Chồng Sắp Cưới Tưởng Mình Là Bạch Nguyệt Quang - Chương 1
1
Tôi có một cuốn sổ nhật ký, trên đó ghi lại những tâm sự thuở thiếu nữ, bao gồm cả người tôi yêu thầm.
Nhưng từ sau khi đính hôn với Thẩm Chiêu Xuyên, tôi đã phong ấn tất cả.
Vậy mà Thẩm Chiêu Xuyên vẫn phát hiện ra nó, anh ta lật xem từng trang một, sau đó khẽ cười với một kẻ mặt mày tái nhợt là tôi.
“Khương Hòa, hóa ra cô yêu thầm tôi nhiều năm như vậy.”
Khi nghe thấy những lời đó, một kẻ vốn đang thấp thỏm bất an như tôi bỗng an tâm hơn hẳn.
Thẩm Chiêu Xuyên vừa lật sổ nhật ký vừa cười khẩy với hàm ý sâu xa: “Thảo nào cô đối xử tốt với tôi như vậy. Bây giờ cũng coi như mộng tưởng của cô thành hiện thực rồi nhỉ? Giấc mơ của cô thành hiện thực, nhưng còn giấc mơ của tôi thì sao?”
2
Cuộc hôn nhân giữa tôi và Thẩm Chiêu Xuyên là vì lợi ích, nhưng anh ta không thích tôi, người anh ta thích là chị gái tôi – Khương Nguyệt Uyển.
Tuy nhiên, vào ngày kết hôn của Khương Nguyệt Uyển và Thẩm Chiêu Xuyên… Chị gái tôi lại đào hôn vì tự do và những mộng tưởng của mình.
Cha mẹ tôi không dám khiêu khích uy nghiêm nhà họ Thẩm nên đành ép tôi vào cưới thay.
Nhà họ Thẩm tức giận vô cùng, mà vì ngại khách khứa nên không dám phát tiết, chỉ đành nhẫn nhịn, để Thẩm Chiêu Xuyên cưới tôi.
Tất nhiên Thẩm Chiêu Xuyên không muốn điều này, nhưng vì sự ép buộc của người lớn nhà họ Thẩm, anh ta không thể không nén giận chấp nhận, chỉ khác cái bữa tiệc kết hôn được đổi sang tiệc đính hôn.
Sau khi đính hôn, vì để tỏ thái độ “phản kháng quyền hạn nhà họ Thẩm”, anh ta đối xử với tôi rất tệ.
Nhưng tôi chưa từng oán hận lấy một câu, thậm chí tôi còn rửa tay nấu súp cho anh ta, trở thành một vị người vợ sắp cưới chu đáo biết săn sóc.
Thẩm Chiêu Xuyên luôn nghĩ tôi chỉ đang “cố lấy lòng mọi người” nên anh ta lại càng hành xử chẳng ra gì, cho đến khi anh ta phát hiện cuốn sổ nhật ký tôi giấu ở gác mái…
Thẩm Chiêu Xuyên cho rằng bạch nguyệt quang trong cuốn sổ nhật ký của tôi chính là anh ta, và tất thảy những chuyện tôi đang làm bây giờ là vì thích anh ta.
Tôi nhìn ra sự khinh miệt và châm biếm nơi đáy mắt anh ta.
Tôi giật lại cuốn sổ nhật ký từ tay Thẩm Chiêu Xuyên, nhìn anh ta một cái thật sâu rồi xoay người chạy đi.
Thẩm Chiêu Xuyên còn tưởng tôi xấu hổ, nhưng… Thôi bỏ đi, dù sao thì anh ta cũng mù.
3
Tôi lại giấu kỹ cuốn sổ đi lần nữa, điện thoại phát ra tiếng chuông “đinh” báo có tin nhắn mới.
[Anh bị thương.]
Tôi nhìn nhãn dán là chú cún nhỏ đáng thương mà đối phương gửi tới.
[Có chuyện gì vậy?]
An Hạ Chi Hòa: [Xe đâm.]
Tôi nhướng mày.
[Vậy em tới tìm anh ngay đây.]
Tin nhắn gửi đi thành công, đối phương lập tức gửi ngay địa chỉ tới.
Tôi: “…”
Tôi tới nơi Chu Tứ An đang ở.
Khi tôi vừa bắt đầu nhập mật khẩu, cửa đã được người ở trong mở ra, một bàn tay thò ra ngoài kéo tôi vào.
Trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, Chu Tứ An đã tấn công tôi bằng một nụ hôn.
“Tại sao giờ mới đến?”
