Chiếu Tuế - Chương 1
1
Tin tức nhiếp chính vương cầu hôn ta truyền về phủ, mẹ kinh ngạc đến nỗi làm vỡ cả chén trà.
Bà hỏi thái giám truyền lời: “Ngươi có nghe nhầm không? Xác định là muốn cưới Chiếu Tuế, không phải là Niểu Niểu nhà ngoại ta chứ?”
Thái giám chỉ nghĩ mẹ vui mừng quá độ, vội vàng nói: ” Thiên chân vạn xác. Đại cô nương là người có phúc, không chỉ tài sắc vẹn toàn, mà nhân duyên cũng tốt.”
Ai ngờ mẹ lại lạnh lùng liếc ta một cái, cười khẩy: “Nó á? Sinh ra ngốc nghếch, tài tình dung mạo chẳng có điểm nào sánh được với Niểu Niểu.”
“Nhiếp chính vương sao lại bỏ qua Niểu Niểu không chọn, lại chọn nó chứ?”
Cha cau mày, ngăn lời bà: “Phu nhân cẩn thận lời nói.”
Đợi thái giám đi rồi, mẹ liền nắm tay cha ta, nhất quyết bắt ông vào cung từ hôn.
Bà nói bóng gió: “Ta làm vậy cũng là vì nghĩ cho phủ quốc công. Chiếu Tuế ngang ngược không chịu nổi, nếu để nó vào cung, lỡ như làm sai điều gì, đến lúc đó sẽ liên lụy đến cả quốc công phủ.”
Cha ta rất không đồng ý: “Chiếu Tuế từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nào có như lời nàng nói.”
Mẹ lại chuyển sang thuyết phục ta: “Chiếu Tuế, trong cung hiểm ác, một cô nương bình thường như con gả vào đó chắc chắn sẽ chịu thiệt. Mẹ không nỡ để con đi chịu khổ.”
“Nhưng con không bình thường mà. Con là đích nữ phủ An quốc công, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, biết ca múa, lại đọc nhiều sách, con không thấy mình bình thường ở điểm nào.”
Thấy chúng ta không chịu nhượng bộ, mẹ liền dậm chân, tức giận chạy về nhà mẹ đẻ.
Hôm sau trở về, mẹ lại đột nhiên thay đổi thái độ, cười nói có thể kết thân với nhiếp chính vương, quả thực là chuyện tốt.
“Ta sẽ tổ chức một bữa tiệc hoa sen, mời tất cả các tiểu thư khuê các trong kinh thành đến, để cả kinh thành đều biết chuyện vui của nhà ta.”
Giọng điệu của bà chân thành, như một người mẹ hiền nhưng ta lại rùng mình.
Kiếp trước, chính là tiệc hoa sen này đã chôn vùi tiền đồ của ta.
2
Trong tiệc hoa sen, mẹ đột nhiên nói có chuyện muốn nói với ta, bảo ta đến thủy tạ ở hậu viện đợi bà.
Ta vừa đến thủy tạ, liền bị người ta đẩy từ phía sau xuống nước.
Ta hoảng loạn trong chốc lát nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Một là ta biết bơi, hai là hậu viện không có nam khách, lát nữa lên bờ ta nhanh chóng về phòng thay bộ quần áo khô là được.
Ta đang bơi về phía bờ, mẹ lại đột nhiên đến.
Bà rõ ràng nhìn thấy ta đang bơi, vẫn gào lên thật to:
“Chiếu Tuế rơi xuống nước rồi! Mau đến cứu Chiếu Tuế!”
Sau tiếng kêu của bà, các phu nhân tiểu thư gần đó đều vây quanh, ngay cả thị vệ trong phủ cũng xuất động.
Chưa hết, bà còn ra lệnh cho thị vệ xuống nước cứu ta, mặc dù ta căn bản không cách xa bờ.
Bảy tám thị vệ xuống nước, tất cả đều tiến về phía ta.
Ta không thể né tránh, bị bọn họ túm lấy, cưỡng ép kéo lên bờ.
Lúc đó quần áo ta ướt sũng, bên cạnh còn vây quanh không ít thị vệ.
Cảnh tượng này lọt vào mắt các tiểu thư khuê các, lập tức có người thì thầm to nhỏ.
Mẹ thấy vậy, nhào vào người ta khóc.
“Đứa con đáng thương của ta ơi, vậy mà lại để nhiều nam nhân nhìn thấy thân thể của con như vậy. Bây giờ thanh danh mất rồi, nếu truyền ra ngoài, làm sao còn có thể làm nhiếp chính vương phi được?”
Bà khóc lóc thảm thiết, lại chỉ lặp đi lặp lại một câu——
Thanh danh của ta mất rồi, không thể làm nhiếp chính vương phi được.
Chỉ trong một đêm, cả kinh thành đều biết chuyện này.
