Chồng Sắp Cưới Tưởng Mình Là Bạch Nguyệt Quang - Chương 2
7
Thẩm Chiêu Xuyên chụp nhật ký của tôi, đã vậy anh ta còn lan truyền nó trong vòng bạn bè của mình.
Anh ta bị điên à? Ai cho phép anh ta chụp nhật ký của tôi?
Tôi đã chạy đi tìm Thẩm Chiêu Xuyên, bấy giờ anh ta đang tụ họp với đám anh em của mình.
Không khí trong phòng riêng vừa sôi động náo nhiệt lại vừa vui tươi, Thẩm Chiêu Xuyên đang đọc: “Anh không cần làm gì cả, anh chỉ cần đứng yên ở nơi đó, tôi sẽ không ngần ngại gì mà bước về phía anh. Tôi đã từng cho rằng ánh trăng chỉ đơn giản là ánh trăng, mãi cho đến khi gặp được anh, mọi sự nhớ nhung dần hóa thành từng vệt sáng ánh trăng kia.”
Bên trong xuất hiện những tràng cười thích thú.
Tất cả mọi người coi cuốn sổ nhật ký của tôi như một thứ mua vui. Vì Thẩm Chiêu Xuyên thích Khương Nguyệt Uyển, mấy anh em đó của Thẩm Chiêu Xuyên cũng không tán thành tôi giống như anh ta vậy.
Tôi cố đè nén ngọn lửa giận dữ trong lòng, đẩy cửa bước vào.
“Thẩm Chiêu Xuyên.”
Cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Tôi đoán là họ biết tôi đã nghe thấy tiếng cười của họ, ai nấy cũng tỏ ra xấu hổ rồi né tránh, chỉ riêng Thẩm Chiêu Xuyên là không như vậy.
Như thể tôi đã phá tan niềm hưng phấn của anh ta, anh ta liếc nhìn tôi bằng ánh mắt không kiên nhẫn.
“Cô tới đây làm gì?”
Tôi tới làm gì ư? Đương nhiên tôi tới là để hỏi anh ta về chuyện sổ nhật ký.
“Ai cho phép anh chụp nhật ký của tôi?”
Lại còn đọc nó công khai trước mặt mọi người!
Anh ta nhìn tôi với vẻ khinh thường.
“Đều là anh em nhà mình, cũng đâu phải người ngoài, nghe chút có làm sao?”
“Nhưng đây là quyền riêng tư của tôi!”
“Riêng tư thì sao vậy? Cô thích tôi, chẳng phải mọi người biết chuyện này cả rồi à?”
Thẩm Chiêu Xuyên cười nhạo, biểu cảm của anh ta vừa ác vừa phóng khoáng, khiến tôi nhớ lại lúc tôi xử lý tin gợi cảm thay anh ta.
Xuất phát từ lòng tốt của mình, tôi nhắc nhở anh ta một câu nhưng bị anh ta dỗi ngược.
“Những việc này chẳng phải cô là người am hiểu nhất sao?”
Lúc ấy anh ta cũng nở nụ cười như vậy.
8
Cơn giận trong tôi bùng cháy, Thẩm Chiêu Xuyên đã không còn kiên nhẫn nữa, anh ta mở miệng: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì cô có thể đi.”
Giọng điệu anh ta nghe cứ như thể tôi là một nhân viên phục vụ phiền phức nào đó.
Những người khác bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt châm biếm và buồn cười.
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, lưng như bị kim châm.
Đúng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc từ trong góc truyền ra: “Thẩm Chiêu Xuyên, anh đủ rồi.”
Là Chu Tứ An, anh cũng ở đây?
Khác với tôi, địa vị của Chu Tứ An trong giới này không hề thấp.
Khi thấy anh lên tiếng kêu dừng với thái độ không tán đồng, bầu không khí trong phòng riêng bỗng trở nên quái dị.
Trên trán Chu Tứ An vẫn dán băng OK, nhưng nó không hề ảnh hưởng tới ánh nhìn lạnh nhạt sắc bén khi anh nhíu mày.
