Chồng Sắp Cưới Tưởng Mình Là Bạch Nguyệt Quang - Chương 3
12
Phải mất một lát sau Khương Nguyệt Uyển mới quay lại trạng thái ban đầu, nhưng giọng điệu chị ta nghe có vẻ khô khốc.
“Vậy sao? Tình cảm giữa em với A Xuyên… Tốt vậy à?”
“Đúng vậy, mối quan hệ hiện tại của bọn em rất tốt, Chiêu Xuyên nói đợi cuối năm nay sẽ tổ chức lễ kết hôn.”
Đầu ngón tay nắm đũa của Khương Nguyệt Uyển trắng bệch, như thể chị ta sắp không kiềm chế nổi nữa, khóe miệng chị ta run rẩy cứng ngắc.
“Cha mẹ, con ăn no rồi, giờ con hơi mệt, con lên nghỉ ngơi trước.”
Chị ta mất hồn mất vía lên tầng.
Cha mẹ tôi lo lắng nhìn theo bóng lưng chị ta.
Giây tiếp theo, mẹ tôi đặt chiếc đũa sang một bên.
“Được rồi đấy, con nhắc tới chuyện này làm gì?”
Cha cũng nhìn tôi bằng ánh mắt không tán đồng.
Tôi ngơ ngác nhìn hai người đối diện.
“Con nói gì sai sao? Con là vợ sắp cưới của Thẩm Chiêu Xuyên, việc bọn con kết hôn là lẽ đương nhiên mà?”
“Lúc trước nếu không nhờ chị gái con, liệu con có được như bây giờ không?”
“Đúng vậy, nếu không phải lúc trước chị con đào hôn thì sao vị trí vợ sắp cưới của Thẩm Chiêu Xuyên đến lượt con.”
Tôi bật cười, hỏi ngược lại.
“Sao? Giờ chị hối hận rồi à?”
Tôi nhìn hai người đối diện, tỏ vẻ vô tội.
Khuôn mặt hai người bọn họ một người trắng bệch một người tái xanh, thay đổi thất thường, nói không nên lời.
Tôi và Khương Nguyệt Uyển cùng chui từ một cái bụng ra, cho dù tình cảm không sâu nặng, nhưng dù gì cũng sống chung hai mươi mấy năm, tôi quá hiểu tâm tư chị ta.
Lúc trước chị ta tuyên bố rất hùng hồn, nói muốn tự do, không muốn bị ràng buộc trong cái lồng hôn nhân. Vì thế chị ta đã kiên quyết đào hôn, ra nước ngoài vì mộng tưởng của mình, dựa vào những tiện ích và tiền tài nhận được từ nhà họ Thẩm.
Thực tế cuộc đời lại là cánh đồng bát ngát.
Chị ta tự do, nhưng không màng đến thể diện nhà họ Thẩm và nhà họ Khương.
Bây giờ Khương Nguyệt Uyển lẻ loi một mình quay về trong sự im ắng có lẽ vì đã mệt mỏi với việc phiêu bạc, muốn có một nơi tránh gió.
Thay vì đợi chị ta thử thăm dò chuyện giữa tôi và Thẩm Chiêu Xuyên, vậy chi bằng tôi chủ động xuất kích. Chỉ mong Khương Nguyệt Uyển không làm tôi thất vọng.
13
Tin tức Khương Nguyệt Uyển trở về lan truyền rất nhanh, điều khiến tôi ngạc nhiên chính là Thẩm Chiêu Xuyên.
Thẩm Chiêu Xuyên đã cố kiềm chế, không tới tìm Khương Nguyệt Uyển ngay mà ngược lại, anh ta thường xuyên đăng ảnh chụp chung của tôi và anh ta trong vòng bạn bè.
Dường như anh ta muốn chứng minh mình đã hoàn toàn buông bỏ Khương Nguyệt Uyển.
Nhờ những hành động anh ta ban tặng, Khương Nguyệt Uyển đã thật sự tin vào lời nói tối hôm đó của tôi, cho rằng mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.
Mà chỉ cần chị ta xem tin tức giải trí là biết mấy năm nay Thẩm Chiêu Xuyên chơi bời thế nào.
Lại một ngày chủ nhật khác, tôi nhận được điện thoại từ bà cụ nhà họ Thẩm.
Bà cụ nói cuối tuần này nhà họ Thẩm tổ chức tiệc gia đình, kêu Thẩm Chiêu Xuyên dẫn tôi về tham dự.
Tôi gửi tin nhắn về bữa tiệc cho Thẩm Chiêu Xuyên.
