Chồng Tôi Có Thuật Đọc Tâm - Chương 1
1.
Ngày tôi mất đi thuật đọc tâm của mình, là vào năm thứ ba kể từ khi tôi xuyên đến.
Vào năm ngoái, hệ thống nói nó phải trói buộc thăng cấp, hóa ra là một đi không trở lại.
Tôi không rõ lắm.
Thức dậy thật sớm, làm bữa sáng trong khi ngân nga một bài hát.
Vì tâm trạng vui vẻ, liền cho thêm hai quả trứng chiên tình yêu vào đĩa.
Trên cầu thang có tiếng động đi xuống.
Lại ngẩng đầu, sự nhu tình trong mắt tôi đong đầy như nước, thanh âm ngọt ngào như mật.
“Chồng ơi, anh xuống ăn cơm đi~”
Mộ Tuy Chi thân hình cao lớn, mặc bộ vest nhung, ánh mắt nghiêm túc.
Cùng với cặp kính gọng vàng càng tăng thêm sự cấm dục, là một người đàn ông ưu tú đúng nghĩa.
Ngay cả bây giờ, việc ăn uống cũng tao nhã, đẹp mắt như một người bảo thủ, quy củ.
Tôi cắn đũa, trong lòng không khỏi cảm khái.
【Haizz, đáng tiếc quá, hắn là ông chủ lớn, nên phải chết đi thì mới bung tiền ra được. 】
Mộ Tuy Chi đột nhiên ngừng động tác, nhướng mi lên, hỏi tôi: “Em nói gì vậy?”
Tôi chột dạ lắc đầu: “Em không nói gì cả, không, không có gì đâu.”
【Thử cân nhắc mong muốn mà tôi đây khát vọng? 】
【Sầm Vãn, kiềm chế bản thân mày lại! 】
Đôi mắt của Mộ Tuy Chi dừng trên người tôi thêm hai giây nữa, cau mày.
Vì tôi sử dụng thuật đọc tâm với hắn nên tương đối hiểu rõ.
Hắn chê tôi ồn ào, bắt đầu mất kiên nhẫn.
Quả nhiên, một lúc sau, Mộ Tuy Chi liền từ bàn ăn đứng dậy.
“Anh ăn xong rồi.”
2
Kết hôn được ba năm, thái độ của Mộ Tuy Chi đối với tôi mà nói, nói là tương kính như tân, không bằng nói là lạnh lùng, hờ hững.
Tại sao lại cùng tôi kết hôn sao.
Là bởi vì nhà họ Sầm có giá trị lợi dụng.
Khi tôi xuyên đến đây, đúng lúc Mộ Tuy Chi cưới tiểu thư nhà họ Sầm, bây giờ đã là tôi.
Sầm Vãn trong sách, vốn chỉ là một người qua đường giáp, bởi vì sợ hãi Mộ Tuy Chi, bất luận thế nào cũng sống chết không chịu đồng ý.
Nhưng tôi biết được đại khái cốt truyện, Mộ Tuy Chi là một nhân vật đại phản diện kèm theo gia thế giàu nứt nách với khối tài sản hơn trăm triệu trong cuốn tiểu thuyết bạo dâm máu chó này.
Sẽ chết như vậy.
Cha mẹ của Mộ Tuy Chi đều qua đời, hắn không có người thân hay họ hàng.
Chuyện tốt này liền rơi xuống đầu tôi sao?
Cho nên, tôi còn chẳng buồn mà đồng ý ngay.
Mà bởi vì Mộ Tuy Chi đa nghi, kết quả tôi đã vắt óc bịa ra, một bộ từ ngữ và câu chuyện sến súa mà tôi đã yêu mến hắn từ rất lâu khi còn đi học.
Ba năm qua, tôi đã đem Mộ Tuy Chi tôn thờ, cung phụng đến cực điểm.
Nhờ vào thuật đọc tâm của mình mà có thể làm những gì hắn thích, đồng thời đóng vai người vợ nhỏ bé của hắn.
Chỉ đợi đến khi chết vì căn bệnh nan y, được thừa kế khối tài sản khổng lồ kia thôi.
3
“Vui vẻ như vậy sao?”
Tôi đang thắt cà vạt cho Mộ Tuy Chi, đem nó thắt lên ngay dưới hầu yết của hắn.
Cố nén khóe miệng đang nhếch lên điên cuồng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía hắn:
“Em chỉ là quá yêu anh thôi, mỗi ngày, người ta đều cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy anh đó.”
