Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng - Chương 4
“Anh là anh trai của Thanh Đình?”
Cậu trông cũng thê thảm, mặt mày bầm tím.
Tôi thấy đau lòng, đi qua xoa nhẹ lên mặt cậu.
Cậu ban đầu vẫn còn tức giận, nhưng khi nhìn tôi, dường như cậu không giận nữa.
Cậu ôm tôi lên, lườm ba một cái.
“Nếu không phải là quan hệ máu mủ, đến lượt anh sao.”
Trong kịch bản nói, mẹ và cậu từng là một cặp tình nhân rất đẹp đôi.
Nhưng sau này, cậu phát hiện ra mẹ chính là em gái cùng cha khác mẹ của mình.
Cậu rất đau lòng, nên chủ động chia tay.
Mẹ cũng đau lòng suốt một thời gian, lúc đó thì ba xuất hiện, dùng đủ mọi cách để chiếm đoạt mẹ, cưỡng ép và yêu đương đau khổ.
Ba đẩy mẹ ra rất xa.
Cuối cùng, đến khi mẹ mang thai bỏ đi, gặp lại cậu, mẹ mới biết sự thật năm xưa.
Ba biết được thì sững người ra.
Khi hiểu ra, ba liền chạy tới ôm mẹ.
Nhưng mẹ đẩy ba ra ngay.
Ba có vẻ bị thương rất nặng, lập tức ngã xuống.
Mẹ hoảng hốt, lao đến hỏi ba đau ở đâu.
Tôi cũng lo cho ba.
Nhìn hai vết bầm ở mắt ba trông rất đau đớn.
Nhưng cậu lại chẳng mảy may quan tâm, ôm lấy tôi, quả bóng đặc ruột này rồi đi ra ngoài.
“Đi nào, bé yêu cũng đưa câu đi bác sĩ thôi, cậu cũng đau lắm đây.”
11.
Sau khi cậu rời đi, mối quan hệ giữa ba và mẹ cải thiện không ít.
Tất nhiên, thỉnh thoảng ba vẫn hay ghen và hỏi mẹ.
“Nếu anh ta không phải là anh trai em, em sẽ chọn ai?”
“Khúc Nam Thiên, anh có thôi không! Ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn trẻ con như vậy sao?”
Mỗi khi họ cãi nhau như vậy, anh tôi sẽ bế tôi qua phòng mình.
“Để họ cãi nhau đi, chúng ta không quan tâm.”
Phải rồi, là những đứa con ngoan, chúng tôi luôn tự giác biến mất mỗi khi cần thiết.
Hôm đó, ba và mẹ dẫn tôi đi tiêm vắc-xin, tại bệnh viện, chúng tôi gặp lại Hạ Thăng Thăng, người đã biến mất một thời gian dài.
Hạ Thăng Thăng nói rằng cô ấy bị bệnh.
Bệnh rất nặng.
Về đến nhà, ba nói với mẹ, “Cô ấy quả thực bệnh rất nặng, cần thay thận ngay lập tức.”
Tôi sợ hãi, đến nỗi quả táo trong tay rơi xuống đất.
“Xong rồi xong rồi, tình tiết thay thận cuối cùng sắp xuất hiện rồi sao?”
“Ba định bảo mẹ hiến thận cho dì xấu đó sao?”
“Bé yêu sắp trở thành cô nhi, không đúng, trở thành đứa trẻ mồ côi sao?”
Tôi cắn ngón tay mũm mĩm của mình, phát hiện ba mẹ đều quay lại nhìn tôi.
Ba lập tức giơ tay đầu hàng.
“Thẩm Thanh Đình, anh thề bằng mạng sống của mình, anh chưa bao giờ có ý đó.”
Mắt mẹ đỏ hoe.
“Nhưng, đó cũng là một mạng người.”
Ba ôm mẹ vào lòng, giọng nói dịu dàng.
“Anh hiểu. Hạ Thăng Thăng là con gái chú Hạ, là người anh đã nhìn lớn lên từ nhỏ. Nhưng so với cô ấy, em là người quan trọng nhất của anh, là gia đình và tình yêu của anh.
