Chiếu Tuế - Chương 5
Cữu cữu ngạc nhiên quay đầu lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt của cha ta, liền từ trên người mẹ ta lăn xuống.
“Triệu Minh Sương, ta vốn tưởng rằng ngươi và Triệu Trình chỉ là tình huynh muội sâu đậm, không ngờ sau lưng lại có thể làm ra chuyện dơ bẩn như vậy!”
Mẹ ta quần áo xộc xệch, liên tục kéo chăn bông về phía mình.
Chiếc giường mà bà đang nằm chính là giường cưới của bà và cha.
Lúc đầu, sự kinh hoàng chiếm ưu thế, bà ta còn cố gắng giải thích với cha: “Quốc công, ta… ta…”
Tình cảnh này, không có gì để giải thích.
Bà ta dứt khoát từ bỏ quá khứ, hứa hẹn tương lai: “Quốc công, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngài.”
Cha ta sắp tức đến phát cười.
Ông là một văn nhân, chưa từng đỏ mặt tía tai với ai, lúc này một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, đá mạnh một cước vào người cữu cữu.
Cữu cữu tự biết mình có lỗi, rên lên một tiếng, không ngẩng đầu lên mặc quần.
“Triệu Trình, ta tự hỏi mình đã đối xử không tệ với ngươi. Năm đó nhà ngươi gặp nạn, nếu không phải ta ra tay giúp đỡ thì làm sao ngươi có được vinh hoa phú quý như ngày hôm nay?”
“Ngươi thì hay lắm, hại con gái ta, ngủ với thê tử của ta, giờ còn nhòm ngó tước vị của ta!”
Cha ta túm lấy mái tóc xõa của ông ta, đấm mạnh xuống.
“Cha, đánh người đau tay lắm.” Ta nhanh mắt đưa con dao găm vào tay cha: “Dùng cái này.”
Cha ta là người chưa từng cầm dao nhưng lần này lại không chút do dự nắm chặt cán dao, đâm một nhát vào vai cữu cữu.
Người phản ứng đầu tiên không phải là cữu cữu, mà là mẹ ta.
Thấy cữu cữu bị thương, mẹ không màng đến thân mình không mảnh vải che thân, liền chạy vội tới giật lấy con dao trong tay cha ta.
Cha ta đương nhiên không cho, còn đâm thêm hai nhát vào người cữu cữu.
Mẹ ta nổi giận, như gà mẹ bảo vệ gà con mà đứng chắn trước người cữu cữu: “Ai cho ngươi đánh chàng! Đồ đê tiện, sao ngươi dám bắt nạt ca ca của ta như vậy!”
Bà như một con sư tử điên cuồng, cào cấu khắp nơi, cào lên người cha ta những vết máu sâu hoắm.
Đường phòng thủ trong lòng cha ta tối nay vốn đã sụp đổ, bị bà làm ầm ĩ như vậy, càng hoàn toàn sụp đổ.
Ông giơ tay, lần đầu tiên trong đời đánh mẹ.
Một cái tát giáng vào mặt mẹ, mẹ bị đánh nghiêng đầu.
Bà ôm má trái, không tin nổi mà nói: “Ngụy Triệu, ngươi dám đánh ta!”
“Ta là chính thê của ngươi, ngươi lại dám đánh ta!”
“Chính thê? Khi ngươi vi phạm luân thường đi tìm ca ca ngươi, sao không nói ngươi là chính thê của ta?”
Mẹ ta nghe vậy bỗng bật cười.
“Vi phạm luân thường? Chàng không phải là ca ca ruột của ta.”
“Nói gì đến nam nhân lạ? Xét về trước sau, ngươi mới là kẻ thứ ba!”
Mẹ ta mất hết lý trí, như đổ đậu ra khỏi ống tre, kể hết mọi chuyện giữa bà và cữu cữu.
Bà nói bà là nghĩa nữ của Triệu gia, với cữu cữu là thanh mai trúc mã, lớn lên đáng lẽ phải gả cho cữu cữu.
Nhưng năm bà cập kê, việc làm ăn của Triệu gia bị quan lại để mắt tới, xảy ra vấn đề.
Triệu gia cố gắng tự cứu mình nhưng vô ích, họ nhận ra rằng cần một người có quyền lực lớn hơn giúp họ vượt qua kiếp nạn này.