Thẩm Chiêu Xuyên phá lệ trả lời một chữ “được”, sau đó anh ta còn chụp màn hình đăng lên vòng bạn bè.
Chu Tứ An thả cảm xúc thích.
Tôi: “…”
14
Vào ngày diễn ra tiệc gia đình, Thẩm Chiêu Xuyên tới đón tôi nhưng đi được nửa đường, tiếng chuông điện thoại anh ta vang lên.
Tôi liếc mắt nhìn, thấy hai chữ “Uyển Uyển” nhảy trên màn hình.
Thẩm Chiêu Xuyên chột dạ liếc nhìn tôi: “Đặt từ lúc trước, quên sửa lại.”
Cách giải thích này có hơi kiểu lạy ông tôi ở bụi này, tôi không trả lời.
Tiếng chuông điện thoại vẫn reo liên tục, như thể là muốn tôi an tâm.
Thẩm Chiêu Xuyên nói một câu: “Khương Hòa, cô nghe giúp tôi đi.”
Tôi kinh ngạc nhướng mày, cầm lấy điện thoại anh ta.
Giây tiếp theo, giọng nói suy yếu của Khương Nguyệt Uyển truyền tới: “Cha ơi, con đau bụng quá…”
Giọng điệu yếu ớt bất lực khiến Thẩm Chiêu Xuyên gấp đến độ phanh gấp một cái.
Cơ thể tôi bỗng nghiêng về phía trước, đập mạnh lên lưng ghế.
Khương Nguyệt Uyển khóc sướt mướt.
Tôi nhịn không được, mở miệng: “Chị, chị gọi nhầm số rồi, đây là điện thoại Chiêu Xuyên.”
Đầu dây bên kia yên lặng.
Khương Nguyệt Uyển bắt đầu xin lỗi.
“Thật sự xin lỗi, xin lỗi, chị không cố ý… A…”
Chị ta bỗng hét lên đau đớn mà không hề chuẩn bị trước.
Thẩm Chiêu Xuyên vội vàng lên tiếng: “Em sao vậy?”
“Em không biết, tự nhiên em đau bụng quá… Cứu… Đau quá…”
Giống như điện thoại di động của Khương Nguyệt Uyển đã rơi xuống đất.
Tiếng rên đau đớn cố gắng chịu đựng nỗi đau của chị ta truyền khắp xe.
Giây tiếp theo, điện thoại ngắt kết nối, Thẩm Chiêu Xuyên gấp đến độ phải dừng xe ngay.
Anh ta giật điện thoại từ tay tôi và gọi lại, nhưng đầu dây bên kia liên tục báo tín hiệu bận.
Thẩm Chiêu Xuyên luống cuống: “Tiểu Hòa, hình như Uyển Uyển xảy ra chuyện rồi… Chúng ta tới tìm cô ấy đi.”
Anh ta muốn thay đổi hướng đi, quay đầu xe.
Tôi nhắc nhở anh ta: “Nhưng hôm nay là tiệc gia đình, bà nội nói…”
“Tiệc gia đình, tiệc gia đình! Tiệc gia đình quan trọng bằng tính mạng Uyển Uyển không?”
Thẩm Chiêu Xuyên bỗng hét lên với vẻ giận dữ.
Dường như ý thức được bản thân có hơi kích động, anh ta giải thích: “Khương Hòa, đó là chị gái cô, sao cô có thể máu lạnh như vậy?”
Tôi: “…”
Thẩm Chiêu Xuyên nhìn tôi bằng ánh mắt oán trách.
“Nếu cô muốn tham gia tiệc gia đình như vậy thì cô tự tới đó tham gia đi, tôi đưa Uyển Uyển đi bệnh viện.”
Anh ta mở cửa xe, bỏ lại tôi giữa đường.
Tôi: “…”
Tôi nhìn đuôi xe rời đi một cách vô tình kia, cất tiếng cười nhạo.
Thật là, ngoài miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
15
Tôi quay đầu đi về hướng ngược lại, nhưng chưa đi được một trăm mét, ánh đèn xe chói mắt từ nơi xa chiếu tới.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt tôi, dáng người cao lớn với đôi chân dài bước xuống đóng cửa xe rồi đi nhanh về phía tôi.
“Chu Tứ An? Sao anh lại tới đây?”
Vừa dứt lời, Chu Tứ An đã ôm mặt tôi, bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi khiến tôi không kịp đề phòng.
Hồi lâu sau, tôi bị hôn đến nỗi không thở nổi, chỉ đành đẩy anh ra.
“Anh tới đón vợ.”