“Anh sẽ không để em phải chịu bất cứ nguy hiểm nào.”
Ba vuốt tóc mẹ, rồi nói tiếp: “Em biết tại sao khi em sinh A Thâm xong anh lại đi triệt sản không?”
Mẹ lắc đầu.
“Bởi vì, khi em trên bàn phẫu thuật đã bị xuất huyết nặng, mặc dù bác sĩ cam đoan rằng em sẽ qua khỏi, nhưng lúc đó anh vẫn rất sợ. Anh còn rất nhiều điều chưa nói với em, chưa đưa em đi làm. Anh… không muốn mất em.”
“Vì vậy, anh đã đi triệt sản, không muốn em phải chịu đựng đau đớn của việc sinh nở. Chỉ là em lại hiểu lầm, hiểu lầm rằng anh không muốn có con với em.”
“Ngốc à, em là người anh vừa gặp đã muốn cưới về làm vợ. Sao anh lại không muốn em và con cơ chứ? Chỉ là, anh vẫn không hiểu, tại sao phẫu thuật triệt sản lại thất bại…”
Mẹ lại khóc.
Nhưng lần này, mẹ khóc thật đẹp.
Đúng vậy, cả kịch bản và ba đều nói.
Khi mẹ khóc, giống như đóa hoa lê đẫm mưa, ngay cả những người đàn ông cứng rắn nhất cũng sẽ đổ gục ngay.
12.
Sau đó, tôi không còn bận tâm đến chuyện của Hạ Thăng Thăng nữa.
Nghe nói cô ấy bệnh rất nặng.
Nghe nói cơ thể cô ấy đặc biệt, không thể tìm được thận phù hợp.
Nhưng ba nói rằng ông rất giàu, nhất định sẽ tìm được.
Tôi cũng tin ba.
Dù sao thì ba của tôi và ba trong truyện hoàn toàn khác nhau.
Ba thông minh giống như tôi vậy.
Sau này, tôi bị một người bắt cóc.
Hóa ra là Hạ Thăng Thăng.
Cô ta gầy đi nhiều, trông tinh thần không ổn chút nào.
Cô ta nắm chặt lấy đôi má mũm mĩm của tôi, vẻ mặt đầy giận dữ.
“Đều tại mày, Nam Thiên ca ca mới không thèm quan tâm đến tao, thậm chí đến cả Mộ Mộ mà anh ấy thương yêu nhất cũng mặc kệ.”
“Hai mẹ con bỉ ổi nhà mày, đã rời đi rồi thì đừng quay lại nữa, sao cứ phải trở về chứ!”
“Mày có biết để làm hỏng cuộc triệt sản của Nam Thiên ca ca, tao đã bỏ ra bao nhiêu công sức không? Tao vốn định lợi dụng chuyện có con để ngồi lên địa vị cao quý, chỉ cần mẹ mày đi rồi, Nam Thiên ca ca nhất định sẽ chú ý đến tao. Nhưng không ngờ, dù tao có dụ dỗ thế nào, anh ấy vẫn không thèm để ý đến tao…”
“Mày nhìn cái gì, đồ con hoang! Giờ tao chẳng còn gì cả! Sao Thẩm Thanh Đình lại có thể hạnh phúc như vậy!”
“Tao sẽ khiến cô ta trả giá bằng chính mạng sống của mình để đổi lấy con gái!”
Oa oa, trong kịch bản cũng không có nói như vậy mà, so sánh với ba mẹ tôi, Hạ Thăng Thăng mới là người điên nhất!
Bé yêu rất sợ hãi nha!
13.
Nhưng ba mẹ nhanh chóng tìm đến.
Ba bảo Hạ Thăng Thăng thả tôi ra.
Nói là đã tìm được nguồn thận phù hợp rồi.
Hạ Thăng Thăng không tin, “Nam Thiên ca ca, anh thừa biết mà, nguồn thận tốt nhất của tôi chính là Thẩm Thanh Đình!”
