Chiếu Tuế - Chương 4
10
Mẹ nói mình bị trúng độc.
Sau khi uống nước đường nhựa đào, bà nói mình không khỏe, không lâu sau lại phun ra một ngụm máu.
Phủ mời lang trung đến xem, lang trung nói mẹ ta trúng độc hoa đà la.
Độc được bỏ vào nước đường nhựa đào, may mà mẹ không uống nhiều, lượng độc không lớn, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu uống hết cả bát, chỉ sợ bà sẽ mất mạng.
Mẹ ta liền ra lệnh điều tra kỹ lưỡng chuyện này.
Vài vị phu nhân quen biết cũng đến thăm bà.
Đúng lúc này, nha hoàn bên cạnh mẹ cứ liên tục mất tập trung làm sai, còn làm vỡ cả bình hoa mà bà yêu thích.
Mẹ ta quát mắng nàng vài câu, ai ngờ nha hoàn đó đột nhiên quỳ xuống đất, khóc lóc nói với bà: “Có chuyện, nô tỳ không dám nói nhưng cũng không dám không nói.”
Dưới sự ra hiệu của bà, nàng lén liếc nhìn ta hai lần, cẩn thận nói: “Lúc nấu nước đường nhựa đào, nô tỳ thấy đại tiểu thư đã đến nhà bếp một chuyến.”
“Nói bậy!” Mẹ ta lập tức quát lớn: “Chiếu Tuế là con gái ta, sao có thể hại ta? Người đâu, xé nát miệng nha hoàn này cho ta.”
Nhưng nha hoàn đó nói rất chắc chắn. Mẹ ta liền liếc nhìn mấy vị phu nhân, thở dài.
“Thôi, cho người đi lục soát phòng của Chiếu Tuế đi. Như vậy cũng trả lại sự trong sạch cho Chiếu Tuế, đỡ để người ta nói ta bao che cho con gái ruột.”
Lần lục soát này, quả nhiên tìm được hoa đà la trong phòng ta.
Mẹ ta hoảng hốt, nghe vậy liền bật khóc: “Chiếu Tuế, sao lại là con? Ta là mẹ ruột của con, vậy mà con lại muốn giết ta!”
Vài vị phu nhân khác cũng bắt đầu bàn tán.
“Trời ơi, Ngụy nha đầu lại muốn giết mẹ ruột!”
“Người ta vẫn nói mẹ kế khó làm, không ngờ ở phủ quốc công này, mẹ ruột cũng khó làm đến vậy.”
“Dưới gầm trời này sao lại có đứa con gái bất hiếu bất nghĩa như vậy?”
Hóa ra, mẹ ta uống thuốc độc là muốn đổ tội cho ta, gán cho ta cái mũ giết mẹ.
Một cô nương như vậy, ai còn dám cưới? Nhà nào dám giữ?
Mẹ ta che mặt khóc lóc, cầu xin những vị phu nhân đó: “Chuyện này liên quan đến thanh danh của Chiếu Tuế, xin các vị phu nhân hãy giữ kín trong bụng, đừng truyền ra ngoài.”
Các phu nhân vội vàng đồng ý nhưng người vừa đi, chuyện đã ầm ĩ khắp nơi.
Họ thêm mắm dặm muối kể ra ngoài, miêu tả ta là kẻ đại gian đại ác, còn nói mẹ ta nhân từ, đến nước này rồi vẫn muốn che giấu cho ta.
Quả nhiên, chỉ cần mẹ ruột diễn một vở khổ nhục kế, trong thời đại coi trọng chữ hiếu này, ta sẽ bị giáng một đòn chí mạng.
Trước kia khen ta có tài, giờ nói ta không có đức.
Trước kia khen ta xinh đẹp, giờ mắng ta đẹp người mà xấu nết.
Mọi người đều đến khinh bỉ ta, dường như người bị ta đầu độc là họ.
Chỉ có Yến Lẫm chạy đến tìm ta, nói hắn tin ta.
Hắn hỏi ta: “Ngụy cô nương, chuyện này nàng có thể xử lý ổn thỏa không? Nếu không được thì giao cho ta.”
Không phải tự ý nhận việc giúp đỡ, mà phải hỏi trước xem ta có thể tự giải quyết được không.
Ta cảm tạ hắn: “Vậy xin nhiếp chính vương hãy tạm thời án binh bất động.”
“Quân cứu viện của ta sắp tới rồi.”
Sau tiệc hoa sen, ta liền viết thư cho cha, nhờ ông sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nhanh chóng hồi kinh.
Giờ đây, cha ta sắp về bắt gian rồi.
11
Cha ta đã bí mật trở về.
“Chiếu Tuế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nhất định phải bảo ta giấu mẹ mà đến tìm con.”
“Những lời đồn ta đều đã nghe thấy. Trong thời gian ta rời kinh, biểu tỷ của con đã vào đạo quán, biểu ca của con đã tàn phế, giờ đây con lại mang tội danh giết mẹ. Nhanh kể cho ta nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một mình lang thang đã lâu, ta như người lữ khách ôm phao bám víu, cuối cùng cũng gặp được thuyền.
Ta kéo cha, nước mắt lã chã rơi: “Cha, con không giết mẹ.”
“Ta biết, Chiếu Tuế của chúng ta là một cô nương tốt, sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
“Nhưng mà.” Ta dùng mu bàn tay lau nước mắt, nức nở nói: “Mẹ lại muốn hại con.”
12
Trong thời gian cha ta rời kinh, mẹ và cữu cữu qua lại càng thêm thường xuyên.
Đặc biệt là sau khi ta xảy ra chuyện.
