Chồng Sắp Cưới Tưởng Mình Là Bạch Nguyệt Quang - Chương 5
20
Một đêm dài trôi qua, danh sách trên bảng hot search chỉ toàn chuyện liên quan đến Thẩm Chiêu Xuyên và Khương Nguyệt Uyển.
Từ buổi livestream, pháo hoa, ngoại tình, chúng tôi chỉ là bạn, chú cảnh sát.
Tất cả những từ khóa mấu chốt được liệt kê.
Cũng coi như Thẩm Chiêu Xuyên nổi tiếng chuyến này, tiếp theo đó là một loạt những tác động tiêu cực.
Khương Nguyệt Uyển thì khỏi phải nói, phần bình luận trong video được đăng tải từ lâu bị cư dân mạng tấn công, thảm nhất là cổ phiếu của Thẩm thị.
Vì Thẩm Chiêu Xuyên ngoại tình và đốt pháo hoa bị cảnh sát bắt, đã sa ngã nay lại còn sa ngã hơn. Giờ phút này đây, nhà họ Thẩm lâm vào tình cảnh bi thảm.
Nhà họ Khương cũng chẳng khấm khá hơn là mấy, đặc biệt là Khương Nguyệt Uyển. Chuyện là do chị ta dựng lên, thấy bộ dạng khóc sướt mướt của chị ta, người lớn nhà họ Thẩm bực vô cùng.
Mẹ Thẩm Chiêu Xuyên tức đến nỗi chửi mà tối tăm mặt mày, đợi khi mọi người oán trách xong xuôi, tôi đứng dậy.
“Bà nội, bác gái, mọi người đừng nóng giận, giờ phải nghĩ cách cứu Chiêu Xuyên ra đã.”
Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi nở nụ cười trấn an mọi người.
“Con đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Người nhà họ Thẩm nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, cảm động.
“Tiểu Hòa à, cháu vẫn là tốt nhất.” Bà cụ Thẩm bước tới trước mặt tôi, nắm tay tôi, ý nói: “Trong lòng bà nội, cháu mới là cháu dâu duy nhất của bà.”
Đừng thế chứ… Tôi âm thầm bĩu môi than thân trách phận đen đủi trong lòng, nhưng ngoài mặt không thể hiện gì mà liếc nhìn Khương Nguyệt Uyển qua khóe mắt.
Bấy giờ sắc mặt chị ta trắng bệch, người như lung lay sắp đổ, nhìn về phía tôi bằng đôi mắt đỏ bừng cất chứa nỗi phẫn hận và không cam lòng.
…
Thẩm Chiêu Xuyên ở sở suốt một đêm, râu ria xồm xoàm, trông chật vật nghèo túng.
Sau khi được cứu ra, vừa nhìn thấy tôi anh ta đã tỏ ra phẫn nộ: “Cô làm việc kiểu gì vậy? Chẳng lẽ không biết tôi xảy ra chuyện gì sao?”
Đã đến lúc này rồi mà anh ta vẫn hô to gọi nhỏ với tôi.
Mẹ Thẩm Chiêu Xuyên nổi giận, bà đi tới tát anh ta một cái bạt tai.
“Sao lại nói chuyện với Tiểu Hòa như vậy? Nếu không nhờ có Tiểu Hòa, mày làm gì được ra ngoài nhanh vậy? Những việc này là do mày gây nên, mày còn muốn người khác thu dọn cục diện rối rắm cho mày à!”
Thẩm Chiêu Xuyên trợn tròn mắt.
Mẹ anh ta, bà nội anh ta và mấy người lớn trong nhà trừng mắt nhìn anh ta với vẻ thất vọng và phẫn nộ.
Trước đây không phải anh ta chưa từng gây ra chuyện xấu, nhưng đây là lần đầu gây ảnh hưởng lớn như vậy. Mặc dù người chủ mưu đằng sau là tôi, nhưng ai bảo anh ta đáng bị vậy.
