Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng - Chương 3
“Với lại, một Hạ Thăng Thăng thì là gì chứ. Anh còn chưa nói đến chuyện em và Thẩm Nhất Bác đâu…”
“Anh còn nói nữa…”
Ba giơ tay đầu hàng, “Được rồi, được rồi, dù gì bây giờ em là của anh, con gái cũng là của anh rồi.”
Ba lại mặt dày định hôn mẹ, nhưng lần này bị tôi bắt gặp.
Mẹ giãy ra, vỗ lưng ba rồi nhìn về phía tôi.
Ba như thể thở dài, đành buông mẹ ra, tiến tới bế cô con gái tròn trịa của mình lên.
“Con gái cưng của ba ăn gì mà lớn nhanh thế, mới vài ngày lại nặng thêm rồi?”
Vừa cảm động trước tình yêu của ba mẹ, tôi bỗng bật khóc nức nở khi nghe câu đó.
Đáng ghét, ba ngốc nghếch, vừa qua cầu liền rút ván!
8.
Sau ngày đó, cả ba và anh trai tôi đều xa lánh mẹ con Hạ Thăng Thăng.
Đặc biệt là ba, ông thẳng thắn nói với Hạ Thăng Thăng: “Nhiều năm qua, anh luôn giữ đúng di nguyện của chú Hạ, coi em như em gái. Nhưng anh nghĩ, quan hệ của chúng ta cũng nên dừng lại ở đó.”
Hạ Thăng Thăng nước mắt rưng rưng, nói như sắp khóc: “Nam Thiên ca, có phải chị Thanh Đình đã nói gì với anh không? Em thật sự không có ý đó đâu, là chị ấy hiểu lầm thôi…”
“Hiểu lầm hay không, trong lòng cô tự biết.” Ba hất tay Hạ Thăng Thăng ra, phủi tay như thể lau đi bụi bẩn vô hình, giọng càng lạnh lùng hơn, “Hơn nữa, hiện giờ tôi đã có vợ. Tôi không dễ dàng mới tìm lại được vợ mình, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm. Sau này, cô bớt tới nhà tôi đi.”
Lúc này, nước mắt của Hạ Thăng Thăng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Còn nữa, dù cha của Hạ Mộ Thiên là ai, bao năm nay tôi cũng chưa từng hỏi. Nhưng để giữ thể diện cho cả hai, tên con bé nên được đổi đi. Nếu cô thấy khó xử, tôi có thể đổi tên mình.”
Ba tiến lại ôm tôi, lại quen thuộc đùa nghịch trò đong đưa.
Phải nói, dù ba ngốc nhưng lại rất có sức mạnh.
Tôi từng ghen tị với cậu bạn hàng xóm khi thấy bố cậu ấy tan làm về, bế cậu lên, đong đưa qua lại.
Giờ thì tôi cũng được tự do đong đưa rồi!
Nhưng mà, tôi liếc nhìn Hạ Thăng Thăng.
Ánh mắt của cô ta trông thật kỳ quặc, nhìn tôi như muốn cắn tôi một cái vậy.
Tôi theo bản năng rúc vào vòng tay ba.
“Sao thế, con gái?”
Tôi hơi sợ sệt nhìn Hạ Thăng Thăng.
Nhưng cô ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Thậm chí còn lấy ra một chiếc váy hoa xinh đẹp từ trong túi và đưa cho tôi.
“Nam Thiên ca, em biết anh khó xử. Không sao đâu, anh coi em là em gái, em cũng chân thành coi anh là anh trai. Đã là người một nhà, em tặng cháu gái chút quà cũng đâu có gì quá đáng?”
Dù mấy chiếc váy này rất đẹp, nhưng tôi không thích.
Mẹ tôi làm cũng rất đẹp mà.
“Con gái của nhà họ Khúc như bé con đây cũng nên mặc đồ đẹp một chút, cứ mặc mấy cái đồ ngoài kia thì trông thế nào…”
“Đó không phải là đồ ngoài chợ! Đó là váy mẹ tự tay may cho tôi! Váy mẹ may và áo len mẹ đan đều đẹp nhất!”
Nghe vậy, gương mặt ba tối lại.
Chắc là nhớ ra cả con chó trong nhà cũng có áo len, nhưng ba thì không, nên giọng ba trở nên cực kỳ khó chịu.
“Hạ Thăng Thăng, con gái của tôi không cần cô phải bận tâm. Tôi cũng không thấy váy của con bé có gì không đẹp. Con gái tôi là đẹp nhất, có đắp giẻ rách lên người cũng như tiên giáng trần! Quản gia đâu, đã muộn rồi, đưa tiễn Hạ tiểu thư về. Cô ấy còn có con gái phải lo lắng kìa.”
9.
Sau đó, mẹ con Hạ Thăng Thăng không còn đến nhà tôi nữa.
Tuy nhiên, họ vẫn rất hiện diện trong cuộc sống của chúng tôi.
Đặc biệt là Hạ Mộ Thiên, bây giờ đã đổi tên thành Hạ Mộ Mộ.
Cô ta dường như sức khỏe yếu lắm, thường gọi điện cho anh trai tôi vào ban đêm.
Anh bảo rằng anh không phải bác sĩ, tìm anh chẳng ích gì.
Hạ Mộ Mộ bỗng òa lên khóc.
Sau đó không hiểu sao, lại tìm đến ba tôi giữa đêm.
Mẹ tôi có phần tức giận, chạy qua ôm tôi ngủ.
