Chính Phi Mưu Lược - Chương 4
14
Thụy Vương trở về, nhưng sức khỏe của hắn đã không còn như trước.
Nghe nói khi đi tuần đê, hắn trượt chân ngã xuống sông.
Tuy được cứu lên, nhưng để lại bệnh cũ.
Ngay cả giữa mùa hè, hắn cũng rất sợ lạnh, lại ho không ngừng.
Thụy Vương giờ đây chẳng còn phong độ như trước.
Hắn cũng không đến viện Tống Tịch Tịch nữa, mà ở lại viện của ta nhiều hơn.
Hắn nói:
“Diệu Nghi trầm ổn, không giống Tịch Nhi, bản vương bệnh tật, nàng ấy lại làm bản vương đau đầu hơn.”
Ta không một lời oán trách, từng bát thuốc đút cho hắn, sức khỏe của hắn quả thật khá lên nhiều.
Quý phi nghe tin, vui mừng khôn xiết, ban thưởng cho ta rất nhiều thứ.
Nhưng khi Thụy Vương khỏe lại một chút, hắn lại lập tức đến chỗ Tống Tịch Tịch.
Giờ đây Tống Tịch Tịch đã khôn khéo hơn, không khóc không ầm ĩ mà lặng lẽ hầu hạ Thụy Vương.
Nhưng với việc Giang thị mang thai, Thụy Vương không tránh khỏi đến thăm nàng.
Điều này khiến Tống Tịch Tịch sốt ruột và nóng nảy, cuối cùng không nhịn được mà ra tay hại đứa trẻ của Giang thị.
Ngày Giang thị sảy thai, trong viện hết thau máu này đến thau máu khác được mang ra ngoài.
Quý phi định xử tử Tống Tịch Tịch.
Trong phủ đã có liên tiếp hai đứa bé mất dưới tay Tống Tịch Tịch, nàng quả thật là tội ác chồng chất.
Dù Thụy Vương có yêu nàng đến đâu, trong lòng cũng không khỏi Sinh ra ngăn cách.
Nhưng hắn vẫn không đành lòng để nàng chết, cuối cùng Tống Tịch Tịch bị đánh 50 trượng, bị tống vào viện hẻo lánh nhất.
Với 50 trượng này, Tống Tịch Tịch xem như tàn phế.
Thụy Vương còn nhớ thương Tống Tịch Tịch, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ nằm liệt giường của nàng, ánh mắt hắn lộ rõ sự chán ghét không thể che giấu.
Đến tháng thứ tư, khi thai nhi đã ổn định, ta công khai chuyện mình đã mang thai.
Sau hai lần xảy ra tiền lệ, lần này tất cả mọi người trong phủ đều cẩn thận hơn bao giờ hết.
Thậm chí ngay cả Thụy Vương cũng để tâm hơn, hoàn toàn bỏ mặc Tống Tịch Tịch.
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Thụy Vương khi sắp làm cha, ta xoa xoa ngọc bội trong tay, suýt nữa bật cười.
Thật thú vị làm sao.
15
Thời tiết chuyển lạnh, sức khỏe của Thụy Vương ngày càng tệ hơn.
Thấy hắn ho dữ dội, ta làm một chiếc túi hương để hắn mang theo bên mình, bên trong chứa thuốc giúp hắn dễ chịu hơn.
Những ngày này, sự tận tình chăm sóc của ta dành cho Thụy Vương đều được hoàng đế và Quý phi nhìn ở trong mắt, khiến họ ngày càng hài lòng với ta.
Mùa thu săn bắn diễn ra đúng như dự kiến.
Nhưng không ngờ, trong lúc săn bắn, có một bầy ong vò vẽ xuất hiện, khiến Thụy Vương bị ong đốt trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Ta bụng mang dạ chửa, ngày đêm túc trực bên giường hắn, không rời nửa bước.
Quý phi và hoàng đế đến thăm Thụy Vương phủ, tất cả đều thấy rõ sự tận tụy của ta.
Tiếc rằng trời không chiều lòng người, Thụy Vương không qua khỏi.
Ta đau lòng đến mức ngất xỉu, khóc đến không còn hơi sức.
Hoàng đế vừa thương xót Thụy Vương, vừa áy náy vì hắn mang bệnh khi trị thủy.
Ngài ban thánh chỉ, nếu ta sinh con trai, đứa trẻ sẽ được phong làm thế tử, kế thừa tước vị.
Nếu là con gái, sẽ phá lệ phong làm công chúa, hưởng phú quý tột bậc.