21
Thẩm Chiêu Xuyên trầm lắng suốt hai ngày, nhưng dư luận trên mạng vẫn đang lên men.
Thẩm thị sắp xếp để bộ phận quan hệ công chúng ra tay nhưng không có chút hiệu quả nào cả.
Thấy tổn thất càng ngày càng lớn, người trên dưới nhà họ Thẩm sứt đầu mẻ trán.
Đúng lúc này, Khương Uyển Nguyệt tới tìm Thẩm Chiêu Xuyên và tôi.
“A Xuyên, em có một cách.”
Ngay trước mặt tôi, chị ta bước đến trước mặt Thẩm Chiêu Xuyên một cách chân thành, thâm tình.
“A Xuyên, những việc này cũng do em là ra, nếu lúc trước em không đào hôn, anh cũng sẽ không thay đổi đến mức này. Em tin anh có nỗi khổ riêng.” Khương Nguyệt Uyển muốn nói lại thôi.
Xem như tôi đã hiểu cách mà Khương Nguyệt Uyển nói là gì.
Đó chính là để chị ta và Thẩm Chiêu Xuyên gương vỡ lại lành, để cư dân mạng thấy rằng sở dĩ Thẩm Chiêu Xuyên biến thành như vậy là vì bị tổn thương trong tình yêu. Chị ta muốn mượn điều này để tạo nên một Thẩm Chiêu Xuyên thâm tình.
Khương Nguyệt Uyển vừa đưa ra biện pháp giải quyết dư luận, tôi cố nén nhịn cười hồi lâu cũng phải bật cười thành tiếng.
Khương Nguyệt Uyển đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi đúng không? Chị ta tưởng mình đang sống trong thế giới mạng xã hội lớn à? Và điều buồn cười hơn cả là Thẩm Chiêu Xuyên đồng ý.
Nhưng trước đó anh ta đã nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối.
“Nhưng anh đã đính hôn với em gái em rồi.”
“Chỉ là đính hôn thôi mà, không phải sao? Nếu lúc trước em không rời đi thì người đứng bên cạnh anh phải là em mới đúng!”
Hai dòng nước mắt lăn dài bên má Khương Nguyệt Uyển, chị ta nắm chặt tay Thẩm Chiêu Xuyên: “A Xuyên, em hối hận, em muốn giúp anh, đây là cách tốt nhất hiện giờ.”
Nước mắt của bạch nguyệt quang có sức sát thương cực lớn. Chỉ trong một giây, cái biểu cảm rối rắm trên khuôn mặt Thẩm Chiêu Xuyên biến mất không thấy tăm hơi.
Anh ta đau lòng ôm Khương Nguyệt Uyển vào lòng: “Thật ra anh vẫn luôn đợi em về.”
Tôi: “…”
Được thôi, tôi chỉ là vai chú hề.
Chứng kiến đến cuối cùng bản thân vẫn là một phần trong vở kịch của hai người bọn họ, tôi chỉ muốn chửi thề.
Đợi đến khi Thẩm Chiêu Xuyên và Khương Nguyệt Uyển bình tĩnh lại, hai người họ mới chú ý tới tôi.
“Khương Hòa, tôi biết cô thích tôi, nhưng chuyện tình cảm không thể gượng ép được. Mấy năm nay, coi như tôi xin lỗi cô.” Thẩm Chiêu Xuyên nói với tôi.
Trong ánh mắt anh ta có chút áy náy.
“Đúng vậy, Tiểu Hòa, là lỗi của chị, xin em hãy giúp chị đi.” Khương Nguyệt Uyển phụ họa theo.
Ở một góc không ai nhìn thấy, Khương Nguyệt Uyển nở nụ cười khiêu khích với tôi.
Hai kẻ ngu ngốc.
Tôi cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bi thương cực kỳ.
“Thẩm Chiêu Xuyên, tôi là vợ sắp cưới của anh mấy năm nay, tôi tự thấy tôi không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh, giờ anh lại đối xử với tôi như vậy.”
