Chờ Đến Khi Gặp Được Em - Chương 3
Tôi gửi tin nhắn an ủi: [Không phải chỉ là bị chửi cho rời giới thôi sao, chuyện nhỏ. Phí bồi thường em sẽ gửi, em sẽ gửi thêm phong bao cho chị nữa. Xem như là món quà em gửi cho chị vì chị đã nhiều năm vun vén cho em như thế.]
Một lúc lâu sau người đại diện mới trả lời tôi.
Hơn nữa còn điên cuồng hơn cả tôi: [Không phải!!!]
[Giản Dao, em gặp may rồi, em biết không?]
[Mau đi xem Weibo của ảnh đế Tưởng Mộ Thừa đi, vừa rồi anh ấy đã công khai với em rồi, còn đăng cả giấy kết hôn nữa!]
9.
Tôi nhanh chóng mở trang cá nhân của anh.
Năm phút trước, Tưởng Mộ Thừa công khai hình kết hôn của chúng tôi đi kèm với trạng thái: [Vợ của tôi quá yêu tôi nên mới nói năng hơi lỗ mãng, mong mọi người thông cảm. Hơn nữa mong cô Đan Y Y tự trọng, dù sao tôi cũng là người đã có vợ.]
Trên mạng lập tức bùng nổ.
Tất cả mọi người đều không thể tin được ảnh đế thâm tình từng nói sẽ không thể quên được Đan Y Y trong chương trình truyền hình lại kết hôn với người bám đuôi như tôi.
Còn vì bảo vệ tôi mà công khai phủi sạch quan hệ với Đan Y Y.
[Nếu nói như vậy thì Giản Dao không phải là tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác mà là Đan Y Y?]
[Cmn, mắng lâu như vậy mới biết người tâm cơ nhất là Đan Y Y.]
[Cho nên vừa rồi Giản Dao đăng Weibo mắng Đan Y Y không phải vì cô ấy bị điên mà là chính thất công khai mắng tiểu tam? Chấn kinh-ing]
Tôi nhìn khu bình luận đột nhiên thay đổi hướng thì ngẩn ra.
Trong sách làm gì có tình tiết này?
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Mộ Thừa, anh cúp máy, gửi tin nhắn cho tôi: [Đang họp.]
Tôi không dám chậm trễ, cầm túi lao đến phòng làm việc của anh.
Anh nhíu mày nhìn về phía tôi: “Không cần quá cảm động, đây đều là nghĩa vụ người chồng mà anh nên làm.”
Tôi thở hổn hển, giận dữ nhìn anh chằm chằm, trong lòng thì mắng ầm lên.
[Cảm động cái rắm!]
[Tên chó, tôi muốn cùng anh ly hôn! Ly hôn!]
“Sao anh không hỏi ý kiến em mà đã tự tiện công khai quan hệ vợ chồng của chúng ta?”
“Làm sao? Đây không phải là việc em muốn sao?”
Tôi bị anh nói cho á khẩu không nói nên lời.
[Hoàn toàn chính xác, lúc mình la liếm anh ta mình có nói thế này.]
[Nhưng cũng vì muốn diễn cho anh xem thôi!]
Tưởng Mộ Thừa bỏ bút máy trong tay xuống đi đến trước mặt tôi, anh duỗi ngón tay ra lau mồ hôi trên chóp mũi tôi.
Anh thấp giọng nhắc nhở: “Từ khi chúng ta kết hôn đến giờ vẫn luôn là một mình em cố gắng. Ba năm, cho dù anh là cục đá thì cũng bị em cảm động. Từ nay về sau anh sẽ chăm sóc em, bảo vệ em, không để bất kì ai có cơ hội.”
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười: “Thật sao, em thật vui.”
[Vui muốn chết.]
[Rốt cuộc kịch bản này đã xảy ra chuyện gì vậy, chơi chết mình rồi!]
10.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào náo loạn.
Cửa phòng làm việc bị ai đó đột ngột đẩy ra.
Người xông vào là Đan Y Y khóc lóc như mưa, mà phía sau là bảo vệ tòa nhà.
“Chúng tôi không ngăn được cô gái này, cô ấy nhất định đòi vào.”
Đan Y Y cắn môi, giọng run rẩy: “A Thừa, vì sao anh lại không muốn gặp em?”
Tôi thấy vậy thì lập tức mang theo bảo vệ đi ra ngoài, còn hiểu chuyện đóng cửa đi ra ngoài.
Vì lo lắng cho tương lai sau này, tôi lặng lẽ để hở một khe cửa nghe hai người họ nói chuyện với nhau.
