Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng - Chương 1
1.
Ba tôi là tổng tài bá đạo đã giam cầm chim hoàng yến.
Mẹ tôi là chim hoàng yến dẫn bóng chạy trốn.
Còn tôi chính là quả bóng kia.
Nhưng tối qua, trong đầu nhỏ của tôi bỗng hiện lên một đoạn ký ức.
Thì ra tôi chính là đứa con gái trong một quyển tiểu thuyết cũ về “chim hoàng yến”.
Trong nguyên tác, ba tôi đã chiếm đoạt mẹ tôi, sinh ra anh trai tôi, còn tôi là đứa bé mà mẹ đã mang theo bỏ trốn.
Sau đó, ba tôi cuối cùng cũng tìm được mẹ.
Nhưng câu chuyện chưa kết thúc ở đó.
Ông hiểu lầm rằng mẹ thích nam phụ, nghi ngờ tôi không phải con ruột.
Vì “bạch nguyệt quang” mà ông còn lấy thận của mẹ, khiến mẹ tôi chết thảm.
Sau khi mẹ mất, ba tôi hối hận tột cùng, cũng chẳng đoái hoài gì đến tôi và anh trai nữa.
Anh trai tôi vì thế mà trở thành trùm phản diện đen tối trong một câu chuyện khác của cùng tác giả.
Anh không những bị nữ phụ xấu xa lợi dụng mà còn giết luôn người em gái ruột duy nhất của mình, chính là tôi.
Khi biết những tình tiết này, tôi sợ đến khóc oà lên.
Nhưng tôi chẳng thể làm gì được.
Vì hiện tại tôi mới chỉ có ba tuổi rưỡi.
Và không biết có phải do dinh dưỡng kém từ trong bụng mẹ hay không mà giờ tôi vẫn chưa biết nói.
Đây chẳng phải là cái mà người ta gọi là “mở đầu đã là địa ngục” sao?
2.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại.
Ngày hôm sau, mẹ tôi biến mất.
Theo đúng cốt truyện, có lẽ là do bị ba tôi bắt được.
Khi quản gia bế tôi đến biệt thự lớn, ba và mẹ tôi đã bắt đầu màn đối thoại đầy cảm xúc.
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, nhưng ánh mắt kiên định như một đóa hoa trắng yếu đuối, chẳng nói lời nào.
Còn người đàn ông cao lớn, đẹp trai, gương mặt khó chịu đứng bên cạnh mẹ chắc chắn là ba tôi.
“Thẩm Thanh Đình, tôi để cho cô thiếu ăn hay thiếu mặc mà cô lại bỏ rơi chồng con như vậy chứ?”
Mẹ tôi còn chưa kịp nói gì thì đã có một cô mặc váy trắng bước tới, ôm lấy tay ba tôi.
“Nam Thiên ca, đừng trách Thanh Đình tỷ. Năm đó anh cũng sai rồi, dù sao chính anh là người phá tan mối tình của cô ấy.”
Ồ, nếu tôi không nhớ nhầm thì cô ta chính là nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết, người đã gây ra mọi bi kịch cho mẹ và anh trai tôi, Hạ Thăng Thăng.
Khi thấy tôi, mặt cô ta thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng che miệng giả vờ.
“Cô bé này là… Nam Thiên ca, anh đã triệt sản từ bảy năm trước, không lẽ đứa trẻ này là…”
Đúng như tôi nghĩ, vừa nghe lời của kẻ xấu xa đó, ba tôi lập tức lạnh lùng nhìn qua và nhếch mép cười nhạt với mẹ tôi.
“Đây chính là đứa con hoang mà cô sinh ra sau lưng tôi sao? Cô nghĩ tôi sẽ tin nó là con tôi ư?”
Tôi có chút buồn, cũng có hơi tức giận.
“Đây chính là ông ba ngốc nghếch, mù quáng chưa từng gặp mặt của mình sao?”
“Tôi có phải là con gái ông hay không, ông không biết đi giật một sợi tóc làm xét nghiệm ADN à? Còn cần phải dây dưa mấy trăm trang nữa sao? Truyện rác rưởi này, chó cũng không muốn đọc!”
Không hiểu sao, biểu cảm giận dữ của ba tôi bỗng cứng đờ.
Ông liếc nhìn mẹ tôi, rồi lại nhìn tôi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhận ra tôi giống ông rồi à? Đương nhiên rồi, tôi là con gái ông mà, đồ ngốc.”
Ngay lúc đó, tôi thấy ông hít một hơi thật sâu.