Tôi làm vô số chuyện vì để giữ gìn mối quan hệ hợp tác cũng như thể diện của nhà họ Thẩm và nhà họ Khương, nhưng đến cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi nhà.
Càng nghe, Thẩm Chiêu Xuyên càng áy náy.
Cuối cùng anh ta khẽ cắn môi: “Cô muốn gì tôi cũng đáp ứng.”
“Chị cũng vậy, Tiểu Hòa, dù em muốn gì cũng được.”
Khương Nguyệt Uyển cũng không nhịn được phải mở miệng.
Được rồi.
Điều tôi muốn chính là những lời này của bọn họ.
Tôi lau nước mắt: “Tôi muốn 5% cổ phần Thẩm thị trên tay anh, và toàn bộ cổ phận Khương thị trong tay chị.”
22
Thẩm Chiêu Xuyên và Khương Nguyệt Uyển choáng váng, bọn họ nhìn tôi bằng vẻ mặt ngơ ngác.
“Tiểu Hòa, em…” Khương Nguyệt Uyển cứng đờ.
“Sao? Tiếc à? Không phải hai người nói tôi muốn gì hai người cũng đáp ứng ư? Hai người làm chuyện có lỗi với tôi, chơi đùa tôi, tôi cũng phải đòi nhiều chút chứ? Không cho cũng được thôi, dù sao thì người ngồi chễm chệ trên hot search bây giờ không phải tôi. Chậc, tình cảm của hai người cũng chỉ đến thế là cùng.”
Mới vừa rồi hai người còn tỏ ra kiên quyết vô cùng, như thể dù trời hoang đất lão, sông cạn đá mòn cũng phải ở bên nhau, giờ có chút cổ phần cũng không muốn lấy ra.
Tôi châm biếm.
Hai người á khẩu không trả lời được.
Thẩm Chiêu Xuyên khẽ cắn môi.
“Được, tôi cho cô.”
Nói miệng không bằng làm trực tiếp, tôi lấy thẳng bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần ra. Thẩm Chiêu Xuyên trợn trừng mắt nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
Nhưng lời cũng đã nói ra rồi, anh ta không muốn ký cũng phải ký.
“Chị, đến lượt chị, chị không tiếc đấy chứ?”
Dưới cái nhìn nghi ngờ của Thẩm Chiêu Xuyên, Khương Nguyệt Uyển cũng run rẩy ký vào bản thỏa thuận.
Ha ha… Quả nhiên là kiếm tiền từ những kẻ điên tình rất dễ.
Tôi nhướng mày, vẻ mặt bi phẫn vừa nãy tan biến vào hư không.
“Được rồi, Thẩm Chiêu Xuyên, vậy từ giờ trở đi chúng ta chia tay, không có bất kỳ liên quan nào nữa. Chúc hai người hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”
Tôi nở một nụ cười chân thành mà châm chọc.
Điều ngạc nhiên là Thẩm Chiêu Xuyên không vui vẻ như tôi tưởng tượng. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt không đành lòng.
“Khương Hòa, cô không cần phải kiên cường như vậy, tôi biết, thật ra cô đang rất khổ sở.”
Tôi: “…”
Đồ ngu.
23
Mọi chuyện xong sớm hơn so với tưởng tượng của tôi. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để khiến bản hợp đồng trong tay tôi có hiệu lực.
Cùng lúc đó, Khương Nguyệt Uyển là người đầu tiên đưa ra tuyên bố chính thức trên mạng xã hội.
Theo như lời chị ta nói, chị ta quy hết mọi nguyên nhân về chung một vấn đề là mình đào hôn, chẳng qua Thẩm Chiêu Xuyên vì quá yêu chị ta nên mới vậy. Bây giờ chị ta quay đầu, cuối cùng cũng hiểu ai mới là người đáng giá đáng trân trọng. Vì thế nên… Chị ta và Thẩm Chiêu Xuyên lại ở bên nhau.
