Chồng Tôi Có Thuật Đọc Tâm - Chương 4
12
Mộ Tuy Chi ngất đi vì sốt cao.
Rất nhanh, cảnh sát đã đến, người của Mộ Tuy Chi cũng xử lý xong bên chỗ ông chủ Hoàng.
Sau khi được giải cứu, tôi lập tức liên lạc với bác sĩ tư nhân.
Khi Mộ Tuy Chi truyền xong nước biển thì trời đã khuya.
Toàn thân đổ mồ hôi, bộ quần áo mới thay lại ướt đẫm.
Quản gia không có ở đây, khi tôi cởi quần áo của hắn, nhìn thấy những vết thương trên người.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi phát hiện trên lưng Mộ Tuy Chi còn có rất nhiều vết thương cũ đã mờ dần theo thời gian.
Cuối cùng, ông quản gia vừa mới ra ngoài mang thuốc đến.
Tôi không khỏi hỏi vết thương trên cơ thể Mộ Tuy Chi đến từ đâu.
Quản gia nói với tôi:
“Mộ tổng sống ở cô nhi viện Bành Đại khi còn nhỏ. Ngài sống rất khổ, cũng bị đánh đập.”
“Nhưng trong lòng ngài ấy có lý tưởng, vẫn luôn một mực kiềm chế, đừng chỉ nhìn vinh quang hiện tại của Mộ tổng khiến vô số người ghen tị, ai biết được ngài ấy đã phải trả giá thế nào. ”
“Haiz, Mộ tổng là người lạnh lùng, quy củ, giấu hết mọi chuyện trong lòng, không để lộ ra ngoài.”
“Rồi sau này, tiếp xúc trên thương trường đều là chó sói, hổ và báo. Một người ưu tú, lại không vui không giận, rất khó mở lòng với người khác.”
“Bất quá phu nhân, cô đừng thấy Mộ tổng như vậy, trong lòng ngài vẫn rất quan tâm đến cô.”
“Dù sao tôi cũng nhìn ngài ấy trưởng thành, cũng coi như một nửa người thân, bây giờ cô yêu ngài ấy như vậy, quan tâm ngài ấy, lão già đây cũng có thể an tâm rồi.”
Lời của quản gia khiến tôi cảm thấy chột dạ, đành phải im lặng đáp lại, mỉm cười đáp lại.
Đột nhiên, phát hiện kết hôn ba năm rồi, tôi vẫn không thực sự hiểu Mộ Tuy Chi.
Sau khi mang thuốc vào nhà, người trên giường đã tỉnh lại.
Tôi vô thức chạm vào môi mình.
“Anh/Em thế nào rồi?”
Mộ Tuy Chi và tôi nói chuyện cùng một lúc.
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Mộ Tuy Chi ngồi dậy khỏi giường, nhìn tôi với ánh mắt khác lạ, “Sầm Vãn, sao em lại đến đây?”
Tôi biết hắn đang nói chuyện gì, cũng lặng lẽ thấp giọng hỏi ngược lại hắn: “Anh không phải là chồng em sao?”
“Cũng đúng.”
Mộ Tuy Chi lại cười.
Gần đây hắn cười thường xuyên đến mức tôi nghi ngờ rằng hắn bị đánh hỏng đầu.
Sau khi Mộ Tuy Chi uống thuốc xong, tôi bưng khay rời đi.
Hắn chợt bắt lấy tay tôi: “Sầm Vãn.”
“Hả?” Tôi quay lại nhìn hắn.
Hầu hết thời gian, Mộ Tuy Chi là tinh anh của giới tinh anh.
Nhưng bây giờ, tóc mái của hắn rũ xuống trán, trông như sinh viên đại học.
Trông thật ngoan ngoãn lại thuận mắt.
Mộ Tuy Chi không nói gì, nhưng trong mắt như sáng lên háo hức.