Vừa hay lúc đó cha ta đang ở Lịch Dương, Triệu gia liền cố ý để bà và cha ta “Gặp gỡ tình cờ.”
Sau vài lần gặp gỡ, cha ta để mắt tới bà, sau đó quả nhiên đến Triệu gia cầu hôn.
Nhưng lúc đó, mẹ đã có thai, đứa con trong bụng chính là Triệu Niểu Niểu.
Phát hiện ra khi thai đã lớn, không tiện phá bỏ, Triệu gia trước tiên để cha ta và mẹ đính hôn, rồi lại nói dối là không nỡ xa con gái, để mẹ ở nhà thêm một năm nữa mới thành hôn.
Cha ta tin là thật, liền về kinh trước, giúp Triệu gia giải quyết mọi chuyện.
Cùng năm đó, cữu cữu cũng cưới con gái của tri phủ địa phương.
Con gái của tri phủ không lâu sau đã có thai, đáng tiếc lại khó sinh, một xác hai mạng.
Nhưng họ lại nói với bên ngoài rằng đứa trẻ đã sinh ra, chơi trò đánh tráo rất giỏi.
Mẹ ôm cữu cữu vào lòng, cười với cha ta: “Nghe rõ chưa? Nếu không có ngươi, ta đã có thể gả cho ca ca. Đều là tại ngươi phá hỏng duyên phận của ta!”
Cha ta chỉ thấy buồn cười, không ngờ bà lại có thể đảo ngược trắng đen như vậy.
“Cho dù lúc đầu ngươi có yêu hắn nhưng sau này ta đối xử với ngươi không tốt sao? Hắn nuôi cả một viện nữ nhân, còn ta chỉ có một mình ngươi.”
“Ta khinh.” Mẹ ta nhổ nước bọt vào mặt ông: “Ngươi hiểu gì chứ?”
“Năm đó ở Triệu gia, ta phải xem sắc mặt người khác, sống rất cẩn thận. Trời lạnh ta rét lắm, là ca ca bảo người thêm chăn cho ta, lại dẫn ta đi mua áo bông. Lớn lên, là ca ca tặng ta phấn son, nói với ta rằng thứ gì ta muốn, chàng đều sẽ cho ta.”
“Chàng cưới nữ nhân khác là vì không thể trái lệnh cha, ta biết chàng là bị ép buộc.”
“Còn về đám thiếp của chàng, chẳng qua đều là thế thân của ta mà thôi. Không tin ngươi cứ đi xem, bọn họ ít nhiều đều có vài phần giống ta. Những người nữ nhân đó, đều là bằng chứng rằng chàng yêu ta.”
Ta từng nghĩ mẹ ta yêu đến mức điên cuồng nhưng ta không ngờ bà lại yêu đến mức mất cả lý trí.
Sắc mặt cha ta cũng rất khó coi. Bao nhiêu năm nay, đến tận hôm nay, ông mới nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ.
Mẹ ta đã kìm nén quá lâu, nhân cơ hội này trút hết nỗi lòng, những lời bà nói thực sự rất tổn thương.
“Ngụy Triệu, nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cùng ca ca sống bên nhau, sinh con đẻ cái, sao lại phải lén lút như thế này? Là ngươi đã hủy hoại cuộc đời ta!”
Vừa lúc đó, cữu cữu đã tỉnh lại, vừa tỉnh đã nghe thấy mẹ ta hùng hồn nói một tràng, sợ đến mức suýt ngất đi.
Cữu cữu vội vàng kéo tay áo mẹ ta, ngăn bà lại: “Sao ngươi có thể nói những chuyện này với ông ta?”
“Nói thì sao?” Mẹ ta không hề sợ hãi: “Ông ta không thể bỏ ta được.”
“Ông ta dám bỏ ta, ta sẽ nói hết mọi chuyện ra. Không chỉ có ta mất mặt, còn có ông ta và Ngụy Chiếu Tuế nữa. Ông ta thì không sao nhưng Ngụy Chiếu Tuế là một cô nương chưa xuất giá, nếu người ta biết mẹ ruột của nó ngoại tình, đừng nói đến Nhiếp chính vương, ngay cả những gia đình bình thường cũng sẽ không muốn nó.”