Vốn tưởng rằng sau khi đưa ra tuyên bố chính thức này sẽ nhận được sự thấu hiểu và lời chúc phúc từ cư dân mạng, nhưng không ngờ bây giờ cư dân mạng lại tỉnh táo như vậy.
[Chà! Mặc dù anh ta thất tình, nhưng anh ta lại đi đính hôn với người khác rồi sau đó ngoại tình! Thật quá đáng sợ.]
[Đúng vậy! Người vợ sắp cưới của anh ta là em gái của cô đúng chứ? Nói cách khác sau khi đi một vòng thì chuyện có một không hai là anh ta nằm giữa hai chị em cô? Thứ đàn ông cặn bã, loại phụ nữ đê tiện, có ghê tởm không?]
[Cô em gái kia thật thảm!]
Lúc đó, cư dân mạng hóa thân thành Holmes.
Tôi không cần tự tung tin nóng, họ tự đào khoét chuyện Khương Nguyệt Uyển và Thẩm Chiêu Xuyên. Cư dân mạng còn đặt cho hai người họ danh hiệu “tra nam tiện nữ”.
Nhưng chuyện thảm hại hơn vẫn còn phía sau.
Thẩm Chiêu Xuyên và Khương Nguyện Uyển vẫn chưa kịp báo chuyện cả hai gương vỡ lại lành với người bên nhà họ Thẩm.
Khi thấy bài đăng tuyên bố của Khương Nguyệt Uyển, mọi người xác nhận lại với Thẩm Chiêu Xuyên trước tiên.
“Không sai! Con ở bên Uyển Uyển, người con yêu vẫn luôn là cô ấy!”
Khi lời tuyên bố “dũng cảm thâm tình” này vừa thốt ra từ miệng Thẩm Chiêu Xuyên, bà cụ Thẩm tức đến nỗi phải nhập viện.
Chuyện chưa dừng lại ở đó, chuyện tiếp theo là khi bọn họ biết Thẩm Chiêu Xuyên đã giao cổ phẩn Thẩm thị trong tay cho tôi chỉ để “bù đắp” những tổn thương gây ra với tôi.
Điều này khiến nhà họ Thẩm bùng nổ.
Cha mẹ Thẩm Chiêu Xuyên tới tìm tôi.
Họ nói tất cả những chuyện kia là Thẩm Chiêu Xuyên hồ đồ, không tính toán.
Bọn họ nói đến nói đi đủ thứ, đơn giản chỉ để lấy lại cổ phần trong tay tôi. Nhưng đáng tiếc, hàng đã về tay tôi rồi, sao có thể đòi lại dễ dàng như vậy.
“Mấy năm nay cháu làm không ít chuyện vì nhà họ Thẩm và Thẩm Chiêu Xuyên, yêu cầu chút phí bồi thường này chắc cũng không phải quá phận nhỉ?”
Tôi nhìn hai người họ, khẽ nở nụ cười.
Cha mẹ nhà họ Thẩm nhìn tôi với vẻ ngơ ngác.
Cuối cùng bọn họ cũng phản ứng lại, hóa ra mấy năm nay tôi toàn giả heo ăn thịt hổ.
Dù bọn họ có nói thế nào chăng nữa… Tôi đính hôn với Thẩm Chiêu Xuyên, tất cả mọi người nói tôi không xứng với anh ta, không bằng chị gái tôi.
Nhà Thẩm thị cũng không có nhiều kiên nhẫn với tôi vì tôi chỉ là người thay thế, mãi đến khi tôi có tác dụng, họ mới tỏ thái độ tốt với tôi chút. Dựa vào cái gì mà họ có thể như vậy?
Tôi cũng là nạn nhân trong vụ đào hôn của Khương Nguyệt Uyển, chẳng lẽ tôi phải nén giận, xứng đáng trở thành món hàng giao dịch sao?
Khi nào tôi vô dụng thì họ có quyền vứt bỏ tôi sang một bên?