“…”
Bấy giờ giọng nói trầm thấp của Chu Tứ An mới vang lên, tôi nghĩ ngay tới câu nói ngày đó của mình.
Không biết thế nào, mặt tôi nóng bừng lên.
Anh đọc xong nhật ký của tôi rồi nên giờ mới tới tìm tôi.
“Tại sao em không nói sớm với anh?”
Chu Tứ An lên án với vẻ ấm ức.
Bởi vì anh không nhận ra tôi, trước đây tôi đã muốn nói với anh, nhưng tôi lại mang thân phận là vợ sắp cưới của Thẩm Chiêu Xuyên.
Khi dụ dỗ Chu Tứ An xuống nước, đúng là tôi có suy nghĩ muốn trả thù Thẩm Chiêu Xuyên và nhà họ Khương. Nhưng lý do sâu hơn cả là anh là người tôi cầu cũng không được.
Chu Tứ An đưa tôi về nhà. Đây không phải lần đầu tiên tôi tới nơi này, nhưng không hiểu sao, lần này tôi lại thấy thấp thỏm thẹn thùng.
Từ tiểu tam lên chính thất, Chu Tứ An trở nên mạnh bạo vô cùng.
Tôi bị anh hành mệt muốn chết mà không dám phát tiết, chỉ biết vùi đầu xuống gối.
Xong việc, Chu Tứ An ôm tôi vào lòng, khẽ vỗ vào lưng tôi.
Trong lúc tôi mơ màng sắp ngủ, chiếc điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường phát ra âm thanh “leng ka leng keng” báo có tin nhắn.
“Để anh.”
Chu Tứ An ấn mở mật khẩu điện thoại tôi một cách thành thạo.
Người gửi tin nhắn là Thẩm Chiêu Xuyên.
[Tôi canh Uyển Uyển truyền dịch.]
[Không kịp tham gia tiệc gia đình, cô nói với bà nội một tiếng.]
[Đừng nói mấy lời không cần thiết.]
Lạnh như băng.
Đặc biệt là câu cuối cùng, nghe giống như mệnh lệnh vậy.
Chu Tứ An bĩu môi, bấm cài đặt chặn người dùng.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi ngăn anh lại.
Chu Tứ An: “Em còn giữ liên hệ với thứ tiểu tam này làm gì?”
“…”
Chu Tứ An tỏ vẻ bất mãn.
Tôi trả lời anh rằng tất nhiên là vì nó hữu dụng.
Tôi nhờ Chu Tứ An đưa đến nhà tổ nhà họ Thẩm.
Hành động này lại càng khiến Chu Tứ An có cảm giác mình là nhân viên mát xa làm giờ hành chính.
Trước khi xuống xe, anh không nhịn được mà hỏi tôi: “Khương Hòa, em nói anh đọc xong nhật ký em sẽ chia tay Thẩm Chiêu Xuyên, em còn nhớ không?”
Biểu cảm đó của anh thiếu điều chỉ muốn khắc bốn chữ “anh muốn lên chính thất” trên mặt.
“Tất nhiên là em nhớ rõ, chờ em.”
Tôi đặt nụ hôn lên trán anh.
Đôi tai chó con vểnh lên, đôi mắt cũng sáng lên.
16
Tôi tới nhà họ Thẩm.
Thấy tôi đi một mình, bà nội Thẩm Chiêu Xuyên hỏi: “A Xuyên đâu?”
“Chị cháu thấy người không thoải mái, anh ấy đưa chị cháu đi bệnh viện rồi.”
Tôi nhắm mắt làm ngơ trước tin nhắn của Thẩm Chiêu Xuyên.
Nụ cười trên khuôn mặt bà cụ phai nhạt bớt.
Bà cụ cũng nhìn thấy hết hành động của Thẩm Chiêu Xuyên trong thời gian này. Vốn tưởng rằng Thẩm Chiêu Xuyên hồi tâm chuyển ý, hồi tâm dưỡng tính, nhưng không ngờ chỉ một cuộc điện thoại của Khương Nguyệt Uyển lại đánh anh ta trở về đúng nguyên hình.
Ngày hôm sau, Thẩm Chiêu Xuyên về.
Vì chuyện này mà bà cụ quát anh ta trước mặt mọi người, hận sắt không thành thép.
Cuối cùng bà cụ còn nói thêm: “Cháu không tham gia thì nói một tiếng là được, sao lại đi vứt Tiểu Hòa giữa đường hả? Rốt cuộc ai mới là vợ sắp cưới của cháu?”
