Chim Hoàng Yến Của Thái Tử Gia - Chương 3
10
Bùi Lãng Hành đưa tôi và Ngôn Ngôn đi đến biệt thự.
Vài năm trôi qua, cách trang trí của biệt thự một chút cũng không thay đổi, thậm chí ngay cả phòng của tôi cũng giữ nguyên dạng.
Thấy bộ dáng đánh giá chung quanh của tôi, Bùi Lãng Hành hừ lạnh một tiếng:
“Phong cách không thay đổi là bởi vì tôi lười thay đổi thôi.”
“Tô Mãn Mãn, em cũng đừng nghĩ nhiều.”
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.
Tôi cũng không nghĩ tới đi nơi nào đó, hắn chột dạ như vậy làm gì?
Ngôn Ngôn đi tới hoàn cảnh mới, còn có chút kháng cự.
Con bé nắm chặt tay tôi, vẻ mặt cảnh giác nhìn Bùi Lãng Hành, làm ra tư thái muốn chiến đấu:
“Chú xấu, chú đừng hòng tách con và mẹ ra!”
Bùi Lãng Hành trầm mặc trong chớp mắt.
Nhưng hắn hiển nhiên sẽ không cãi nhau với một đứa nhỏ, chỉ búng ngón tay một cái.
Mấy nữ giúp việc trẻ tuổi đáng yêu đẩy một xe đầy đồ ngọt, đồ ăn vặt cùng đồ chơi đi tới.
Các nàng xoay xoay làn váy, vẻ mặt ôn nhu dò hỏi:
“Ngôn Ngôn tiểu thư, muốn cùng chúng tôi chơi trò chơi gia đình không, chúng tôi đã chuẩn bị trà chiều cho cô ở trong hoa viên.”
Tôi giật giật khóe miệng.
Thủ đoạn kinh doanh quả thật ác độc!
Nhưng chiêu này quả thực hữu hiệu, ngay cả bé gái trưởng thành sớm như Ngôn Ngôn cũng không kháng cự được.
Con bé nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt long lanh cầu xin giúp đỡ nhìn về tôi.
Tôi sờ sờ đầu con bé, thấp giọng nói: “Đi đi cục cưng.”
Ngôn Ngôn tuy rằng một bước ba quay đầu lại, nhưng khóe miệng rõ ràng so với AK còn khó ép hơn.
Cô bé thích nhất là chơi trò chơi gia đình!
Ngôn Ngôn đi rồi, tôi và Bùi Lãng Hành rốt cuộc có thể tán gẫu chút đề tài giữa người lớn.
Mặc dù không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng tôi đi thẳng vào vấn đề:
“Bùi Lãng Hành, anh sắp kết hôn với tiểu thanh mai của anh rồi, bỏ qua chuyện này đi.”
“Tuy rằng trước khi rời đi tôi đã nhận ba ngàn vạn của mẹ anh, nhưng…”
Bùi Lãng Hành sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú dâng lên một tia không thể tưởng tượng nổi, cắt đứt lời tôi nói:
“Tô Mãn Mãn, em cho rằng tất cả mọi người đều tuyệt tình giống như em, vừa mới vứt bỏ một người thì lập tức có thể tìm người kế tiếp sao?”
Hắn ý thức được điều gì, mày kiếm càng nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm:
“Chờ một chút, em còn nhận của mẹ tôi ba ngàn vạn?”
Hả?
Không ngờ hắn còn không biết chuyện này!
Cứu mạng, vậy tôi nói đều là ngu ngốc sao!
Hiển nhiên Bùi Lãng Hành tức giận.
Đường hàm dưới của hắn căng cứng, một lúc lâu, hướng tôi nở một nụ cười lạnh lùng:
“Tô Mãn Mãn, vậy ba ngàn vạn này, em định trả thế nào đây?”
Đột nhiên trên người bay tới một khoản nợ lớn, con ngươi chấn động:
“Thái tử gia tôi biết anh rất tức giận, nhưng trước hết anh hãy khoan tức giận đã, tiền này là mẹ anh tự nguyện đưa cho tôi mà.”
Nghe vậy, Bùi Lãng Hành nghiền ngẫm liếc tôi một cái, giọng nói hơi khàn:
“Làm sao em có thể chứng minh, đây là mẹ tôi tự nguyện cho em, lỡ đâu bà ấy bị em lừa thì sao?”
Hay cho một bộ mặt nhà tư bản!
Không đợi tôi giảo biện một phen.