【Bởi vì hôm nay là ngày chẩn đoán ra bệnh của anh đó! 】
【Qua không bao lâu, cơ thể anh liền sẽ dần suy yếu không phanh! 】
【Thanh máu của lão đại cuối cùng cũng sẽ chạm tới đáy, anh nói thử xem tôi không vui sao được? 】
Mộ Tuy Chi cúi người xuống, dùng đôi mắt đen láy, tối tăm liếc nhìn mặt tôi:
“Thật không?”
Tôi chớp mắt mấy cái: “Đúng vậy.”
Người như Mộ Tuy Chi, hằng năm ở trên thương trường nếm qua không biết bao nhiêu cái đắng, nhất định nhìn thấu triệt để lòng người.
Tôi sợ bị nhìn nhiều thêm một giây.
Nên liền nghiêng người về phía trước, giả vờ hôn lên khóe môi anh.
Mộ Tuy Chi quả nhiên đứng thẳng, lùi về sau nửa bước.
Bên ngoài tôi giả vờ chán nản, thật ra trong rất đắc chí hả dạ.
【Liền biết nhóc con anh có bệnh sạch sẽ! Gây khó dễ cho anh không phải đơn giản sao? 】
Mộ Tuy Chi không thích cùng người khác đụng chạm.
Ba năm kết hôn, chúng tôi đều ngủ ở phòng riêng.
Ngay cả khi hắn phối hợp với tôi làm một nụ hôn lễ độ khi xã giao bên ngoài, mỗi lần như vậy, hắn luôn trở nên tâm trạng bất ổn hết nửa ngày.
Kiểu người không gần phụ nữ, dĩ nhiên không chỉ tính riêng mình tôi.
Đời sống riêng tư của Mộ Tuy Chi còn sạch sẽ hơn cả kính cửa sổ nhà tôi.
Tài sản của mấy cô tình nhân môi son lèo loẹt hay con riêng gì đó, không phải tất cả hoàn toàn là của tôi thôi sao?
Càng nghĩ tôi càng kích động, vui sướng trong lòng khó có thể kìm nén được.
【Có nhà, có xe, chồng chết sớm! 】
【Bắt đầu từ hôm nay, mình phải học cách trở thành một góa phụ vừa trẻ đẹp vừa có tiền thôi! 】
Trước khi tiễn Mộ Tùy Chi đi, tôi luôn cảm thấy hắn tức giận lườm tôi.
4
Lúc tôi đang ở nhà ăn hạt dưa, mơ màng ngủ, người quản gia gọi điện đến.
“…Mộ tổng đang ở bệnh viện. Phu nhân, cô mau đến xem xem!”
Mộ tổng
Bệnh viện.
Tôi chưa bao giờ thấy hai từ này kết hợp với nhau lại một chỗ lại dễ nghe đến vậy.
Tôi không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Liền lăn đứng dậy khỏi giường.
Lối vào khu VIP cao cấp.
Tôi nhìn vào bên trong qua cửa sổ quan sát.
Mộ Tuy Chi đang mặc áo bệnh nhân, đôi mắt u sầu nằm trên giường, khuôn mặt không chút máu.
Tôi lấy thuốc nhỏ mắt trong túi ra liền nhỏ vào, hơi vò tóc rối bời.
Hít một hơi thật sâu, đẩy cửa——
“Chồng ơi, chồng có chuyện gì vậy?”
Thuận tay ném chiếc túi đi, liền trượt đến bên giường bệnh.
Bên khóc lóc giả tạo bên vui mừng khôn xiết.
【May là mình dùng kẻ mắt thấm nước, đợi một hồi lại lem ra sẽ trông thật đáng thương. 】
“Chồng ơi, sao anh lại nằm trên giường không nói chuyện? Anh chết rồi thì em sống thế nào!”
Trong lòng cười toe toét như hoa.
【Hôm nay làm việc chăm chỉ, ngày mai ôm tám anh người mẫu nam, Sầm Vãn, đây là mày xứng đáng được như vậy! 】
【Hahaha! 】
Muốn xem người nằm trên giường bệnh.
“Khù khụ, phu nhân.”
Người quản gia không biết lúc nào bước vào.
Sau khi ông ho khan hai tiếng, thấp thỏm nửa ngày nói:
“Cô đừng lo lắng, Mộ tổng vừa mới làm kiểm tra toàn diện, hẳn là mấy ngày nay làm việc không ngừng nghỉ, đã lâu không được nghỉ ngơi tốt.”