Anh nhìn Thẩm Chiêu Xuyên bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Hơi quá rồi.”
Mặc dù chỉ với ba chữ đơn giản, nhưng việc Chu Tứ An lên tiếng nói đỡ tôi khiến nét mặt Thẩm Chiêu Xuyên trở nên khó coi vô cùng.
Từ trước đến giờ, nhà họ Chu và nhà họ Thẩm vốn luôn bất hòa. Mặc dù mấy năm nay mối quan hệ giữa hai nhà hơi hòa hoãn chút, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao.
Thẩm Chiêu Xuyên liếc nhìn tôi.
“Đây là chuyện cô ta cầu mà không được kia mà? Dù gì trong cuốn sổ nhật ký cô ta viết có thể hiện việc được ở bên tôi là điều cô ta mơ ước.”
Ai mà chẳng biết tôi chấp nhận làm con chó liếm đất vì Thẩm Chiêu Xuyên, anh ta gọi thì tới mà xua tay thì tự đi.
Dường như Thẩm Chiêu Xuyên cũng nghĩ tới điều này, anh ta đắc ý vô cùng.
Anh ta dựa lưng vào thành ghế sofa, vung tay ra sau, mặt lộ rõ vẻ châm biếm.
“Anh tưởng tôi muốn đọc mấy thứ ngu ngốc cô ta viết ngày xưa của một kẻ điên cuồng rình mò người khác, khiến người ta ghê tởm.”
Tôi giống như ăn thẳng cái gậy vào đầu, không ngờ mình lại bị Thẩm Chiêu Xuyên làm nhục trước mặt mọi người.
Những ánh mắt chế nhạo của mọi người đổ dồn về phía tôi.
Sắc mặt Chu Tứ An bỗng trầm xuống.
Cuối cùng tôi không chịu đựng được nửa, tôi cầm ly rượu trên bàn hắt thẳng Thẩm Chiêu Xuyên.
“A! Khương Hòa! Cô điên rồi?”
Thẩm Chiêu Xuyên sợ hãi kêu lên, lửa giận nơi đáy mắt bắn tung tóe.
Khoảnh khắc đó, tôi thật sự sợ anh ta sẽ ăn sống tôi.
Tôi không cam lòng yếu thế, cố gắng trừng mắt đáp trả anh ta, run rẩy buông cái ly xuống rồi xoay người rời đi.
9
Ngoài việc Thẩm Chiêu Xuyên xâm phạm quyền riêng tư của tôi, nguyên nhân còn lại khiến tôi mất khống chế là vì Chu Tứ An.
Mặc dù trong lòng tôi vẫn biết rõ nhân vật chính trong cuốn nhật ký kia chính là anh.
Nhưng khi những tâm tư giấu kín suốt nhiều năm lại bị công khai trước bàn dân thiên hạ theo cách này, tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn, xấu hổ tưởng chừng không có chỗ dung thân như cũ thôi.
“Khương Hòa!”
Tôi bị người ta nắm chặt cổ tay từ đằng sau.
Tôi quay đầu, đối diện với nét mặt nghiêm túc của Chu Tứ An.
Thấy đôi mắt tôi đỏ hoe, anh ngẩn người. Ngay giây tiếp theo, anh kéo tôi về phía đầu cầu thang không người.
“Em khóc cái gì? Anh còn chưa khóc.”
Anh buông tay tôi ra rồi nói.
Tôi: “?”
“Em thích Thẩm Chiêu Xuyên đến vậy sao?”
Tôi: “??”
“Em viết nhật ký yêu thầm anh ta, còn giấu kín nhiều năm như vậy… Thế anh là gì đây?”
Tôi: “???”
Tôi không nói một lời nào, còn Chu Tứ An thì vẫn điên cuồng lên án cho sự bất mãn của mình.
Đến cuối cùng, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi.
Cứ nhìn mãi, không hiểu sao đuôi mắt anh cũng ửng hồng giống tôi, và còn cả ánh sáng mơ hồ của hơi nước.
Tôi: ???
Không phải chứ?