Bùi Lãng Hành từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng chậm rãi kéo ra một độ cong trêu tức:
“Dựa theo lúc trước một tháng một trăm vạn, ba ngàn vạn này, ít nhất em còn phải theo tôi hai năm rưỡi.”
“Tô Mãn Mãn, nếu như em không muốn, tôi không ngại áp dụng một ít thủ đoạn cưỡng chế.”
?
Không phải anh em, anh còn cưỡng chế yêu.
Tôi muốn nói điều gì đó.
Nhưng Bùi Lãng Hành hiển nhiên không còn là người đàn ông thanh thuần dễ lừa gạt như mấy năm trước.
Hắn giờ phút này, là bá đạo tổng tài bản pro max, cả người đều tỏa ra cảm giác nguy hiểm.
Bùi Lãng Hành ngay cả quyền cự tuyệt cũng không cho tôi.
Dường như hắn có chuyện cần giải quyết.
Lưu lại một câu “Nếu thức thời, thì ngoan ngoãn ở biệt thự chờ tôi” liền xoay người rời đi.
11
Đương nhiên tôi sẽ không bó tay chịu trói.
Mà là lập tức gọi điện thoại cho mẹ Bùi.
Giờ phút này, tôi tin tưởng chắc chắn chúng tôi là chiến hữu đứng trên một con thuyền.
Quả nhiên, mẹ Bùi lập tức bắt máy.
Tôi đơn giản nói sự tình một lần, nhanh chóng nói:
“Dì à, con bị con trai dì nhốt ở biệt thự, dì tìm người cứu con ra đi!”
Không ngờ mẹ Bùi thở dài:
“Tô tiểu thư, cô thật đúng là mạng 2G, hai người bọn họ đã sớm không có khả năng.”
“Lúc trước là tôi hiểu lầm, cho rằng bọn họ có thể tạo ra tia lửa tình yêu, kì thực Lâm Chu Hiểu đã sớm có bạn trai.”
“Còn có chuyện gì không? Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Tôi kinh ngạc trong chớp mắt, thả ra đòn sát thủ:
“Dì à, dì cũng không muốn đứa con trai đẹp trai nhiều tiền của dì bị người phụ nữ thất bại như con quấn lấy chứ…”
Dì Bùi nghe vậy, ngữ khí bình tĩnh:
“Người có tri thức không dẫm vào bể tình, nhưng không thể lập lại những sai lầm trong quá khứ.”
“Hiện tại tôi không quản được con trai của mình, để cho nó và cô cùng nhau rơi xuống sông đi.”
Bà nhanh chóng cúp điện thoại.
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Đây là tiếng Trung Quốc sao, sao lại nghe lùng bùng dữ vậy?
Tôi không tin, tiếp tục gọi điện thoại cho dì Bùi.
Sau khi ba cuộc điện thoại liên tục bị cúp.
Đột nhiên tôi nhận được hai tin nhắn.
Một là “Thẻ ngân hàng của cô đến mười vạn tệ”.
Hai là: “Đủ rồi đúng không, đừng làm phiền bà đây nữa.”
Một cái phía trước làm cho lòng người ấm áp, một cái phía sau làm cho lòng người lạnh lẽo.
Tôi phiền muộn mở số dư thẻ ngân hàng ra.
Sau đó cười khổ.
Quên đi, ở đây vài ngày cũng không có gì ghê gớm.
Không phải vì tiền đã được trả đúng chỗ rồi đó sao.
12
Buổi tối, tôi và Ngôn Ngôn ngủ một phòng.
Nhất định con gái nhỏ là buổi chiều chơi mệt mỏi, rất nhanh đã ở trong lòng tôi ngủ thiếp đi.
Tôi nhắm mắt lại, nhưng lại ngủ không yên.
Trong mơ, tôi mang theo Ngôn Ngôn trốn khắp nơi, nhưng vẫn bị dã thú hung thần ác sát bắt được.
Hắn cướp lấy Ngôn Ngôn, sau đó đá tôi sang một bên.
Tôi khóc lóc kêu không muốn, nói trả con gái lại cho tôi.
Dã thú lại tà ác nhếch khóe miệng về phía tôi:
“Tô Mãn Mãn, cô có muốn suy nghĩ kỹ lại hay không, tôi là thân phận gì, còn cô là địa vị gì?
“Địa vị chúng ta chênh lệch lớn như vậy, tôi chơi chán cô rồi, hễ muốn đá thì sẽ đá thôi.”