“Cô ta có tất cả rồi. Cả người lẫn tiền bạc. Cô ta có tất cả. Ngay cả thận, cô ta cũng có hai quả, chia cho tôi một quả thì có làm sao!”
“Không được! Cô sức khỏe yếu, nhưng vợ tôi cũng vậy. Tôi sẽ không để cô ấy mạo hiểm dù chỉ một chút!”
Hạ Thăng Thăng đột nhiên bật khóc.
“Khúc Nam Thiên, tôi và anh quen nhau hai mươi lăm năm rồi. Cha tôi thậm chí còn mất mạng để cứu anh. Anh đã hứa sẽ chăm sóc tôi thật tốt. Vậy mà giờ anh chăm sóc tôi thế này sao?”
“Thăng Thăng, tôi đã nói rồi, cô là em gái tôi, và sẽ luôn là vậy.”
“Anh em cái quái gì, tôi không muốn làm em gái anh! Tôi muốn làm người anh ưu ái cả đời!”
Ba thở dài một hơi, “Xin lỗi, trái tim tôi có nhiều ngóc ngách, nhưng nó chỉ có một. Sự ưu ái của tôi đã dành cho Thẩm Thanh Đình rồi, không còn chỗ cho người khác nữa.”
Rồi không biết ba làm gì, ông phất tay, lập tức có rất nhiều chú cảnh sát xuất hiện.
Chỉ là, họ không ngờ rằng.
Đến phút cuối, Hạ Thăng Thăng vẫn không thả tôi ra.
Cô ta định cắt đứt sợi dây trói tôi.
Trong một khoảnh khắc, cả ba mẹ đều hoảng loạn.
“Hạ Thăng Thăng, thả con bé ra. Cô muốn gì tôi cũng đồng ý!”
“Đã muộn rồi.”
Tôi treo lơ lửng trên không.
Lúc này tôi thực sự thấy ghét bản thân vì quá nặng.
Dường như sợi dây sắp đứt.
Đúng vào lúc nguy cấp, anh trai tôi xuất hiện.
Anh dẫn theo Hạ Mộ Mộ, bị trói chặt.
“Dì Hạ à, nếu dì làm tổn thương em gái tôi dù chỉ một cọng tóc, tôi sẽ trả lại gấp đôi cho Hạ Mộ Mộ.”
14.
Đến đoạn cuối của câu chuyện.
Hạ Thăng Thăng thả tôi ra.
Vì anh tôi đã rút dao ra, cắt đứt sợi dây trói Hạ Mộ Mộ.
Câu chuyện kết thúc hoàn hảo.
Chỉ riêng tôi có chút buồn nho nhỏ.
Dù Hạ Thăng Thăng đã thả tôi, sợi dây vẫn đứt.
Vì tôi là “quả bóng đặc ruột” nặng nề, làm đứt cả sợi dây.
Trong lúc rơi xuống, tôi thấy ba mẹ và anh trai lao đến cứu tôi.
“Anh trai!”
Bốp—
Tôi rơi xuống như một quả bí ngô.
Nhưng may mắn, bên dưới là một lớp đệm mềm.
Tôi không bị thương, chỉ là đầu hơi ong ong.
Dù vậy, anh trai vẫn lo lắng, ôm tôi và kiểm tra từ đầu đến chân.
Cuối cùng, anh còn lườm ba mẹ một cái.
“Hai người hết chuyện rồi à? Người lớn mà chỉ biết yêu đương thôi sao?”
Ba mẹ tôi áy náy nhìn tôi.
Nhưng tôi chẳng tức giận chút nào.
Chỉ có ba hơi nghi ngờ.
“Vừa rồi, con gái chúng ta có phải vừa nói chuyện không?”
Mẹ cũng gật đầu.
Nhưng mặc cho họ dụ dỗ thế nào, tôi vẫn không nói một lời.
Không cần phải nói ra mà người khác vẫn hiểu ý mình.
Cảm giác này, thật ngầu biết bao.
Tại sao tôi phải thay đổi chứ.
Hì hì.
-HẾT-