Giọng nói trầm thấp lộ rõ sự bất mãn, anh giống chú cún con cuốn quanh cổ tôi.
“Không phải anh nói mình bị thương sao? Để em xem.”
Tôi đẩy anh ra, hơi thở có phần loạn nhịp.
“Ừ, ở đây.” Anh duỗi tay chỉ lên trán, trên đó có dán miếng băng OK, vẫn là mẫu cún con tôi đưa cho anh lúc trước.
“Tối qua anh đua xe, không để ý nên đâm xe vào cột điện.”
Tôi: “…”
Chu Tứ An nói với điệu bộ ấm ức.
Tôi cạn lời, xoay người định đi nhưng lại bị Chu Tứ An giữ chặt.
“A từ từ, anh còn bị thương ở chỗ khác nữa.”
“Chỗ nào?”
“Trái tim, em mau sờ thử đi, nó đang đập rất nhanh.”
Anh nắm tay tôi, ấn tay tôi lên ngực anh.
Tôi không trở tay kịp, chạm vào cơ ngực săn chắc khỏe mạnh của anh.
Chu Tứ An này hư thật.
Anh dí tay tôi, cố tình nhảy lên hai lần.
Tôi ngước mắt nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Chu Tứ An.
“Chạm vào chưa?”
Cái tên yêu nghiệt này…
Khoảnh khắc bị Chu Tứ An ép trước tiền sảnh đến mức không thở nổi, tôi không thể nén nổi dòng suy nghĩ chạy trong đầu… Sao tên ngốc Thẩm Chiêu Xuyên kia có thể cho rằng anh ta là bạch nguyệt quang của tôi?
4
Tất nhiên, tôi sẽ không nói ra sự thật.
Thứ nhất là vì Thẩm Chiêu Xuyên không tin, vì thiếu niên mặc áo sơ mi đồng phục màu trắng tôi viết trong nhật ký…
Từ tuổi tác, lớp, thành tích học tập và sân thể dục thiếu niên thường xuyên xuất hiện cùng với những người bạn tốt hay những đặc điểm khác… Có rất nhiều điểm trùng hợp với Thẩm Chiêu Xuyên.
Thứ hai… Chu Tứ An và Thẩm Chiêu Xuyên có quen biết. Tuy nói tình cảm không tính là sâu đậm, nhưng họ vẫn chơi chung một vòng tròn bạn bè.
Tôi mở to mắt, trời bên ngoài vẫn sáng.
Chu Tứ An ngồi dựa đầu giường, trả lời tin nhắn trong điện thoại.
Thấy tôi tỉnh dậy, anh nói: “Thẩm Chiêu Xuyên gửi tin nhắn trong nhóm, nói tối hôm nay có liên hoan. Em muốn đi không?”
Chu Tứ An hỏi tôi.
Tôi bật chiếc điện thoại di động bên cạnh gối đầu, thấy thanh tin nhắn của Thẩm Chiêu Xuyên trống rỗng.
“Anh ta không gọi em, có lẽ có người đi thay vị trí em rồi.”
Từ sau khi chị tôi rời đi, người tên Thẩm Chiêu Xuyên đó bắt đầu trở nên phóng đãng, ăn chơi trác táng, anh ta luôn làm ra một số chuyện nhằm khiêu khích vợ sắp cưới chính thức là tôi.
Ngày nào Thẩm Chiêu Xuyên mà không có drama với ngôi sao nổi tiếng hay người mẫu thì cũng là vung tiền như rác mua biệt thự cao cấp cho con chim hoàng yến kia.
Tôi không biết mình đã phải đối mặt với những tin tức như vậy bao nhiêu lần, giống như bữa tiệc liên hoan hôm nay. Anh ta không gọi tôi, vậy chắc trên năm mươi phần trăm là có bạn nữ khác.
“Em không đi thì anh cũng không đi.” Chu Tứ An nói.
Tôi hỏi anh tại sao không đi.
“Nếu không vì em, anh đã không chơi chung hội với anh ta rồi.”
Cái cách nói trẻ con ấy khiến tôi suýt bật cười.
Chu Tứ An bỗng siết chặt tay tôi, bắt đầu tận hưởng: “Khương Hòa.”
“Hử?”
“Bao giờ thì em chia tay anh ta?”
Tôi: “…”
5
Câu nói ấy khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên của cả hai.
Bấy giờ Chu Tứ An đang hôn tôi, anh bỗng dừng động tác.
“Khương Hòa.” Anh hỏi tôi: “Em chia tay anh ta, anh sẽ không phải làm tiểu tam nữa.”