Tức đến phát khóc rồi à?
Tôi không thể hiểu được, cái cảm giác ấm ức ban đầu vốn tan biến sạch ngay vào giờ phút này, mọi sự chú ý của tôi đổ dồn lên Chu Tứ An.
10
“Chu Tứ An, anh ấm ức cái gì?” Tôi hỏi.
Chu Tứ An không trả lời, anh quay mặt đi.
“Nếu em thích Thẩm Chiêu Xuyên như vậy thì còn tới trêu chọc anh làm gì? Còn cái gì mà mơ ước được ở bên cạnh anh ta.”
Tôi: “…”
Mùi giấm rất nồng.
“Chu Tứ An, thật ra người em viết trong nhật ký không phải Thẩm Chiêu Xuyên…”
“Không phải Thẩm Chiêu Xuyên? Em còn có người khác nữa à? Vậy anh là tiểu tứ?”
Chu Tứ An trợn trừng mắt với vẻ không thể tin nổi.
Cái gì mà tiểu tứ chứ?
Tôi dở khóc dở cười, nhưng trái tim lại mềm mại hơn đôi chút.
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi muốn nói cho Chu Tứ An nghe sự thật. Nhưng đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại tôi vang lên.
Nhóm gia đình nhà họ Khương vốn yên lặng đã lâu bỗng xuất hiện một tin nhắn.
[Chào mừng con gái Nguyệt Uyển bảo bối về nhà.]
Cha mẹ tôi liên tục gửi mười mấy tin nhắn chúc mừng.
Tôi sửng sốt.
Khương Nguyệt Uyển trở lại rồi ư?
Ngay lúc đó, tôi đã hiểu ra điều gì đó.
Tôi cứ bảo tại sao đang yên đang lành Thẩm Chiêu Xuyên lại công bố nhật ký của tôi, hóa ra bạch nguyệt quang Khương Nguyệt Uyển của anh ta đã trở lại.
Anh ta đang muốn mượn nhật ký của tôi để kích thích Khương Nguyệt Uyển.
Thấy tôi im lặng hồi lâu không nói lời nào, Chu Tứ An suy sụp đến mức cùng cực.
“Thôi bỏ đi, Khương Hòa, như em mong muốn, tôi sẽ không đến tìm em nữa.”
Tôi: ???
Khoan đã, anh nói gì cơ?
Tôi vội giữ chặt tay anh: “Anh xem nhật ký của em chưa? Anh đi xem nhật ký của em đi.”
“Không xem.” Chu Tứ An từ chối.
“Không được, anh cần phải xem!”
Tôi tỏ thái độ cứng rắn.
Anh không xem thì sao tôi có thể nói sự thật với anh được?
Chu Tứ An: “…”
Tôi lại gần anh: “Không phải anh muốn em chia tay Thẩm Chiêu Xuyên sao? Anh xem xong rồi, em sẽ chia tay với anh ta.”
“Thật không?”
Tôi: “…”
“Đây là em tự nói đây, không được đổi ý đâu.”
11
Sau khi dỗ dành Chu Tứ An xong, tôi về nhà họ Khương.
Quả nhiên, Khương Nguyệt Uyển đã về đến nhà.
Cha mẹ tôi một người ngồi trên ghế sofa lau nước mắt, một người ôm Khương Nguyệt Uyển rồi vừa khóc vừa mắng.
“Cái con nhóc này, bỏ đi mà không thèm nói lấy một lời, để mẹ với cha con lẻ loi hiu quạnh một mình.”
Khương Nguyệt Uyển cũng rưng rưng nước mắt khóc.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, một gia đình ba người ôm nhau khóc, hình ảnh đoàn tụ khiến người ta cảm động biết bao.
Mãi đến khi dì giúp việc thấy tôi đứng ở tiền sảnh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Ba người trong phòng khách cùng nhìn về phía tôi với vành mắt ửng hồng, có lẽ họ cũng đoán được đã bị tôi nghe thấy mấy lời họ nói vừa rồi.