Hoàng thất sẽ không muốn một cô nương mang tiếng xấu như vậy, người được chọn làm nhiếp chính vương phi từ ta đổi thành biểu tỷ.
Cha ta lúc đó được cử đi Giang Nam trị thủy, mẹ liền tự ý đưa ta vào đạo quán.
Bà nói: “Chiếu Tuế, nếu con ở nhà, chính con không gả được thì thôi, còn liên lụy đến các tỷ muội cũng không gả được.”
Bà nói chỉ để ta tránh đầu sóng ngọn gió một thời gian, qua một thời gian nữa sẽ đón ta về.
Nhưng sau khi vào đạo quán, thân thể vốn khỏe mạnh của ta đột nhiên trở nên yếu ớt, không mấy ngày đã nằm liệt giường.
3
Đạo quán không có thuốc, thuốc ta uống đều là mẹ mang đến.
Mỗi lần bà đều phải tận mắt nhìn ta uống thuốc, còn nói đây là thuốc bổ thượng hạng, bảo ta đừng lãng phí.
Chỉ là bệnh của ta không những không khỏi, mà còn ngày càng nặng.
Không đến một tháng, ta đã không thể xuống giường, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Ngày ta chết, mẹ kéo biểu tỷ cùng đến thăm ta.
Họ ở bên ngoài cãi nhau.
Mẹ chất vấn biểu tỷ: “Con không phải nói loại thuốc này sẽ không lấy mạng nó sao? Bây giờ nó sắp chết rồi!”
Biểu tỷ lại nói: “Nhiếp chính vương vẫn còn nhớ thương nàng ta, con chỉ sợ nàng ta sẽ trở mình nên mới dùng thuốc mạnh.”
Mẹ dường như muốn đi: “Không được, ta đi tìm lang trung đến chữa bệnh cho nó.”
“Mẹ muốn hại chết con sao?” Biểu tỷ hạ giọng: “Lỡ như chuyện nàng ta bị đầu độc bại lộ, tra đến đầu con, con còn làm nhiếp chính vương phi thế nào?”
Mẹ có chút do dự: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì hết. Mẹ, từ nhỏ nàng ta được lớn lên bên cạnh mẹ, hưởng phúc cũng đủ rồi. Không giống như con, rõ ràng là có mẹ ruột ở ngay trước mặt nhưng chỉ có thể gọi một tiếng cô mẫu.
Tiếng biểu tỷ hơi nghẹn ngào: “Lần này người giúp con thêm một lần nữa được không?”
Ta ở trong phòng nghe thấy lời này thì như bị sét đánh.
Ta cũng cuối cùng hiểu được, vì sao mẹ lại luôn thiên vị biểu tỷ như vậy.
Lúc nhỏ, mẹ thích cho ta mặc y phục màu xám xịt, còn biểu tỷ thì mặc đồ hồng phấn đáng yêu.
Người ngoài khen biểu tỷ xinh đẹp, bà nghe xong cười cong cả mắt, quay đầu lại khinh thường nói với ta:
“Biết vì sao không khen con không? Còn không phải vì con xấu xí sao.”
Cho nên trong một thời gian dài, ta thật sự cho rằng mình xấu xí, cả người tự ti lại nhút nhát.
Lớn thêm chút nữa, mẹ vẫn luôn hạ thấp ta để nâng cao biểu tỷ.
Ta nhịn không được hỏi mẹ vì sao lại như vậy, lúc đó mẹ đã nghiêm mặt nói:
“Niểu Niểu không giống con. Nó không có mẹ ruột ở bên cạnh, rất đáng thương. Con cũng phải nhường nhịn nó một chút.”
Hóa ra, đâu phải là không có mẹ ruột ở bên cạnh, mà là có mẹ ruột nhưng không thể nhận.
Ta cứ như vậy bị ép nhường nhịn nàng ta, nhường cả mạng sống của mình cho nàng ta.
Sau khi ta chết, mẹ sợ người ta phát hiện ra chuyện ta bị đầu độc, thế mà lại đổ đầy dầu hỏa trong phòng, đốt cháy thi thể ta.
Mẹ dùng mạng sống của một đứa con gái, đổi lấy phú quý vinh hoa cho một đứa con gái khác.
4
Lúc này, mẹ đang bàn bạc với ta về việc chuẩn bị tiệc hoa sen.
Ta mỉm cười, đề nghị với bà: “Mẹ, đã muốn mở tiệc, chỉ mời mấy tiểu thư khuê các thì có ý nghĩa gì?”
“Hay là mời cả các công tử trong kinh thành đến. Vài cô con gái nhà cữu cữu không phải đều đã đến tuổi xuất giá rồi sao? Vừa hay có thể để các nàng xem mắt một chút.”
Mẹ thấy ta nói có lý, lập tức đồng ý chuyện này.
Chỉ là không ngờ, nhiếp chính vương Yến Lẫm cư nhiên cũng chuẩn bị đến dự tiệc.