Nhìn quan tài của Thụy Vương, ta dùng khăn lau nước mắt, che đi nụ cười nơi khóe môi.
Cảm tạ hắn đã mang đến cho ta sự phú quý ngút trời ở Thụy Vương phủ này.
Dù sao cũng chẳng ai biết được, đứa trẻ trong bụng ta là con của Tạ Hoài Viễn.
Cũng chẳng ai biết, đôi giày ta tặng Thụy Vương có đế làm từ chất liệu đặc biệt, khi gặp nước lâu sẽ trở nên trơn cực kỳ.
Và trong túi hương hắn mang theo, ta đã bỏ thêm bột thuốc dẫn dụ ong vò vẽ.
Từng chuyện, từng chuyện một, đều do ta tính toán.
Những gì hắn đã gieo, hôm nay hắn phải gặt.
16
Ta sinh một bé trai.
Đứa trẻ mang dòng máu của Tạ Hoài Viễn, nhưng sắp kế thừa tước vị của Thụy Vương.
Hôm Tạ đại nhân từ quan trên triều, trong chính viện của vương phủ bỗng có thêm một gã sai vặt vẩy nước quét nhà.
Hôm đó, có người báo lại rằng Tống Tịch Tịch muốn gặp ta.
Khi ta đến viện hẻo lánh, nàng đã hấp hối.
Nàng nằm liệt trên giường, gầy đến mức không còn hình dạng, căn phòng nồng nặc mùi hôi thối.
Ta che mũi, lạnh lùng nhìn nàng.
Giọng nàng khàn khàn:
“Tống Diệu Nghi, ngươi cướp đi vương gia, ngươi thắng rồi, giờ ngươi vui chứ?
“Đáng tiếc là ta không sớm nhận ra lòng lang dạ sói của ngươi, nếu không sao lại để vương gia cưới ngươi?”
Ta lạnh lùng đáp:
“Cũng phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, ta sao có thể thuận lợi như vậy? Sao có thể dễ dàng hưởng thụ phú quý vô tận này?”
Tống Tịch Tịch kích động, lồng ngực phập phồng, cố gắng ngồi dậy:
“Ý ngươi là gì?”
Ta giả bộ từ bi, nói:
“Thụy Vương đã chết, con ta kế thừa tước vị. Từ nay về sau, mọi thứ trong phủ đều do ta làm chủ.”
Tống Tịch Tịch tức đến thổ huyết:
“Không thể nào! Ngươi nói dối! Vương gia, vương gia sao có thể…”
Nàng thở hổn hển, mắt trợn trừng, đầy vẻ không thể tin nổi.
Ta nhìn nàng, bình thản chỉnh lại móng tay:
“Dù vương gia sống hay chết, đều chẳng liên quan đến ngươi. Ngươi cứ an phận sống nốt quãng đời còn lại trong viện này đi.”
Tống Tịch Tịch phun ra một ngụm máu.
Nàng không thể chấp nhận được sự thật rằng chính nàng là người đã đưa ta lên đỉnh cao, hưởng thụ cuộc sống mà nàng mơ ước.
Còn nàng lại phải cô độc chết dần trong viện tử hẻo lánh.
Nhưng sự đã rồi, nàng không muốn cũng chẳng thể làm gì.
Ta quay người rời đi, không thèm ngoái lại.
17
Ta mang theo con trở về Tống phủ.
Giờ đây, ta thân mang vinh hoa, không cần nhìn sắc mặt ai.
Đã đến lúc trở về để cho mẫu thân được nở mày nở mặt.
Khi phụ thân dẫn theo một đám di nương hành lễ trước mặt ta, ta cảm thấy vô cùng hả hê.
Ta tiến lên, tự tay đỡ mẫu thân dậy, nắm tay bà bước vào trong.
Phía sau là đám người nhà họ Tống, không ai dám lên tiếng.
Từ nay, sẽ chẳng còn ai dám coi thường mẫu thân ta nữa.
Sau bữa cơm, ta lại dằn mặt một số kẻ lắm tâm tư, rồi mới quay về vương phủ.
Vừa trở lại, đã có người báo rằng Tống Tịch Tịch đã chết.
Khi hạ nhân mang cơm đến, nàng đã lạnh ngắt.
Ta nhắm mắt, ra lệnh mang nàng đi chôn.
Trở lại viện, ta chơi đùa với con trai mình.
Từ nay, mỗi ngày trôi qua đều là những ngày tháng bình yên, thảnh thơi.
Mọi khó khăn đều đã qua, giờ đây chỉ còn lại niềm vui và sự thỏa mãn.
(Hết)