Chó Đào Mộ - Chương 4: Ngoại Truyện
1.
Lão đạo sĩ
Tôi là Địa Tiên ở trong núi, từ lâu đã sống tách biệt với thế giới, sống cuộc sống tự do.
Thật ra, tôi không muốn can thiệp vào chuyện của con người, vì con người thật sự rất phiền phức, họ tham lam, lười biếng, còn mơ ước một bước lên trời.
Tôi không hề coi trọng họ.
Nhưng con chó Đại Hoàng quỳ xuống cầu xin tôi, muốn tôi cứu gia đình nó.
Sau nhiều năm quen biết, tôi cũng mềm lòng.
Gần đây không phải có nhiều vị thần “mềm lòng” lắm sao? Có lẽ là đang nói về tôi như vậy.
Tôi đành phải, với tư cách là một lão đạo sĩ, đến ngôi làng này.
Nói thật, những người trong ngôi làng này đều đáng chết, họ đã hại rất nhiều người, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
Họ có thể tự tay chôn sống cha mẹ ruột của mình, còn có thể vì lợi ích mà hại anh chị em, thậm chí không tha cả trẻ con.
Tôi tính toán, số mệnh của họ đã hết. Không cứu một ai, chết hết đi cho xong.
Nhưng khi gặp đứa trẻ đó, tôi đã thay đổi quyết định, tôi phát hiện trên thế giới này, vẫn còn những con người tốt bụng.
Tôi chưa từng thấy, nhưng không có nghĩa là không tồn tại.
Vì vậy, tôi đã cứu ông của nó, dùng phù chú giúp ông ấy ngừng thở, như vậy ông ấy sẽ trông giống như thật sự đã chết.
Nói về chó Đại Hoàng, chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi.
Nó đã tu luyện trong núi này nhiều năm, tôi đã chứng kiến nó từ một con chó hoang nhỏ trở thành linh vật trong núi.
Tôi cũng đã thấy nó bảo vệ đứa trẻ lạc trong núi, cuối cùng được ông già kia mang về.
Nó từ một con chó hoang trở thành chó giữ nhà.
Tôi đã từng chế nhạo nó, có đáng không? Rõ ràng là linh vật của núi, giờ lại phải giữ nhà cho người khác, còn phải vẫy đuôi cầu xin, không sợ bị chó khác chế nhạo sao?
Nó nói, nó mơ ước có một gia đình, vì vậy nó sẵn sàng hy sinh tất cả.
Khi người đó xuất hiện, hỏi nó có muốn về nhà cùng với ông không, nó đã quyết định, phải bảo vệ tốt ngôi nhà này.
Rõ ràng chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành người.
Đây là điều mà những linh vật trong núi mơ ước.
Nhưng để bảo vệ chủ, Đại Hoàng đã mất mạng, vào thời khắc quan trọng, tôi đã bảo vệ linh hồn của nó, hy vọng nó có thể đầu thai tốt, biết đâu còn có cơ hội đầu thai thành người.
Nhưng vào giây phút cuối, nó vẫn dùng hết sức lực cuối cùng, bảo vệ chủ nhỏ của nó.
Vì vậy, nó cũng đã mất đi cơ hội thành người.
Ôi, con chó ngốc.
Ngay cả khi tôi hỏi nó có mong muốn gì khi đầu thai, nó vẫn ngốc nghếch nói với tôi, nó vẫn muốn làm một con chó vàng.
“Cậu nghĩ cậu vẫn chưa làm chó đủ sao?” Tôi có chút ngạc nhiên.
Nó nhìn theo bóng dáng đứa trẻ: “Tôi đã hứa với cậu ấy, không thể lừa gạt người khác được.”
2.
Cuối cùng, tôi và ông bà đã định cư ở một nơi có phong cảnh hữu tình.
Những người ở đây rất tốt, rất nhân hậu.
Ở đây không có lừa dối, không có giết chóc, càng không có kiểu con cháu không ra gì như chú Hai.
Điều quan trọng nhất là, ở đây có gia đình của tôi, Đại Hoàng.
Cuối cùng, nó đã trở về bên chúng tôi.
-HẾT-