Thái độ của Tưởng Mộ Thừa vô cùng lạnh lùng: “Cô Đan, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tôi nhịn không được mà “chậc chậc” hai tiếng.
[Xem ra tên chó này đúng là bị xe đụng cho choáng đầu rồi, ngay cả nữ chính cũng đều không nhớ.]
Đan Y Y nghẹn ngào nói: “A Thừa, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh có biết không, vì anh làm sáng tỏ nên sự nghiệp sau khi về nước của em đều bị hủy hoại. A Thừa của trước kia tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến em tổn thương…”
“Cô Đan!” Tưởng Mộ Thừa lạnh như băng ngắt lời cô ta: “Tôi nể tình cô Đan là tình cũ. Nếu không, chỉ dựa vào việc cô thuê thủy quân bôi đen vợ tôi ở trên mạng thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô dễ như vậy đâu.”
“Không phải em, A Thừa, chúng ta quen nhau tám năm, ở bên nhau hai năm, chẳng lẽ anh lại không tin tưởng em sao?” Đan Y Y vẫn còn cố gắng chống đỡ, có chết cũng không thừa nhận: “Em biết rồi, chắc chắn là Giản Dao ở phía sau châm ngòi ly gián tình cảm của chúng ta, tất cả mọi người đều biết cô ta luôn nhằm vào em, đố kị với em. A Thừa, anh tuyệt đối đừng để cô ta lừa.”
Tôi trốn ngoài cửa, khẩn trương đến mức dùng ngón tay bám chặt vào khe cửa.
Theo lý thuyết mà nói, tổng giám đốc bá đạo đều sẽ tin tưởng nữ chính yếu đuối không chút do dự.
Nhưng sao Tưởng Mộ Thừa lại khác?
Tôi mơ hồ nhìn thấy tấm thẻ đen đáng lẽ nên đập vào mặt tôi lại được ném đến trước mặt Đan Y Y.
Anh nói: “Trong này có tiền đủ để cho cô sống ở nước ngoài đến cuối đời, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi và Giản Dao nữa.”
Tôi ngẩn người.
[Đó không phải là lời thoại Tưởng Mộ Thừa nói với mình lúc ly hôn sao?]
[Sao lại toàn dùng trên người Đan Y Y thế, còn cả tấm thẻ 10 tỷ kia nữa, đó vốn là thù lao của mình mà, sao lại đưa cho Đan Y Y rồi?]
“A Thừa, anh…”
“Đừng nói nữa, giữ lại thể diện cuối cùng cho nhau đi.”
Sau đó Đan Y Y bị đuổi ra ngoài.
Tôi chạy không kịp, bị cô ta bắt ngay ở ngoài cửa.
Cô ta dùng đôi mắt khóc lóc sưng đỏ trừng mắt nhìn tôi, trách tôi cướp người đàn ông của cô ta.
Mà tôi cũng liều mạng trừng lại cô ta, trách cô ta cướp đi tiền của tôi!
11.
“Chúc mừng cô Giản đã đạt được mong muốn.” Đan Y Y đứng trước mặt tôi, tức giận bẻ gãy thẻ đen thành đôi.
Một giây này lòng tôi đau đến mức chảy máu.
Nhớ lại ba năm xuyên sách, mỗi lần sắp không nhịn được, tôi đều lấy 10 tỷ tiền chia tay ra làm động lực để mình cố gắng kiên trì.
Nhưng tiền này lại đưa cho Đan Y Y, hơn nữa Đan Y Y còn không trân quý thành quả lao động của người khác chút nào.
Hai tay tôi run run, cẩn thận từng li từng tí nhặt thẻ đen bị bẻ gãy ở dưới đất đi, khóc không ra nước mắt.
Cái này còn có thể dùng được nữa sao?
Đan Y Y quay người rời đi, bị tôi gọi lại: “Chờ chút, tôi nghĩ bây giờ là lúc chúng ta nên liên thủ.”
Cô ta dừng bước, không hiểu nhìn tôi.
Tôi đứng dậy, nắm chặt thẻ đen trong tay.
[Đến giờ mình đều tin chỉ cần có thể bám sát kịch bản gốc là có thể thuận lợi kết vai.]
[Nhưng mình không ngờ kịch bản bây giờ đã lệch đến ngoài vũ trụ luôn rồi. Nếu không có ai can thiệp kéo lại nội dung cũ thì chỉ sợ không ổn.]
[Dù sao mình và Đan Y Y vốn cũng là đồng đội chung chiến tuyến, cô ta muốn người, mình muốn tiền. Mục tiêu vừa rõ ràng vừa thống nhất. Chỉ cần hai người chúng mình liên thủ lại, mình tin nhất định có thể thuận lợi đến được kết thúc.]