Mẹ mừng rỡ khôn xiết, vội vàng lấy số vải vân gấm trăng trắng còn lại trong phủ đi may quần áo cho biểu tỷ, lại còn tặng thêm rất nhiều son phấn hương liệu.
“Con phải mặc thật đẹp, như vậy mới có thể trở thành tiêu điểm của mọi người.”
Đến lượt ta, bà nói: “Chiếu Tuế, người hoàng gia thích nữ tử điềm đạm. Con là nhiếp chính vương phi tương lai, vậy thì hãy mặc chiếc váy màu xanh lam kia đi.”
Ta nhìn chiếc váy mà ngay cả bà cũng chê già, cười đáp ứng.
Tiệc hoa sen, mẹ quả nhiên vẫn giống như kiếp trước, vẫy tay gọi ta, bảo ta đến chờ bà ở thủy tạ phía sau vườn.
Không lâu sau, bên thủy tạ đột nhiên truyền đến một tiếng “Ùm.”
Tiếp theo là tiếng kêu cứu của mẹ: “Cứu mạng, Chiếu Tuế rơi xuống nước rồi! Mau đến cứu Chiếu Tuế!”
Trên mặt hồ có người đang liều mạng vùng vẫy, xiêm y màu xanh lam trong nước tản ra.
Sau một hồi kêu cứu của mẹ, các tiểu thư công tử đều chạy đến, ngay cả Yến Lẫm cũng bị kinh động.
Mẹ ta thấy vậy mới ra lệnh cho hộ vệ xuống nước cứu người, bản thân còn không quên khóc lóc thảm thiết trên bờ.
“Chiếu Tuế, số phận con khổ quá, đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước?”
Hộ vệ vớt người lên.
Sau một hồi rơi xuống nước, toàn thân ướt sũng, xiêm y màu xanh lam bó sát vào người, đường cong linh lung lộ ra hết.
Nhưng mẹ lại không cho người ta mặc áo choàng, cứ để người ta ướt sũng nằm trên bờ, cho mọi người vây quanh xem.
Sau đó bà khóc như mưa như gió: “Chiếu Tuế, con bị nhiều người nhìn thấy thân thể như vậy, giờ thanh danh mất sạch, biết làm sao đây?”
“Nhiếp chính vương chắc chắn sẽ không lấy con, những nhà khác cũng không dám cưới con.”
Yến Lẫm không hiểu sao bị bà gọi tên, mày kiếm hơi nhướng lên, nhắc nhở bà: “Ngụy phu nhân tuổi tác của người không lớn nhưng mắt thì không tốt.”
Mẹ ta hơi sửng sốt.
Lúc này, ta mặc một chiếc váy dài màu trăng trắng xuất hiện từ phía sau đám đông: “Mẹ, người đang nói gì vậy?”
“Con vẫn đứng ở đây bình an vô sự, sao lại bảo mất trong sạch? Người đừng nói bừa, kẻo người khác hiểu lầm.”
Mẹ ta toàn thân run rẩy, không tin nhìn ta: “Ngươi… ngươi… sao lại…”
Bà không nói hết câu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn chằm chằm vào nữ tử rơi xuống nước.
Mẹ run rẩy đưa tay, từ từ vén mái tóc dài ướt đẫm của nàng ta lên.
Khuôn mặt dưới mái tóc dài kia, đúng là – biểu tỷ!
Mẹ sợ hãi hét lên một tiếng.
Biểu tỷ không biết bơi, vừa rồi bị sặc mấy ngụm nước, lúc này cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đầu tiên nàng ta nhìn thấy mẹ, sau đó tầm mắt chuyển lên, nhìn thấy nhiếp chính vương.
Biểu tỷ có chút mơ hồ, đối với nhiếp chính vương nở một nụ cười mà nàng ta cho là rất ngọt ngào.
Nhưng hôm nay nàng ta cố hết sức để trở thành tiêu điểm của mọi người, không chỉ tỉ mỉ kẻ lông mày lá liễu, mà còn thoa lên mặt mấy lớp phấn, ngay cả son môi cũng chọn màu đỏ mẫu đơn rực rỡ.
Sau khi rơi xuống nước, lớp trang điểm trôi hết, màu đỏ, trắng, đen pha trộn với nhau, lại còn loang lổ, khiến khuôn mặt nàng ta trông giống như vai hề trong tuồng hát.
Lúc này có người không nhịn được cười thành tiếng.
Biểu tỷ cuối cùng cũng phản ứng lại được mình đang ở đâu, hoảng sợ hét lên một tiếng, còn to hơn và chói tai hơn cả tiếng hét của mẹ ta.
Sau đó, nàng ta từ từ đưa tay ra, chỉ vào ta.
Giọng nói từ kẽ răng phát ra, mang theo sự căm hận nồng đậm.
“Là ngươi! Là ngươi đẩy ta xuống nước!”