“Tôi mang con gái đi, từ nay về sau trên thế giới không còn Tô Ngôn Nghiên, chỉ có Bùi Ngôn Nghiên.”
Khuôn mặt dã thú dần dần hòa làm một với Bùi Lãng Hành.
Tôi trực tiếp bị dọa tỉnh.
Cảm nhận được một mùi hương thơm mềm mại trong lòng.
Lúc này tôi mới nặng nề thở ra một hơi.
May mà Ngôn Ngôn vẫn còn ở đây.
Nhìn chằm chằm nhan sắc ngủ của con gái ngẩn ngơ trong chốc lát, tôi phát hiện mình không hề buồn ngủ, vì thế chuẩn bị xuống rót ly nước.
Không ngờ tôi vừa đi tới đầu cầu thang.
Ánh đèn phòng khách đột nhiên sáng lên.
Quản gia đỡ Bùi Lãng Hành sắc mặt đỏ bừng đi vào.
Nhìn tôi, hắn như bắt được một vị cứu tinh:
“Tô tiểu thư, thiếu gia uống say rồi, dọc theo đường đi đều gọi tên cô.”
“Ngài ấy không để tất cả bọn tôi đến gần, cho nên cô xem cô có thể đỡ thiếu gia vào trong phòng hay không, tôi đi pha cho thiếu gia ly trà giải rượu.”
Tôi vốn không muốn quan tâm.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng khó xử của quản gia, tôi lập tức đồng cảm với người làm công.
Vì thế, tôi gật gật đầu.
Vừa chạm vào tôi, Bùi Lãng Hành vốn không ngừng giãy dụa, bỗng đột nhiên an tĩnh lại, thuận theo gác cánh tay ở trên người tôi.
Quản gia lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng, cổ tôi lại nặng xuống, thiếu chút nữa ngã chao đảo.
Thằng cha này cũng nặng quá rồi!
Thật vất vả lắm mới vác được Bùi Lãng Hành ném lên giường.
Tôi đã thở hồng hộc.
Cúi đầu nhìn, Bùi Lãng Hành lại nhắm hai mắt, thoải mái nằm ở trên giường.
Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, tôi cười lạnh một tiếng, len lén dùng móng tay cào cánh tay hắn một cái.
Nhưng không biết có phải sức mạnh của tôi quá lớn hay không.
Bùi Lãng Hành rên rỉ một tiếng, trực tiếp mở mắt.
13
Trong lòng tôi hoảng hốt, vội vàng giả mù sa mưa trấn an hắn:
“Thái tử gia, có khó chịu không, có muốn đi tắm trước không?”
Bùi Lãng Hành nhu thuận gật đầu.
Tôi lại dìu hắn vào phòng tắm, dặn dò:
“Vậy anh tắm trước đi, tôi ở bên ngoài trông chừng anh.”
Sau khi đóng cửa lại, tôi ngồi xuống giường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm.
Sợ hắn đột nhiên ngất xỉu.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, quản gia đến đưa trà giải rượu.
Tôi cầm lấy ly trà, vừa đóng cửa lại.
Đột nhiên bên hông truyền đến một cỗ lực mạnh.
Nhìn lại, cả người Bùi Lãng Hành bốc hơi nước, tóc đen còn ướt sũng nhỏ nước, hiển nhiên là vừa tắm xong.
Toàn thân hắn trên dưới chỉ ở bên hông buộc một cái khăn tắm, lồng ngực rắn chắc hữu lực dán sát sau lưng tôi, hình ảnh rất có mị lực.
Tôi nghe được thanh âm trầm thấp lại ấm ức của hắn:
“Tô Mãn Mãn, có phải em lại muốn chạy không?”
Tôi không thèm nói chuyện, vội vàng cầm vững vàng ly trà giải rượu trong tay.
Cũng may, thiếu chút nữa đã hắt thẳng vào mặt tôi rồi.
Bùi Lãng Hành không nhận được sự đáp lại của tôi, cả người phát điên rồi.
Hắn gắt gao ôm tôi vào trong ngực, ngữ điệu tuyệt vọng lại đè nén:
“Bốn năm trước, không phải em vì tiền mà dứt khoát từ bỏ tôi sao?”
“Tô Mãn Mãn, em sẽ không cho rằng tôi đê tiện đến mức có tình cảm với em chứ, tuyệt đối không có khả năng đó!”
“Ha ha, bây giờ em, đối với tôi cũng không hề có chút hấp dẫn.”
“Sao em lại không nói gì, bạn gái cũ, em nói gì đi chứ!”