12.
Đêm đó, Tưởng Mộ Thừa nhận được tin tôi và Đan Y Y đồng thời bị bắt cóc.
Và yêu cầu anh mang theo 10 tỷ đến cứu chúng tôi.
Không sai, đây chính là kịch bản tôi và Đan Y Y bắt tay vào để thực hiện.
Tôi nhàn nhã ngồi trên đá tảng gặm táo, liếc qua Đan Y Y đang khẩn trương ngồi bên cạnh: “Sao, Tưởng Mộ Thừa đồng ý chuộc người sao?”
“Ừm, anh ấy đã cầm tiền đến chỗ chuộc chúng ta.” Đan Y Y cẩn thận nhìn tôi, hỏi: “Như thế này sẽ ổn chứ?”
“Có ổn hay không thì cuối cùng vẫn phải ổn, cô còn kế hoạch khác để cứu lại trái tim của Tưởng Mộ Thừa sao?”
Đan Y Y á khẩu không trả lời được.
Tôi biết cô ta chưa chắc sẽ tin tưởng mình.
Nhưng cô ta cũng hết cách với Tưởng Mộ Thừa.
Cuối cùng chỉ còn có thể ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của tôi thôi, còn nước thì còn tát.
Tôi an ủi vỗ vai cô ta: “Yên tâm đi, chỉ cần dựa theo kế hoạch mà làm là được. Sớm muộn gì Tưởng Mộ Thừa cũng sẽ quay lại với cô.”
“Tại sao cô lại giúp tôi?”
“Tôi không phải đang giúp cô, tôi đang giúp chính bản thân mình.”
Tưởng Mộ Thừa nhanh chóng chạy đến địa điểm hẹn trước.
Tôi và Đan Y Y bị trói chặt, bên dưới là vách núi và biển.
Trong đêm tối, Tưởng Mộ Thừa lo lắng ném thẻ cho bọn cướp: “Tôi mang tiền đi rồi, thả người ra đi.”
Tôi nhìn đám cướp một cái.
Anh ta nhận thẻ, thuần thục đọc kịch bản đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Anh Tưởng, 10 tỷ tiền chuộc chỉ có thể cứu một người, anh chọn mối tình đầu hay là người phụ nữ này, anh có hai phút để suy nghĩ. Nếu không tôi sẽ đẩy cả hai người họ xuống!”
13.
“Anh đùa tôi đấy à?”
Bọn cướp bị khí thế lạnh lùng của Tưởng Mộ Thừa dọa sợ.
Vẫn là tôi ở bên cạnh không ngừng nhắc nhở anh ta mới hoàn hồn: “Ôi chao, anh Tưởng không phải hay sử dụng những cách này trong thương trường sao, tôi chỉ học theo mà thôi.”
Rất tốt, giải thích hoàn hảo thân phận và ý đồ của bọn cướp.
Sau đó chính là phần diễn của Đan Y Y.
“A Thừa, anh cứu Giản Dao đi. Em biết trong lòng anh đã không còn em nữa. Nếu vậy thì để em chết đi cho rồi.” Không thể không nói, kĩ thuật diễn của Đan Y Y vẫn rất ổn, yếu đuối lại không mất đi sự quật cường, trong sự quật cường lại mang theo tình cảm.
Cô ta thâm tình bày tỏ với Tưởng Mộ Thừa: “Em chỉ hi vọng sau khi mình chết anh có thể vĩnh viễn nhớ đến em.”
Bọn cướp lén chọc tôi, ra hiệu cho tôi nói “di ngôn trước khi chết” của mình.
Nhưng bà đây có chuẩn bị đâu!
Bọn cướp thấy vậy đành phải tiếp lời: “Vậy nên, anh Tương chọn xong chưa?”
“Tôi muốn cả hai người họ đều sống.”
Quá giày vò rồi, đứng trên vách đá gió lạnh lắm đó có biết không.
Tôi vì đẩy nhanh tiến độ mà giả vờ trượt chân, rơi từ trên vách đá xuống.
Trong gió biển gào thét, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng hét xé lòng của Tưởng Mộ Thừa: “Giản Dao…”
Nước biển ùa vào trong khoang mũi và tai tôi.
Cơ thể tôi dần chìm xuống.
Sau đó tôi thoát khỏi dây thừng, mượn bóng đêm mà điên cuồng bơi vào bờ.
Tôi tê liệt ngồi trên bờ cát, ngẩng mặt lên trời hét lời: “Hu hu ông trời ơi, bà đây được xả vai rồi!”
“Du thuyền, trai trẻ, cuộc sống thoải mái tiêu tiền hưu ơi, chị đến rồi!”