【Lại nữa! Lại là cái bộ dạng này nữa! 】
【Mộ Tuy Chi, anh muốn nói với đừng đi, đúng không? Anh ngược lại nói thử xem! 】
Hắn thực sự mở miệng: “Sầm Vãn, đừng đi.”
Mạch suy nghĩ của tôi bị ngắt kết nối.
【Mẹ nó! Mộ Tuy Chi cuối cùng cũng mở miệng! 】
【Anh đổi tính hả? Bệnh sạch sẽ cũng được chữa khỏi luôn? 】
【Haizz, thôi được rồi, được rồi. Nhìn anh thảm như vậy, mấy ngày nay rõ ràng là không tệ, tôi sẽ quan tâm anh nhiều hơn. 】
Nhưng tôi vẫn đánh giá quá cao bản thân mình.
Tôi không có thói quen ngủ cùng với người khác.
Kể từ khi lên giường nằm, đưa lưng về phía Mộ Tuy Chi.
Lúc này toàn thân tôi cứng đờ, không được tự nhiên, hồi lâu cũng không ngủ được.
【Không biết Mộ Tuy Chi ngủ hay chưa? Thực sự muốn chạy trốn! 】
【Nếu bây giờ lén lún đứng dậy, có bị phát hiện không? 】
Có tiếng chăn cọ xát bên cạnh tôi.
Ôm lấy tôi từ phía sau, đem tôi quay lại hướng về phía hắn.
Lực không mạnh lắm nhưng làm tôi không thể động đậy.
Giọng Mộ Tuy Chi cười khanh khách, mang theo chút giọng mũi:
“Không cho phép nói chuyện.”
13
Trong giấc mơ, tôi rơi vào một hang băng, bên cạnh tôi lại có một ngọn lửa trung tâm.
Thật ấm áp, thật muốn đến gần…
Tôi thức dậy vào ngày hôm sau, cảm thấy mình đang đi du lịch vòng quanh thế giới.
Mộ Tuy Chi dường như sớm thức dậy.
Nhưng vẫn chưa có chuyển tĩnh, mặc cho tôi vui vẻ.
Tôi là người thuộc thể hàn, và đây là lần đầu tiên phát hiện có người ngủ cùng mình…
Hy vọng, cảm giác cũng rất tốt.
Sáng sớm nghe tin Mộ Tuy Chi đã khỏi bệnh, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Mộ Tuy Chi hồi phục, chúng tôi lại quay trở lại nhịp sống trước đây.
Trong thời gian thực tập gần đây, tôi chăm chỉ gấp bội, thậm chí chạy đua với thời gian để làm thêm giờ tại công ty vào cuối tuần.
Mộ Tuy Chi cũng nhàn rỗi.
Dưới hoàn cảnh như vậy, hắn thực sự về nhà đúng giờ trong hơn nửa tháng.
Thực sự làm tôi ngạc nhiên.
Cuối tuần này, trước khi đến công ty, tôi nhận được tin nhắn từ Lục Kỳ Kỳ.
Có giữa dòng chữ kẹp một hàng trái tim nổi bật——
Bấm vào, nhìn thấy một em trai cún con trong sáng, thanh thuần đang nhảy nhiệt tình.
“Vãn Vãn, đây là cơ hội hiếm có! Cậu có muốn hẹn không?”
Vừa lúc, đã lâu rồi, tôi chưa được thư giãn, coi như cho mình một ngày nghỉ.
Vì vậy, nói với Mộ Tuy Chi rằng hôm nay sẽ không đến công ty vì có việc phải làm.
“Có chuyện gì vậy?” Mộ Tuy Chi ngay lập tức hỏi tôi.
Tựa hồ cảm thấy mình hỏi quá vội vàng, hắn bổ sung thêm: “Muốn anh đưa em đi không?”
Tôi nhanh trí đáp lại: “Đi đến trường! Ở trường có chút chuyện, em tự đi được”.