“Tôi hỏi em, mỗi một đêm tôi vì em thương tâm chuốc say chính mình, em đang làm gì?”
“Quên đi, tôi không muốn nghe, dù sao bốn năm nay tôi thủ thân như ngọc, mà con gái của em cũng hơn ba tuổi.”
“Tôi sẽ không bao giờ cười và nói chuyện với em nữa, bởi vì nước mắt của tôi đã chảy trong bốn năm qua.”
Tôi nghe sửng sốt.
Nhất thời không biết có nên đưa trà giải rượu cho hắn hay không.
Bùi Lãng Hành vẫn đắm chìm trong thế giới của mình.
Hắn cụp mắt, có chút nghẹn ngào:
“Mấy năm nay, em một mình nuôi lớn Ngôn Ngôn, chắc chắn rất vất vả, dù sao em cũng là một người yếu ớt như vậy.”
“Tôi đã nói rồi, đàn ông hoang dã bên ngoài đều không đáng tin, đều là lừa tiền lừa sắc, chỉ có phụ nữ đơn thuần như em mới mắc mưu.”
“Ngôn Ngôn tùy em, tài năng của Bùi gia có thể bồi dưỡng ra nhân tài.”
“Em đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý bảo Ngôn Ngôn đổi họ. Buồn cười chết đi được, người theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài tận sang Pháp, tôi mới là người không muốn làm ba con bé.”
“Đúng, tôi chính là mất kiểm soát, tôi vừa nghĩ người vợ tốt như vậy không phải vợ của tôi, con gái tốt như vậy không phải là con gái của tôi, tôi sẽ đau lòng mà muốn nhảy từ mái nhà xuống.”
Cái gì mà Bình A đổi nước đi khác.
Là đây chứ đâu.
Mắt thấy hắn càng ngày càng nói bậy nói bạ.
Tôi giơ bàn tay bủn rủn lên, lên tiếng nhắc nhở:
“Trà, sắp nguội rồi.”
Bùi Lãng Hành lúc này mới phát hiện trà giải rượu trong tay tôi.
Hắn lập tức im lặng.
Mà tôi cũng bởi vì những lời lẽ vừa rồi của hắn làm tâm loạn như ma, cũng không biết nên nói cái gì.
Bùi Lãng Hành ôm eo tôi, thấp giọng nói:
“Tô Mãn Mãn, tôi không dám uống thứ em đưa nữa.”
Nghĩ đến ly trà mấy năm trước, tôi hắng giọng, lo lắng nói:
“Ly trà này cũng không có thêm gì bậy bạ cả, thật sự đó, tôi không lừa anh.”
Hắn sâu kín nói: “Vậy em uống một ngụm trước đi.”
Tôi không chút do dự cúi đầu nhấp một ngụm.
Giây tiếp theo.
Cằm bị hai ngón tay thon dài nắm chặt.
Bùi Lãng Hành cúi người xuống, môi mỏng hơi lạnh, hôn lên khóe miệng tôi.
Răng môi quấn quýt, hơi thở mát lạnh của hắn trong nháy mắt bao bọc lấy tôi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, não tôi thiếu oxy, bị hôn đến mức ngất xỉu.
Trà giải rượu trong tay bị hắn đặt sang một bên.
Thay vào đó, là bàn tay mười ngón đan vào nhau.
Nhưng không biết sự tình từ uống trà bỗng biến thành cục diện không thể miêu tả như bây giờ là như thế nào.
Tôi mở mắt ra, cố gắng duy trì một tia lý trí cuối cùng:
“A Hành, chờ một chút, tôi không muốn……”
Bùi Lãng Hành nắm lấy đầu ngón tay tôi, đặt tay tôi lên cơ bụng hình khối rõ ràng của hắn, thong thả vuốt ve.
Trong mắt hắn tràn ngập sương mù, hơi nóng thở ra phun vào bên tai tôi, mang theo vài phần hương vị câu người:
“Mãn Mãn, thật sự không muốn sao?”
Sắc đẹp hại người.
Tôi trực tiếp choáng váng đến mê mang, rốt cuộc nói không nên lời từ chối.
……
Không biết qua bao lâu.
Bỗng nhiên trên cổ có chút vết nước ẩm ướt, như là giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Ý loạn tình mê, tôi nghe được Bùi Lãng Hành cúi đầu khẩn cầu:
“Mãn Mãn, đừng rời khỏi anh nữa, được không?”
“Anh sẽ phát điên mất.”
“…..”