Vẻ ngượng ngùng hiện trên khuôn mặt mẹ tôi: “Khương Hòa à, chị con về rồi.”
Khương Nguyệt Uyển nhìn thấy tôi, đôi mắt xinh đẹp của chị ta bắt đầu đánh giá. Và rồi một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt chị ta: “Tiểu Hòa, lâu rồi không gặp, ồ, chị có mang quà về cho em đây.”
Chị ta vừa dứt lời, mẹ tôi đã vội lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, chị con là người hiếu thuận, lúc nào cũng nghĩ tới chúng ta, quay về còn không quên mua quà cho chúng ta nữa.”
Khương Nguyệt Uyển tặng quà cho tôi.
Tôi liếc mắt nhìn, đều là những món đồ có thể mua được ở sân bay quốc nội.
Nhưng trên khuôn mặt cha mẹ tôi vẫn có nụ cười vui vẻ hạnh phúc và cả bất ngờ.
Cũng đúng thôi, mặc kệ là mua ở đâu, miễn là Khương Nguyệt Uyển đưa, bọn họ đều thấy nó đáng trân quý nhất.
Khương Nguyệt Uyển nhìn tôi: “Cái này tặng cho Tiểu Hòa, chị rất nhớ em.”
“Cảm ơn, em cũng rất nhớ chị.”
Tôi nở nụ cười chân thành.
Đúng là rất nhớ.
Khương Nguyệt Uyển hơi sửng sốt.
Sau đó cha tôi kêu người giúp việc dọn bữa tối, tất cả đều là món Khương Nguyệt Uyển thích ăn.
Bọn họ vây quanh Khương Nguyệt Uyển, người bên trái người bên phải gắp đồ ăn rồi múc canh cho chị ta.
Trên khuôn mặt Khương Nguyệt Uyển là nụ cười hạnh phúc vui vẻ, luôn miệng thốt ra những câu như “cảm ơn cha”, “cảm ơn mẹ”.
Bàn ăn náo nhiệt ấy khiến tôi trở thành người ngoài cuộc.
Tôi yên lặng uống canh, mãi đến khi Khương Nguyệt Uyển liếc mắt nhìn tôi.
“Này, Tiểu Hòa, sao em ăn ít vậy chứ?”
Chị ta nhìn lướt qua bát tôi rồi lại nhìn thức ăn trên bàn, dường như chị ta nhớ tới gì đó.
“Ôi, chị quên là em dị ứng hải sản, trên bàn toàn những món em không thể ăn.”
Chị ta kêu lên một tiếng, nhìn cha mẹ tôi bên cạnh bằng vẻ mặt oán trách.
“Cha mẹ, hai người cũng thật là, sao lại không nấu món nào Tiểu Hòa thích ăn vậy?”
Cha mẹ tôi cùng nhìn tôi, đáy mắt họ hiện rõ sự bối rối.
“Khó khăn lắm con mới về nhà một chuyến, tất nhiên phải làm món con thích.”
“Đúng vậy, em gái con ăn ở nhà suốt rồi, thỉnh thoảng có một lần cũng không ghê gớm gì.”
Bọn họ cứ kẻ xướng người họa, mẹ tôi đẩy một đĩa rau xanh đến trước mặt tôi.
“Không phải vẫn có món con bé có thể ăn đó sao?”
Dứt lời, bà ngước nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh cáo.
“Chị gái con không về ăn cơm nhà suốt hai năm rồi, con không thể cố ăn chút sao?”
Tôi: “…”
Tôi không nói lời nào, tự nhiên lại bị răn dạy một trận mà chẳng rõ lý do, sau đó tôi lại nhìn Khương Nguyệt Uyển tỏ vẻ rầu rĩ, lo lắng.
“Tiểu Hòa, thật ngại quá, hay để chị đặt cơm hộp cho em?”
“Không cần.” Tôi mỉm cười từ chối.
“Trước khi về em đã ăn với Chiêu Xuyên rồi nên không đói lắm.”
Tôi vừa dứt lời, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt Khương Nguyệt Uyển cứng đờ.
Cha mẹ tôi cũng ngẩn người.