【Mình không dám hứa hẹn với Lục Kỳ Kỳ, đây không phải là tự mình lộ sao? 】
【Khổ cực lâu như vậy, đã đến lúc mình nên nghỉ ngơi một chút! 】
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi nghĩ mối quan hệ của tôi với Mộ Tuy Chi dường như phát triển, giống như một người đồng đội vậy.
Vỗ vai hắn nói đùa: “Chỉ một ngày thôi, Mộ tổng, ngày mai em sẽ tận lực vì anh mà phục vụ!”
Trong quán bar, ánh đèn mờ mờ.
Tôi ngồi trên ghế sofa, không hứng thú lắm.
Mộ Tuy Chi cuối cùng cũng cho tôi một chút biểu tình, khiến lòng tôi có chút bối rối.
Nói là quan trọng, hắn nhìn tương đối trầm trọng hơn, hy vọng hắn không giống suy nghĩ của tôi.
Tôi một mực để ý chuyện này.
Nghĩ đến đây, như ý nguyện thấy em trai cún con nhảy múa nhiệt tình, xung quanh là người mẫu nam chân dài vai rộng, tôi cũng không có hứng thú.
Ký ức thậm chí còn thoáng hiện lên cảnh Mộ Tuy Chi vén quần áo của mình vào đêm đó.
Cảm thấy…không bằng nhìn Mộ Tuy Chi ở nhà còn hơn!
Sau khi trở về nhà vào buổi tối, Mộ Tuy Chi không có ở nhà.
Tôi mở điện thoại ra mới thấy dòng tin nhắn lẻ loi bên trong.
Mộ Tuy Chi nói tối nay hắn sẽ không quay lại.
14
Tôi nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà.
Mấy ngày nay, tôi đều dùng chung chăn gối với Mộ Tuy Chi.
Đột nhiên bên cạnh thiếu đi một người, trong lòng còn cảm thấy trống rỗng.
Cùng với suy nghĩ này, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy âm thanh máy móc quen thuộc đã lâu không thấy.
【Ký chủ, tôi đã kết nối lại. 】
Tôi lập tức mở mắt, nhảy ra khỏi giường.
Vui vẻ nói: “Hệ thống, là mày sao? Mày đã đi đâu vậy?”
【Cái này nói rất dài dòng, nói tóm lại chính là… 】
Hệ thống lảm nhảm rất nhiều về chương trình trói buộc thăng cấp.
Cuối cùng, nói một câu:
【Đúng rồi, còn có một việc nữa. 】
【Mới quét kiểm tra phát hiện được, thuật đọc tâm biến mất rồi, là do lúc hệ thống khởi động lại đã ràng buộc nhầm người. Dĩ nhiên, bây giờ, đã ràng buộc trở lại đúng người. 】
【Hy vọng nó không phải là điều tao đang nghĩ đến đó nha. 】
Tôi ngây ngẩn trong ba giây để tiêu hóa những lời của hệ thống.
Một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Vừa run rẩy hỏi nó: “A lô! Chó hệ thống! Mày đừng nói với tao là, mày đem thuật đọc tâm của tao trói buộc lên người Mộ Tuy Chi nha!”
【Đúng vậy, là Mộ Tuy Chi. 】
Tôi lăn từ trên giường xuống sàn, quỳ xuống, hóa đá ngay tại chỗ.
Trước mắt phảng phất có một con lạc đà alpacas đang lao qua với đôi mắt to đẫm nước nhấp nháy gào thét.
Trên thân giống như đang được cắm lá cờ.
Phía trên đều đầy là những gì tôi đã nói.
Để tôi đếm xem, tôi đã nói với Mộ Tuy Chi bao nhiêu lần “sẽ chết”, “loại bỏ”?
Tôi đoán Mộ Tuy Chi trong lòng cũng muốn đem tôi loại bỏ luôn.
Tôi còn nói là muốn chiếm công ty của hắn nữa?
Còn nói không đốt giấy tiền vàng bạc lúc tảo mộ hắn, liền biến hắn thành con quỷ nghèo luôn?
Người mẫu nam, người mẫu nam chết tiệt!