Bà còn nhìn cha ta, cười khẽ: “Ngụy Triệu, ngươi nỡ để đứa con gái bảo bối của ngươi rơi vào cảnh ngộ như vậy sao?”
Cha ta không nói gì.
“Hơn nữa, Ngụy Chiếu Tuế còn mang tiếng giết mẹ.” Mẹ ta vừa dùng mu bàn tay lau máu trên mặt cữu cữu, vừa cười hỏi cha ta: “Nếu ngươi muốn rửa sạch tiếng oan cho nó, chẳng lẽ không cần ta phối hợp sao?”
“Nếu bỏ ta, con gái ngươi cả đời này không gả được cũng đành, còn ngày ngày bị người ta chỉ trỏ.”
Sinh mẫu mà làm được như mẹ ta, cũng là hiếm thấy.
Mẹ ta đoán không sai, cha ta không lập tức bỏ bà.
Nhưng cha ta đã giam lỏng bà.
14
Cha điều tra kỹ lưỡng vụ mẹ ta bị đầu độc.
Để tăng thêm độ tin cậy, ông còn cho Kinh Triệu phủ cử người cùng điều tra.
Trước đây mẹ ta ngăn cản không cho điều tra kỹ, giờ điều tra mới biết, hoa đà la là Đồng Hoa mua.
Hoa đà la trong phòng ta cũng là Đồng Hoa đặt.
Còn ta, tuy có đi nhà bếp nhưng có rất nhiều nha hoàn ở đó, họ đều có thể chứng minh ta không đến gần bát chè nhựa đào đó.
Người hạ độc đương nhiên là Đồng Hoa.
Nhưng tại sao nàng ta lại hạ độc?
Người của Kinh Triệu phủ muốn thẩm vấn Đồng Hoa nhưng không may, nàng ta đã phát điên.
Họ lại muốn hỏi mẹ ta nhưng mẹ ta bị cảm lạnh, gần đây bị ốm, thực sự không thể tiếp khách.
Những chuyện sau đó chỉ có thể không giải quyết được gì.
Nhưng qua cuộc điều tra này, đủ để chứng minh ta không giết mẹ.
Đến đây, ta cuối cùng cũng rửa sạch được tiếng oan này.
Hôm đó, ta có được một tin tức mới, vội vàng chia sẻ với mẹ ta.
Khi ta vào, bà đang tô son. Mặc dù những ngày gần đây bị giam trong phòng nhưng bà vẫn ăn mặc rất chỉnh tề.
“Có một tin xấu.” Ta rót cho mình một tách trà, rồi đẩy một tách đến trước mặt bà: “Mẹ chuẩn bị tinh thần đi.”
Mẹ ta mỉm cười: “Ta không tin, còn có thể tệ đến mức nào nữa.”
Ta từ từ nói: “Biểu tỷ đã chết.”
“Rầm.” Chiếc cốc sứ trong tay bà rơi xuống đất: “Ngươi nói gì?”
“Ta nói, con gái ngươi, Triệu Niểu Niểu, đã chết.”
“Sao có thể? Ta đã hỏi lang trung, nó ít nhất còn sống được nửa năm nữa.”
“Không được.” Ta cười cười: “Ta không muốn nàng ta sống lâu hơn ta. Ta nhớ ta chết vào tháng bảy, vì vậy ta đã tang thêm liều lượng.”
Mẹ không để ý đến sự bất thường trong lời nói, chỉ đột ngột mở to mắt, hung hăng lao về phía ta: “Hóa ra là ngươi! Là ngươi đã hại chết Niểu Niểu! Con tiện nhân này, ta sẽ giết ngươi!”
Ta dùng một tay bóp chặt cổ tay bà: “Mẹ sao lại thất thố như vậy? Ta còn chưa nói hết.”
“Ta sợ chuyện nàng ta bị đầu độc bị người phát hiện nên đã sai người đốt lửa ở hậu viện, đốt sạch sẽ.”
Ta thở dài bất lực: “Than ôi, biểu tỷ là người yêu cái đẹp như vậy, nếu biết mình trở thành một cục than đen, nàng sẽ đau lòng biết bao.”
Mẹ ta hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, vùng vẫy lao về phía ta.