Thẩm Chiêu Xuyên cúi đầu, tỏ vẻ nghiêm túc nghe lời răn dạy. Nhưng vừa ra khỏi cổng nhà tổ, anh ta đã nhìn về phía tôi bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Cô bị điên à? Nói nhảm gì với bà nội thế? Cô tự đặt xe thì chết sao?”
Sau khi trút hết cơn giận vì phải chịu mấy lời mắng nhiếc của bà cụ Thẩm, anh ta cầm áo khoác vest của mình, tức tối lái xe rời đi. Vì để trả thù tôi, Thẩm Chiêu Xuyên lại “bỏ nhà đi”.
Không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta lại đi tìm những người bạn xấu đó. Thẩm Chiêu Xuyên không về nhà suốt ba ngày.
Tôi mừng vì được nhàn nhã, quyết định ở nhà thu dọn đồ.
Tối hôm đó, tôi nghe thấy tiếng bấm mở mật khẩu trên cửa, vừa xuống tầng đã thấy Khương Nguyệt Uyển đỡ Thẩm Chiêu Xuyên nghiêng ngả lảo đảo bước vào cửa: “Tiểu Hòa, em ở nhà à?”
Thấy tôi, Khương Nguyệt Uyển cũng không ngạc nhiên, thậm chí còn mỉm cười.
Lại nói nữa, kể từ ngày chị ta trở về tới giờ thì đây là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau.
Ở đây không có người ngoài, Thẩm Chiêu Xuyên lại uống say, nụ cười của Khương Nguyệt Uyển khiến tôi nhớ tới dáng vẻ của chị ta trước đây… Sự kiêu ngạo, và cái vẻ cao cao tại thượng, dối trá.
Chị ta đặt Thẩm Chiêu Xuyên say không biết trời trăng mây đất gì xuống sofa. Sau đó lại cười giải thích với tôi: “Chiêu Xuyên uống say, chị đưa anh ấy về.”
“Sao chị biết mật khẩu?”
“Căn nhà này trước đây Chiêu Xuyên nói muốn mua để kết hôn với chị, chị cũng chỉ thử thôi.”
Khương Nguyệt Uyển vuốt tóc sau tai, cười khiêu khích: “Chị không ngờ anh ấy không đổi mật khẩu.”
Thì ra là vậy.
Cũng đúng thôi, nếu Khương Nguyệt Uyển không đào hôn thì nữ chủ nhân của căn nhà này là chị ta, biết mật khẩu cũng không phải điều gì kỳ quái. Tuy nhiên, giờ Thẩm Chiêu Xuyên là chồng sắp cưới của tôi.
Khương Nguyệt Uyển biết rõ lời này dễ hiểu khác thế nào mà vẫn nói ngay trước mặt tôi.
Nói xong, chị ta còn tỏ vẻ có gì đó không ổn rồi giơ tay che miệng.
“A, Tiểu Hòa, em đừng hiểu lầm, chị không có ý gì đâu, dù sao thì… Bây giờ chị và Chiêu Xuyên cũng chỉ có thể làm bạn bè.”
Chị ta cúi đầu, dường như nơi đáy mắt chị ta xuất hiện vẻ tiếc hận và khiêu khích.
Tôi hỏi lại chị ta: “Không làm bạn thì chị còn muốn làm gì nữa?”
Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng và khinh miệt cực độ của tôi, Khương Nguyệt Uyển nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
Tôi nhìn thẳng chị ta.
“Chắc chị sẽ không nghĩ đến trường hợp “con hư quay đầu” đâu nhỉ? Đừng mơ, từ giây phút chị rời đi, chị và anh ta đã hết khả năng rồi.”
Dù Thẩm Chiêu Xuyên có thích chị ta, nhà họ Thẩm cũng không để chị ta bước chân vào cửa.
Bị tôi chọc thẳng tim đen, mặt Khương Nguyệt Uyển hết tái xanh lại trắng bệch.
“Tiểu Hòa, em không hề giống với trước kia.”
Chị ta nói với khuôn mặt cứng nhắc.
Thấy chị ta sắp sụp đổ, tôi cũng không ngại đổ thêm chút lửa.
“Đúng vậy, tất cả cũng nhờ chị cả mà. Khuya rồi, em không tiễn chị, hẹn gặp lại.”
Khương Nguyệt Uyển trợn trừng mắt liếc nhìn tôi, trước khi xoay người rời đi, chị ta bỗng dừng lại ở cửa: “Tiểu Hòa, em cũng đừng vui mừng quá sớm, em và Thẩm Chiêu Xuyên cũng chỉ mới đính hôn thôi không phải sao?”