Khoảng thời gian đó không chỉ là khoảng thời gian mối quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Chu trở nên căng thẳng, mà là lúc tôi đang rối bời vì bị Thẩm Chiêu Xuyên và cha mẹ mình bức ép.
Tôi đến câu lạc bộ trong cơn giận dữ, cho phép bản thân phóng túng bằng cách uống rất nhiều rượu.
Và tôi đã gặp Chu Tứ An.
Cả hai gặp lại sau nhiều năm, anh không nhớ tôi.
Cuối cùng, dưới sự nhắc nhở của người khác, anh biết tôi là vợ sắp cưới của Thẩm Chiêu Xuyên.
Tôi lất hết can đảm hỏi Chu Tứ An có muốn trả thù Thẩm Chiêu Xuyên hay không.
Anh nhìn tôi, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng của sự bình tĩnh tự tại: “Trả thù thế nào?”
“Anh ta cướp mối làm ăn của anh, vậy anh hãy cướp vợ anh ta đi.”
“Vợ ư?”
Được rồi, tôi dùng từ chưa được chính xác lắm.
“Vợ sắp cưới.”
Tôi sửa lại cách gọi.
Khi đó Chu Tứ An cũng không đến nỗi không biết xấu hổ như bây giờ, hễ cái là lại dí sát người ta. Lúc ấy anh chính trực, biết kiềm chế, ngồi ngay ngắn.
Qua quan sát từ biểu cảm nghiêm túc lẫn đôi môi mím chặt thành một đường thẳng kia, có thể thấy anh đang đấu tranh giữa chuyện đạo đức và vô đạo đức.
Tôi thốt một câu quấy rối anh: “Không muốn làm thì thôi, có không giữ mất đừng tìm.”
Tôi xuống xe định rời đi nhưng bị Chu Tứ An giữ lại.
Anh cúi đầu, không dám nhìn thẳng tôi: “Tôi chưa nói là không làm.”
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi phóng đãng như vậy, có lẽ khi dính chút men say bản thân sẽ đủ độ liều hơn chút. Nhưng còn nhiều lý do khác được giấu trong cuốn nhật ký của tôi.
6
Tôi đẩy Chu Tứ An sang một bên, đứng dậy mặc áo ngực.
“Tại sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Chu Tứ An nhận thấy tôi né tránh, anh nheo mắt nhìn: “Chắc em không định để anh làm tiểu tam cả đời đâu đúng chứ?”
Tôi: “…”
Chu Tứ An không nhận được câu trả lời từ tôi, anh có hơi giận.
Anh vào phòng tắm, đợi khi ra ngoài, tôi đã rời đi. Điều này lại càng khiến anh tức giận.
Hậu quả của cơn giận này là Chu Tứ An cho tôi vào danh sách đen.
Trước khi chặn số, anh còn gửi một tin nhắn dài.
[Khương Hòa, em là cái đồ phụ nữ nhẫn tâm. Ở bên em nửa năm, tôi mất thời gian, không được tiền tài, cũng chẳng nhận lại được tình yêu.]
[Rốt cuộc em coi tôi là cái gì? Là công cụ mát xa sao?]
[Nếu đã không thích tôi thì đừng bám lấy tôi nữa, chia tay!]
[An Hạ Chi Hòa thu hồi tin nhắn trước đó.]
[Không thích tôi thì đừng tới tìm tôi nữa, tôi không phải chó con.]
Tôi: “…”
Nhìn thấy dòng tin nhắn cuối cùng, tôi lại muốn bật cười.
Bây giờ anh hoàn toàn không giống trước kia, nhưng anh vẫn khiến trái tim tôi rung động như cũ.
Tuy nhiên, không lâu sau, tôi đã không cười nổi nữa rồi. Bởi vì tôi lướt thấy bài đăng trong vòng anh em bạn bè của Thẩm Chiêu Xuyên.
Anh ta đã đăng chín bức ảnh đi kèm dòng trạng thái.
[Mau nhìn đi! Trong thời đại đồ ăn nhanh lên ngôi mà vẫn có người thể hiện tình yêu theo cách thuần khiết!]
Hình ảnh kèm theo là chín bức ảnh chụp mảnh giấy hơi ố vàng nhăn nheo, tôi chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra đó là giấy trong cuốn sổ nhật ký của mình.
Khi bấm mở phóng to, tôi thấy nội dung ghi bên trên giống y hệt cuốn sổ nhật ký của tôi.
Chỉ trong tích tắc, đầu tôi như bị sưng lên vì ứ máu.