càng sống thêm khó khăn.
Đích tỷ kiêu căng tùy hứng, tổ mẫu chua ngoa cay nghiệt, cô mẫu chuyên gây chuyện thị phi…
Mẫu thân liên tục bị ngược đãi nhưng vẫn luôn luôn nhẫn nhịn.
Ta nhớ nhất câu mà mẫu thân nói từ khi biết chuyện: “Ninh Nhi, con hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa.”
Dù là giữa mùa đông giá rét, đích tỷ cố tình đẩy ta xuống hồ.
Dù là tổ mẫu phạt bà quỳ ngoài trời tuyết lạnh ba canh giờ.
Dù là phụ thân căn bản không yêu bà, trong nhà này hoàn toàn không có chỗ cho chúng ta.
Bà vẫn ôn tồn nói: “Nhẫn nhịn là được rồi.”
Cho nên, lúc mẫu thân tát đích tỷ một cái, tất cả mọi người đều ngây người.
Đích tỷ che mặt, không tin nhìn mẫu thân: “Bà dám đánh ta?”
Mẫu thân thay đổi hẳn vẻ nhu thuận trước đây, khóe môi cong lên, cười tươi như hoa nói:
“Ta đã muốn tát cái mặt này của ngươi từ lâu rồi.”
“Là cái thá gì mà cũng dám ngang ngược trước mặt ta.”
2
Má đích tỷ nhanh chóng sưng đỏ.
Đích tỷ xông lên định cào mẫu thân nhưng bị đá một cước ngã lăn ra.
Tiếp đó lại là một tiếng giòn tan, bốp——
Mẫu thân xoa xoa bàn tay hơi ửng đỏ: “Mỗi bên một cái mới đúng chứ.”
Đích tỷ tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, tay cũng run rẩy: “Còn không mau giữ chặt ả tiện nhân đó lại cho ta!”
Vai bỗng nhẹ bẫng, Tiểu Thúy Tiểu Hỉ buông ta ra quay sang túm mẫu thân.
Nhưng mẫu thân cũng mang theo người.
Vài ba lão ma ma giữ chặt lấy hai người họ, đá một cước vào chân bọn họ, hai người chỉ còn biết quỳ xuống, mặt mày tái mét.
Đích tỷ đã tức điên lên, mắt đỏ hoe, chỉ vào mẫu thân mắng.
“Bà chờ đấy! Ta sẽ bảo phụ thân hưu bà ngay!”
“Không, hưu thê thì quá tiện nghi cho bà rồi, phải giáng làm thiếp rồi bán vào lầu xanh mới được!”
Mẫu thân không giận mà cười: “Được thôi, ngươi cứ việc đi.”
Đợi đích tỷ tức giận đùng đùng dẫn người đi, mẫu thân xua đuổi hạ nhân rồi ôm lấy ta.
“Ngoan, mẫu thân sẽ không để ai bắt nạt con nữa.”
Trên người mẫu thân thoang thoảng mùi hương bồ kết sạch sẽ ấm áp khiến ta thật sự muốn khóc.
Ta ngơ ngác nhìn bà, có chút lo lắng.
“Mẫu thân, đích tỷ chắc chắn sẽ đi mách phụ thân, nếu phụ thân trách tội…”
“Vậy thì giết hắn.”
Mẫu thân vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, khóe miệng cũng nở nụ cười nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào.
“Ninh Nhi à, mẫu thân vừa mơ một giấc mơ.”
“Trong mơ tổ mẫu với phụ thân con ép con thay Hạ Nguyệt gả cho một tên công tử bột, họ biết rõ tên đó tính tình tàn bạo nhưng vẫn đẩy con vào chỗ chết.”
“Mẫu thân cầu xin họ đừng làm vậy nhưng dù ta đầu đập vỡ cũng vô dụng. Khi gặp lại con, con đã bị cuốn trong một tấm chiếu rách ném vào trong rừng, trên người không còn một mảnh da lành. Ninh Nhi ngoan ngoãn của mẫu thân cứnhư thế không bao giờ mở mắt ra nữa.”
“Sau khi tỉnh mộng mẫu thân đã tỉnh ngộ, một mực nhẫn nhịn cũng không đổi lại được sự tôn trọng. Vậy thì tại sao phải nhẫn nhịn nữa chứ?”
Trong mắt mẫu thân lóe lên tia sáng nguy hiểm lạ lùng.
Rõ ràng vẫn là một thân váy áo nhạt màu nhưng lại đẹp đến nghẹt thở.
3
Người đầu tiên gây khó dễ là tổ mẫu.
Đích tỷ được nuôi dưỡng dưới gối tổ mẫu, tất nhiên tổ mẫu lòng đau không chịu được.
Chỉ nghĩ đến tổ mẫu ở Vinh An đường lúc nào cũng cau có quát mắng ta, ta đã sợ hãi muốn chạy trốn.
Nhưng mẫu thân nắm tay ta, mắt cong như trăng non trên trời.
“Mẫu thân rảnh rỗi thế, tìm con với Ninh Nhi có chuyện gì vậy?”