Trong khi mẹ tôi và nữ phụ vẫn chưa hết kinh hãi, ông bước nhanh đến, xách tôi từ tay ông quản gia lên.
Trọng lượng của “quả bóng đặc ruột” khiến tay ông hạ xuống chút xíu.
Nhưng ngay sau đó, ông dễ dàng ôm tôi lên, còn đung đưa qua lại.
“Quả nhiên, đặc ruột thật.”
Ông nhìn tôi, bất ngờ nở nụ cười.
Trong nụ cười ấy, tôi cảm nhận được sự ác ý sâu sắc của người ba đẹp trai dành cho cô con gái mập mạp của mình, oa một tiếng khóc lên.
3.
Ngày hôm đó, ba đã nhổ tóc tôi để làm xét nghiệm ADN.
Nữ phụ cố gắng ngăn ông lại.
“Nam Thiên ca, anh làm vậy là có ý gì? Không tin vào khoa học à?”
Ba tôi hất tay cô ta ra, mắt nhìn lạnh lẽo nhưng trí thông minh đột nhiên tăng cao: “Tôi đâu phải không tin khoa học. Thăng Thăng, cô học y, cô phải biết bao cao su cũng có tỉ lệ thất bại, chưa nói đến triệt sản.”
Mặt nữ phụ tái mét, gượng gạo cười: “Đúng là như vậy…”
Trong lòng tôi reo lên thích thú.
“Hóa ra ông ba ngốc cũng có chút thông minh đấy chứ.”
“Nhưng nếu không chê tôi mập thì tốt hơn. Hứ, tôi không hề mập, chỉ là bụ bẫm thôi. Mẹ bảo tôi chỉ là béo kiểu trẻ con mà.”
Ba lại nhìn tôi một cái, rồi bước tới, giành tôi từ tay mẹ.
Mẹ tôi định nói gì đó nhưng lại thôi, trông rất lo lắng cho tôi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, có con gái rồi, còn muốn chạy đi đâu nữa?”
Thực ra tôi biết rõ điều này.
Ba tôi là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, thấy mẹ ôm tôi tay run rẩy liền giành lấy.
Đáng tiếc, cả hai người này đều là loại không chịu nói ra lòng mình.
Tôi thở dài.
Ba bế tôi, thoăn thoắt lên lầu hai.
Thấy mẹ vẫn đứng đó không nhúc nhích, ba nhướng mày: “Sao? Trong lòng chỉ nhớ đến cô bé mập này, còn cậu con trai chín tháng trong bụng thì không muốn à?”
Con trai ư…
Ồ, vậy đó là anh trai rồi.
Trong lòng tôi có chút phấn khích.
Tôi thực ra đã sớm biết mình có một người anh trai.
Mẹ tôi sống rất khó khăn, để nuôi tôi trắng trẻo mũm mĩm, mẹ phải làm đến mấy công việc.
Bà tiết kiệm mọi thứ cho bản thân, không bao giờ mua quần áo mới.
Nhưng mỗi năm, mẹ đều tổ chức cho tôi hai lần sinh nhật.
Sau này tôi mới biết, một trong những sinh nhật đó vào tháng Bảy là để mừng cho người anh trai ở nơi xa.
Nhưng tôi cũng biết rằng, anh trai không thích tôi.
Khi mẹ bỏ trốn, mẹ không kịp mang theo anh trai.
Anh trai tôi nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, vì thế mà căm ghét mẹ tôi.
Và càng hận tôi, cái “quả bóng tròn” đã cướp đi tất cả tình yêu của mẹ.
Tôi khẽ thở dài, quả nhiên tại bậc thang tầng hai, tôi thấy anh trai.
Anh ta dáng dấp rất đẹp, đẹp giống như ba vậy.
Ngay cả biểu cảm khó chịu khi nhìn thấy tôi cũng y hệt ba, chỉ liếc qua rồi quay đầu bỏ đi.
Phía sau anh là một cô gái tầm tuổi anh.
Tôi biết cô ta là ai.
Cô ta là nữ phụ xấu xa trong một cuốn tiểu thuyết khác, cũng là con gái của người phụ nữ xấu xa kia, tên là Hạ Mộ Thiên.
Giống như mẹ mình, cô ta cũng giỏi đóng kịch, ngay cả cái tên cũng toát lên sự “trà xanh” như lời trong truyện.
Đặc biệt là trong những năm mẹ rời đi, cô ta đã ở bên cạnh anh trai tôi, tình cảm giữa họ rất sâu sắc.
Nghĩ đến những gì sắp phải trải qua trong tương lai, tôi thở dài thật dài, cảm giác như thế giới này thật khó khăn.
4.