Cữu cữu thường xuyên chạy đến quốc công phủ, người đến vào ban đêm, đến sáng sớm hôm sau mới xách quần rời đi từ cửa nhỏ.
Ta dẫn cha, nhẹ nhàng đi đến viện của mẹ.
Có những chuyện, không thể nói miệng, chỉ có thể đích thân trải nghiệm.
Cha ta còn cảm thán: “Trong viện sao lại không có một hộ vệ nào? Mẹ của con cũng quá không coi trọng sự an nguy của bản thân.”
“Chiếu Tuế, con chính là con gái ruột của bà ấy, sao bà ấy lại nỡ lòng hại con? Cha sẽ điều tra rõ chuyện hạ độc, rồi sẽ nói chuyện tử tế với mẹ của con, hai người nhất định có thể xóa bỏ hiểu lầm.”
Nhưng rất nhanh, cha ta cũng phát hiện ra điều bất thường.
Cả cái viện, chỉ có một nha hoàn canh giữ ở cửa.
Đó là tâm phúc của mẹ ta, nha hoàn đã nói ta hạ độc lần trước, Đồng Hoa.
Trong phòng truyền ra tiếng thở dốc thô lỗ của nam nhân và tiếng rên rỉ không kìm nén được của nữ nhân.
Tiếng của mẹ ta vang lên: “Chàng nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy.”
“Sợ gì.” Là cữu cữu đang nói: “Ngụy Triệu đang ở Giang Nam, mọi chuyện lớn nhỏ trong quốc công phủ chẳng phải đều do ngươi làm chủ sao? Nếu có người nghe thấy, ngươi cứ giết là được.”
“Ngụy Chiếu Tuế vẫn còn ở trong nhà.”
“Nhắc đến con tiện nhân đó là tức! Tại nó mà con gái chúng ta mới phải vào đạo quán, giờ thì bệnh đến nỗi không xuống giường được. Nhiếp chính vương phi mà ta tốn bao tâm huyết bồi dưỡng cứ thế mà mất.”
“Không dựa được vào nhiếp chính vương, vậy thì dựa vào quốc công phủ. Lần trước ngươi nói đã hạ xuân dược cho nó, định đưa nó cho Mẫn ca nhi. Kết quả thì sao, hôm sau Mẫn ca nhi đã thành thái giám.”
“Hai đứa con của ta liên tiếp chết trong tay nó, ta thực sự không nuốt trôi cục tức này!”
Mẹ ta dịu dàng khuyên nhủ: “Đừng tức giận nữa, ta không phải đã để nó mang tiếng giết mẹ rồi sao? Sau này ta sẽ đưa nó vào am ni cô, muốn xử lý thế nào tùy chàng.”
Ta ngước mắt nhìn cha.
Ban đầu ông tỏ vẻ hoang mang, sau đó hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên.
Dù vậy, phản ứng đầu tiên của ông vẫn là đau lòng xoa đầu ta: “Chiếu Tuế, những ngày ta không có ở đây, con lại phải sống trong cảnh nguy hiểm như vậy.”
“Là cha đã nhìn nhầm người, con chịu khổ rồi.”
Động tác của hai người trong phòng càng lúc càng kịch liệt. Ta nghe thấy cữu cữu “Hắc hắc” cười hai tiếng: “Hủy đi con trai của ta, vậy thì sinh cho ta một đứa khác là được.”
“Ta đã dùng phương thuốc đặc biệt, đảm bảo ngươi sẽ mang thai một đứa con trai. Ngươi có thai rồi thì lại cùng Ngụy Triệu ân ái, nói dối rằng đây là con của ông ta. Tháng không đúng cũng không sao, ông ta lại dễ lừa, chắc chắn sẽ tin ngươi.”
“Đây chính là đích trưởng tử của quốc công phủ, đến lúc đó nhất định sẽ kế thừa tước vị. Sau khi con trai ra đời, ngươi hãy tìm cách đầu độc Ngụy Triệu, để con trai nhanh chóng kế thừa tước vị. Quốc công phủ to lớn như vậy, chẳng phải sẽ nằm gọn trong túi ta sao.”
Mẹ ta dịu dàng đáp: “Được, đều nghe theo chàng.”
Tiếng rên rỉ khó nghe đến mức không thể chịu nổi, tiếng giường kẽo kẹt vang lên không ngừng.
Cha ta không thể nhịn được nữa, bước chân vào phòng.
Đồng Hoa thấy cha ta đến thì thực sự giật mình.
Nàng ta còn muốn báo tin, lớn tiếng nói: “Quốc công, ngài…”
Lời còn chưa dứt, đã bị cha ta đá mạnh vào ngực, ngã quỵ xuống đất.
Bên trong quá đắm đuối, căn bản không ai nghe thấy lời của Đồng Hoa.
Khi cha ta mở cửa phòng đi vào, bọn họ tưởng là Đồng Hoa đến, không ngoảnh đầu lại, vẫn tiếp tục động tác.
Mẹ ta còn nói: “Ngươi đến phá đám cái gì, mau ra ngoài canh chừng.”
“Ca ca, chàng nhanh lên một chút…”
Lúc nói chuyện, bà vô tình liếc về phía này, cuối cùng cũng nhìn thấy cha ta.
Mẹ ta ngẩn ra, mơ hồ nói: “Ca ca, chàng lợi hại quá, làm ta sinh ra ảo giác rồi. Ta hình như nhìn thấy Ngụy Triệu.”
Bà chớp chớp mắt, lại xoa xoa nhưng cha ta vẫn ở trước mặt.
Cuối cùng bà cũng nhận ra người trước mặt không phải ảo giác, sợ hãi vội đẩy cữu cữu ra: “Quốc… quốc công…”
“Quốc công gì chứ?”