Chẳng bao lâu sau, ba cũng ôm gối đến.
Thật đáng thương cho chiếc giường nhỏ của tôi, phải chen chúc hai người lớn.
Không chỉ vậy, họ còn thì thầm tai nhau chuyện gì đó sau lưng tôi.
Nhưng tai tôi rất thính, đều nghe thấy cả.
“Yên tâm, anh đã nhờ bác sĩ rồi. Chắc chắn sẽ điều trị cho cô ta tử tế.”
“Cô ta muốn chính là anh, nên nếu anh đến, chắc chắn bệnh tình sẽ tự nhiên khỏi thôi.”
Mẹ tôi hừ một tiếng.
Ba cười, lại gần cắn nhẹ vào tai mẹ.
“Anh đâu phải bác sĩ, bệnh của con gái cô ta thì anh chữa sao được.”
Nói rồi, ba dừng lại một chút, lại nở nụ cười ranh mãnh, cúi xuống hôn lên cổ mẹ: “Nhưng anh cũng có một chiêu rất hay. Chẳng phải em bảo dạo này thấy không thoải mái sao? Đến đây, để ‘anh trai’ tiêm cho một mũi là xong.”
Mẹ đẩy ba ra, nói giọng hờn dỗi: “Anh điên rồi, con còn ở đây đấy!”
Aizz—
Trong thân hình bé nhỏ của tôi, tôi thở dài một hơi thật sâu.
Họ mau nói xong rồi đi đi chứ. Tôi còn phải ngủ nữa mà.
Cuối cùng, anh trai tôi bước vào.
Anh đẩy cửa, bế tôi lên với gương mặt lạnh tanh.
“Hai người về phòng mình mà đùa giỡn đi, tối nay con bé ngủ với con.”
Wow, cuối cùng bé yêu cũng có thể ngủ một giấc thật yên lành rồi.
10.
Sau này, tôi cũng hiểu ra được vài điều.
Ba mẹ tôi cứ hai ngày cãi nhau một trận nhỏ, ba ngày lại cãi nhau một trận lớn.
Cãi xong thì lại thân mật, dính chặt lấy nhau.
Chả trách trong truyện nói họ là “cặp vợ chồng cố chấp không biết điều.”
Tôi thấy rất có lý.
Lần cãi nhau dài nhất mà tôi từng chứng kiến là vì cậu tôi đến chơi.
Cậu tên là Thẩm Nhất Bác, là một họa sĩ.
Cậu rất thân với mẹ.
Khi mẹ mang thai tôi, sức khỏe của mẹ không tốt.
Tôi suýt nữa không chào đời được ở bệnh viện.
Là cậu đã cứu tôi.
Cô y tá bảo rằng, khi cậu thấy tôi lần đầu tiên, cậu đã khóc.
Tôi không hiểu có gì đáng khóc.
Nhưng điều đó không ngăn cản tôi thích cậu.
Chỉ là, ba lại không thích cậu.
Ba đã đánh nhau với cậu.
Mẹ đứng bên cạnh cuống quýt.
Tôi cũng sốt ruột.
Mấy cây hoa mà tôi và anh trồng sắp bị ba giẫm nát rồi.
“Thẩm Nhất Bác, anh còn mặt mũi đến đây sao?”
“Tôi có gì mà không dám? Thanh Đình và tôi là bạn, bạn suốt đời.”
“Tôi ngược lại không biết một cặp tình nhân chia tay rồi còn có thể làm bạn, trừ phi họ chưa bao giờ thực sự chia tay…”
Mẹ hét lên rồi bật khóc.
“Khúc Nam Thiên, đến giờ anh vẫn không tin tưởng tôi!”
Cậu giáng một cú đấm vào mặt ba, “Khúc Nam Thiên, cú đấm này là tôi thay Thanh Đình đánh anh. Cô ấy chia tay với tôi chưa được hai ngày thì đã bị anh dùng quyền thế ép buộc làm ‘chim hoàng yến’ suốt ba năm trời! Cô ấy là con người, không phải con vật!”
Bốp!
Lại thêm một cú đấm nữa.
“Cú này, là thay con bé mà đánh. Con bé từ khi sinh ra đã không được gặp cha ruột của mình, nó thương Thanh Đình vất vả, đến cả táo hỏng cũng giấu ăn hết! Thậm chí, đến giờ vẫn chưa biết nói một câu!”
Bốp!
Ba tôi cũng nổi giận, vung một cú đấm về phía cậu.
“Thẩm Nhất Bác, anh có tư cách gì mà trách tôi? Người đòi chia tay lúc đó chẳng phải là anh sao?”
“Với cả, con gái tôi không biết nói thì sao nào! Tôi còn chưa nói đến việc, anh có làm gì không mà con bé trông lại giống anh thế này?”
“Anh đang nghi ngờ Thanh Đình sao? Đồ khốn!”
Nhìn thấy hai người lại sắp đánh nhau nữa.
Tôi không khỏi cảm thấy nản lòng.
“Ba thật ngốc, con đương nhiên giống cậu rồi! Không phải người ta hay nói ‘cháu giống cậu’ sao?”
“Với cả, mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa. Là người lớn rồi, có gì sao không nói rõ ràng? Lại nói, cậu Thẩm là cậu ruột của con, thế có gì là mất mặt chứ?”
Nghe vậy, ba dừng lại.
Ba nhìn Thẩm Nhất Bác với ánh mắt không thể tin nổi.