Cuộc sống sau khi trở về không hề yên bình.
Mẹ và ba tôi lại cãi nhau.
Ba bịt tai tôi, bế tôi ra ngoài cửa.
Ngay ở ngoài cửa, tôi gặp Hạ Mộ Thiên.
Tôi không thích cô ta chút nào, cũng giống như không thích mẹ của cô ta.
Nhưng giống như mẹ mình, cô ta cũng lì lợm bám lấy không buông.
“Quả bóng tròn nhỏ, em là đứa con mà dì Thẩm sinh bên ngoài à?”
“Mẹ chị nói em năm nay bốn tuổi rưỡi, mà dì Thẩm mới rời đi bốn năm, em không thể nào là con gái của chú Khúc được!”
Thật là nhàm chán.
Còn rất ồn ào.
Tôi dùng bàn tay béo mũm của mình đẩy cô ta ra.
Cô ta ngẩn người một giây, rồi bỗng cười nhạt: “Em muốn cướp anh Khúc Hướng Thâm của chị, đúng không, quả bóng tròn nhỏ? Chị mới là em gái duy nhất của anh Hướng Thâm, là em gái thực sự! Chị tuyệt đối sẽ không để ai cướp anh ấy và chú Khúc đi đâu!”
Tôi cảm thấy biểu cảm của cô ta có chút kỳ lạ, có vẻ có chút xấu xa.
Tôi cố nhớ lại cốt truyện.
Hình như ban đầu anh trai tôi cũng không ghét tôi lắm, dù sao tôi cũng rất đáng yêu và hoạt bát.
Nhưng sau khi tôi “vô tình” đẩy Hạ Mộ Thiên ngã từ cầu thang xuống, anh mới bắt đầu ghét tôi.
Tôi nhìn cầu thang dài, rồi lại liếc nhìn anh không xa.
“Có phải sắp đến đoạn cô ta giả vờ ngã xuống, rồi đổ tội cho tôi không?”
Ngay khoảnh khắc đó, biểu cảm của anh trai tôi trở nên kỳ lạ.
Nhưng anh không kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, Hạ Mộ Thiên nắm lấy tay tôi, kéo thẳng xuống dưới.
Dù là “quả bóng tròn” nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, chân ngắn cũn cỡn.
Bị cô ta kéo mạnh, tôi giống như một quả bí ngô lăn từ cầu thang xuống.
Đến khi tôi nhận thức được thì đầu tôi đã ong ong.
Hạ Mộ Thiên còn giả vờ ôm lấy tôi, nhìn về phía Khúc Hướng Thâm đang chạy tới.
Tôi thấy cô ta mấp máy môi, lòng tự hỏi liệu cô ta có sắp thốt ra câu thoại kinh điển kia không.
“Anh Hướng Thâm, không phải lỗi của em gái.”
“Anh Hướng Thâm, không phải lỗi của em gái.”
Anh trai tôi khựng lại khi đang chạy tới, nghi ngờ nhìn tôi.
Nhìn gì mà nhìn, vẫn còn một câu nữa chưa nói kìa.
“Em ấy còn nhỏ, tính tình có phần ngang bướng là bình thường…”
Quả nhiên, Hạ Mộ Thiên không đợi được anh Khúc Hướng Thâm ôm và an ủi, liền nói thêm một câu.
“Em ấy còn nhỏ, tính tình có phần ngang bướng là bình thường…”
Nhưng lần này, anh trai tôi lùi lại hai bước, nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Anh Hướng Thâm, sao anh vậy?”
“Không… không có gì.”
Cũng ngay lúc này, tôi sờ thấy cái u nhô lên trên trán mình, đau quá liền bật khóc thật to.
Anh trai gần như ngay lập tức ôm tôi lên.
Giống như ba, trọng lượng của tôi khiến tay anh trĩu xuống một chút.
Nhưng rất nhanh, anh vẫn giữ gương mặt bình thản ôm tôi lên.
Anh đặt tôi ngồi lên sofa, vén tóc tôi ra, cẩn thận nhìn cái u trên trán tôi.
“Có đau không?”
Tôi nín khóc, lắc đầu.
Trong lòng lại rất vui sướng.
“Wow, anh trai thật dịu dàng. Anh ấy còn không chê mình mập.”
Tay của Khúc Hướng Thâm chạm lên trán tôi bỗng khựng lại, khuôn mặt trắng ngọc bỗng chốc ửng hồng.
“Mặt anh đỏ lên rồi, anh bị bệnh hả? Để em thổi phù phù cho anh nhé~.”
Nhưng tôi vẫn chưa kịp thổi phù phù.