“Ngươi còn mặt mũi mà hỏi!”
Tổ mẫu tức giận đập vỡ chén trà bên cạnh, nước trà nóng bỏng đổ lên mu bàn chân mẫu thân.
Nhưng bà vẫn không hề hay biết, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng.
“Con nói sao mà Nguyệt Nhi lại càng ngày càng nóng nảy, hóa ra là học theo mẫu thân, như vậy không được đâu.”
“Triệu gia là thư hương môn đệ nổi tiếng, Nguyệt Nhi kiêu căng tùy hứng như vậy, sau này gả vào nhà chồng bị nhà chồng ghét bỏ thì phải làm sao?”
“Ngươi!” Tổ mẫu với đích tỷ cùng nhìn về phía mẫu thân.
Nếu như trước đây, bà đã sớm cúi đầu quỳ xuống nhưng hôm nay mẫu thân lại ôm ta ngồi xuống.
Bà không thèm để ý đến hai người đang tức giận đùng đùng, đưa bàn tay ngọc ngà thon thả khẽ gõ lên mặt bàn.
Một bên đánh giá đích tỷ từ trên xuống dưới: “Không giống, không giống chút nào.”
Mọi người nghe mà chẳng hiểu gì, không biết mẫu thân đang nói gì.
Nhưng họ đều hả hê, vì phụ thân đã trở về.
Nhìn phụ thân tức giận sải bước đi tới, ta bỗng hiểu ý mẫu thân.
Đích tỷ được sủng ái không chỉ vì là huyết mạch duy nhất của nguyên phu nhân mà còn vì khuôn mặt giống Lục Cẩm Nguyên bảy tám phần.
Ta từng thấy đầy một bức tường tranh trong thư phòng của phụ thân.
Đó là những bức tranh phụ thân nhớ nhung thành bệnh, vẽ năm này qua năm khác.
Vì vậy, lúc mẫu thân thều thào cảm thán: “Tỷ tỷ sẽ không bao giờ lộ ra vẻ mặt khó coi như vậy”, phụ thân đã sửng sốt.
Lần đầu tiên, ông không trách móc ta với mẫu thân, mà nhíu mày nhìn đích tỷ đang mặt mày dữ tợn.
“Đúng, như thế là không giống… Hạ Nguyệt, không được dùng khuôn mặt của mẫu thân ngươi để lộ ra vẻ mặt đó.”
Thỉnh thoảng phụ thân vui vẻ, cũng sẽ kể cho ta nghe về trước kia:
“Nguyên nương là nữ tử xinh đẹp nhất tính tình tốt nhất kinh thành! Cho dù có người khiêu khích nàng, nàng cũng chỉ mỉm cười dịu dàng.”
“Nhưng tại sao, rõ ràng đã nói sẽ bạc đầu giai lão, Nguyên nương sao có thể bỏ ta mà đi trước chứ…”
Sức sát thương của bạch nguyệt quang chết yểu vẫn rất mạnh.
Đích tỷ dùng gương mặt rất giống đó để làm ra biểu cảm hoàn toàn khác với Lục Cẩm Nguyên, trong mắt phụ thân đại khái là một sự báng bổ.
Đích tỷ chưa từng bị phụ thân trách mắng, lúc này không thể tin nổi nhìn ông.
Tiếp đó, đích tỷ tức giận xông xuống tát mẫu thân một cái: “Tiện nhân, đều tại ngươi!”
Mặt mẫu thân nhanh chóng sưng đỏ, ta hoảng hốt, đứng dậy đi đến bên bà.
Ta rất muốn hỏi, tại sao không né, không phải đã nói chúng ta không cần nhẫn nhịn nữa sao?
Đích tỷ đắc ý nhưng ngay giây tiếp theo, mẫu thân ôm mặt, nước mắt rơi xuống, giọng nói run run.
“Cái tát này mà do tỷ tỷ đánh thì tốt rồi, nếu còn có thể nghe nàng gọi ta một tiếng A Tuyết…”
“Ngươi quen biết Nguyên nương?”
Phụ thân đẩy ta ra đi đến bên mẫu thân: “Tại sao ngươi chưa từng nói với ta, ngươi quen biết Nguyên nương?”
Mẫu thân cười khổ:
“Có gì mà phải nói chứ. Tỷ tỷ không còn nữa, ta chỉ muốn dạy dỗ Nguyệt Nhi thật tốt. Nhưng phu quân à, nàng càng ngày càng không giống rồi, phải làm sao đây, nàng càng ngày càng không giống rồi.”
“Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta! Ta không giống bà ấy! Ta không muốn giống bà ấy!”
Bốp——
Đích tỷ bị phụ thân tát một cái rất mạnh, đầu bị đánh lệch sang một bên, thậm chí khóe miệng còn vương máu.
Cơn đau dữ dội khiến đích tỷ tỉnh táo hơn đôi chút, cũng nhận ra mình vừa nói những lời gì.
Đích tỷ muốn giải thích nhưng lại không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt ta và mẫu thân, nghiến chặt răng đối đầu với phụ thân.