Tôi che mặt, ngửa mặt lên trời nghẹn ngào: “Sầm Vãn, mày còn có thể sống sót đến ngày hôm nay!”
…Tôi hy vọng có chút hiểu biết về công việc kinh doanh của Mộ Tuy Chi.
15
Trải qua chuyện đó, tôi không thể ngủ được.
Thế là tôi đi xuống lầu, lang thang trên đường, vừa đi vừa đến tầng dưới của công ty.
m thanh yên tĩnh, một ánh đèn yếu ớt chiếu qua khe cửa.
Mộ Tuy Chi không khóa cửa, nên tôi nhẹ nhàng bước vào.
Vốn tưởng rằng hắn đã nghỉ ngơi, kết quả trong phòng mùi rượu xộc thẳng vào mặt.
Mộ Tuy Chi hiếm khi uống rượu.
Trong mấy trường hợp xã giao, hắn vì muốn giữ cho tỉnh táo, nhiều lắm chỉ uống cạn hai ly.
Nhưng lúc này, Mộ Tuy Chi đang ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt không tập trung, trên bàn có mấy bình rượu nằm loạng choạng.
Tôi đến bên chỗ hắn, gọi: “Mộ Tuy Chi?”
Đôi mắt của Mộ Tuy Chi hơi đỏ, hắn cố gắng mở mắt để nhận dạng người trước mặt.
Cuối cùng, hắn đưa tay chạm vào mặt tôi: “Là Sầm Vãn hả.”
Mộ Tuy Chi gần như say rượu.
Bộ dạng nhìn có chút dọa người.
Tôi nghĩ nhất định có điều gì đó rất lớn xảy ra khiến nội tâm hắn sụp đổ.
Cau mày hỏi hắn: “Công ty xảy ra chuyện gì à?”
“Công ty không có việc gì.”
Ngay khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, hắn lại nói: “Là anh xảy ra vấn đề.”
Lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Là anh xảy ra vấn đề…”
Đôi mắt của Mộ Tuy Chi tràn ngập hơi nước mờ mịt.
Ngẩng đầu nhìn tôi.
“Không nghe được.”
Tôi hỏi: “Không cái gì?”
Thuật đọc tâm đã mất từ lâu của tôi lại cho phép tôi nghe lại tiếng lòng của Mộ Tuy Chi.
【Không nghe được…cũng tốt… 】
【Mình không muốn lại nghe tiếng lòng của cô ấy nữa. 】
Tôi ngồi xuống, liền muốn đem chuyện này nói với hắn.
Có thể sự nghi hoặc của Mộ Tuy Chi dành cho tôi không phải là cùng một vấn đề.
Hắn kéo tôi ngồi lên đùi, hơi thở nóng hổi phả vào cổ tôi:
“Sầm Vãn, tại sao em không yêu anh?”
“Rõ ràng em đã nói là em yêu anh mà…”
“Em muốn cái gì, anh đều có, đều cho em nhìn, có được hay không?”
Nói xong, Mộ Tuy Chi nắm lấy tay tôi, đem tay tôi về phía cơ bụng của hắn.
Tôi rút về: “Mộ Tuy Chi, anh say rồi!”
Hắn lắc đầu một cái, trong mắt tràn ngập ánh trăng mờ ảo, sáng đến chói mắt.
“Anh không có, anh vẫn còn tỉnh…”
“Sầm Vãn… đừng tìm người khác, không thử sao biết anh không bằng người mẫu nam?”
Cái này không giống Mộ Tuy Chi chút nào.
Mùi thơm nhẹ nhàng, ngọt ngào của rượu hôn tới, tôi tưởng mình cũng có chút say.
Sau khi được bế vào phòng ngủ, Mộ Tuy Chi nghiêng người che phủ…
Bất luận mép mực dày nặng trĩu ở chân trời.
Chỉ còn lại ánh trăng vỡ vụn bên trong.
Cùng đêm đen mất ngủ.