“Là tôi nghe thấy ông chủ gọi tên cô lúc đang ngủ, liền tự chủ trương mời cô đến đây.”
Mắt tôi bàng hoàng khiếp sợ, có chút mờ mịt ôm chặt lấy thành giường.
【Hả! Chuyện gì đang xảy ra vậy? 】
【Trong sách nói rõ ràng, hôm nay Mục Tuy Chi sẽ chẩn đoán ra có vấn đề sức khỏe mà, rồi phát triển thành bệnh nan y. 】
【Chắc mình nhớ nhầm ngày không nhỉ? 】
Lúc này, Mộ Tuy Chi trên giường đột nhiên mở mắt.
Tôi định thần lại, dò xét hỏi: “Chồng, chồng ơi, anh có cảm thấy khó chịu ở đâu trong người không?”
Không một ánh mắt, Mộ Tuy Chi thân cao, mắt nổi lên chút nhìn tôi, lạnh như băng sương.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, không nhiệt tình hỏi tôi: “Em cảm thấy thế nào?”
Tôi rùng mình.
Tại sao giọng điệu của Mộ Tuy Chi lại giống như đang thẩm vấn tội phạm quá vậy?
Tôi vội vàng thay vẻ mặt tuột huyết áp của mình đi: “Chồng, ý anh là gì? Tất nhiên là em hy vọng anh vẫn khỏe.”
【Ừ hư, là mình bất cẩn, là lỗi của mình khi không hỏi rõ ràng qua điện thoại trước. 】
【Hy vọng không bị lộ. 】
Vừa nghĩ vừa đỡ lấy mép giường đứng dậy.
Lại ngã xuống.
【Điều hỏng bét nhất là, diễn quá sức! 】
【Không phải chân mình bị bong gân đó chứ? Đau quá! 】
Một lực vững vàng trên eo, Mộ Tuy Chi dùng một tay nhấc tôi lên giường.
Anh nhướng mày, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn về phía chân tôi : “Chân em bị bong gân à?”
Tôi không lãng phí một chút thuốc nhỏ mắt còn đọng trong mắt, điềm đạm, đáng yêu mà không chút vi phạm thiết lập liền khóc xuống.
“Đúng vậy, còn không phải do người ta trên đường đến lo lắng cho anh sao!”
Hắn xê dịch sang phía bên kia một chút: “Ngồi qua đây.”
Sau khi cởi giày cao gót ra, mắt cá chân trái của tôi quả thực hơi sưng đỏ.
Người quản gia hỏi xin y tá một ít đá viên.
Mộ Tuy Chi muốn tự mình làm, tay không dùng sức để giúp tôi chườm lạnh.
Một bên đắp lên, nói: “Không cần lo lắng, em sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu.”
Tôi vừa chịu đựng cơn đau vừa mắng anh trong lòng.
【Mộ Tuy Chi, anh thật mưu mô đó! 】
【Vốn thấy anh không có người thân, sau khi anh chết, lại không có ai đến viếng anh. 】
【 Tôi cũng niệm tình xưa, đợi hằng năm, tôi đốt một ít nhang cho anh! 】
【Kể từ bây giờ, tôi quyết định rồi, tôi sẽ cho anh thành con quỷ nghèo luôn! 】
Tưởng tượng Mộ Tuy Chi như một kẻ bị thất sủng đi nhặt rác ở địa ngục.
Tôi càng thấy cười vui vẻ, cười thành tiếng.
Mộ Tuy Chi dừng động tác lại, nhìn tôi không nói lời nào.
Tôi chột dạ dời mắt.
“Sầm Vãn, nhìn anh này.”
Lại ngẩng đầu lên, Mộ Tuy Chi không biết từ lúc nào đã cách gần tôi như vậy.
Cách một bàn tay, ánh mắt hắn lạnh lùng, mang cảm giác áp lực khiến tôi khó mà hô hấp.
Nhưng tôi thực sự không thích điều này.
Mặc kệ cảm giác khó chịu tôi tiến về phía trước, định lặp lại cách cũ để ép hắn lùi xa.
Trong lòng thầm nghĩ.
【Lùi, lùi lại, lùi lại! 】
Mộ Tuy Chi bất ngờ không rời đi.
Anh cụp mắt xuống: “Lau đi.”
Tôi khó hiểu: “Hả?”
Mộ Tuy Chi vẫn ôm tôi, cười như không cười.
Trong kẽ răng lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Lớp trang điểm, nhoè rồi.”