Chiêu Hồn - Chương 2
Mỗi bước của cô phát âm thanh như tiếng thở dài ai oán. Không khí dường như đặc quánh , khiến cô cảm thấy khó thở.
Ánh sáng đỏ từ chiếc đèn lồng đầu đung đưa, tạo thành những vệt bóng kỳ dị trườn bò các bậc thang. Cô xuống chân , bỗng cảm thấy đôi chân như đang bước một thứ gì đó gỗ, mà là thịt sống, mềm và ấm.
Cô hoảng hốt dừng , nhưng khi kịp định thần, từ cầu thang vang lên một tiếng thì thầm lạnh lẽo: “A… Nguyệt…”
Cô sững , tim như ngừng đập. Giọng , khàn đục, đứt quãng nhưng quen thuộc.
“A Thiên?” Cô hét lên, đầu .
phía cô, cầu thang trống , chỉ bóng tối và ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn lồng.
Cô lặng, thở gấp gáp, bàn tay run rẩy bám chặt lấy tay vịn.
“Đừng sợ… lên đây …”
Giọng lần nữa vang lên, lần gần hơn, rõ ràng hơn, như thể đang thì thầm ngay bên tai cô.
A Nguyệt cảm thấy đôi chân như còn là của nữa. Chúng cứ thế bước lên, từng bước một, dù lý trí cô đang gào thét rằng hãy .
“Cọt kẹt… cọt kẹt…”
Tiếng bước chân của cô hòa cùng những âm thanh kỳ quái trong ngôi nhà, tạo nên một bản giao hưởng ghê rợn.
Cuối cùng, khi cô lên đến bậc thang cuối cùng, một cánh cửa lớn hiện mắt. Ánh sáng đỏ từ đèn lồng bên hắt xuống cánh cửa, tạo hình ảnh như những chiếc móng vuốt sắc nhọn đang chờ đợi cô bước qua.
Cô đưa tay lên, chuẩn đẩy cánh cửa một lần nữa. khi chạm , cô bỗng cảm thấy bàn tay như một bàn tay khác, lạnh lẽo và nhầy nhụa, giữ chặt .
3
Phải khó khăn, A Nguyệt mới lê từng bước lên tầng hai. Cô yếu ớt, thở hổn hển, từng thở như cắt lồng ngực. Đứng dựa lưng bức tường phủ đầy rêu xanh lạnh lẽo, cô nhắm mắt, định nghỉ một chút lấy sức. ngay lúc đó, từ chân cô, một cái bóng đen lạnh ngắt bất thình lình lướt qua.
Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, A Nguyệt giật mất thăng bằng, chân trượt khỏi nền gỗ trơn trượt. Cô ngã nhào xuống sàn, tiếng “Á!” đau đớn vang lên, hòa lẫn với âm thanh cọt kẹt của những tấm ván mục ruỗng.
“Mị, đừng nghịch ngợm nữa. Khách, mời trong.”
Một giọng khàn đặc, như phát từ cõi âm u nào đó, vọng lên từ bốn phương tám hướng. Tiếng kết thúc, gian bỗng trầm mặc đến đáng sợ. Cảm giác như cả ngôi nhà đột nhiên ngừng thở, chỉ còn tiếng đập thình thịch trong lồng ngực cô là rõ rệt.
A Nguyệt run rẩy bò dậy, bàn tay chạm nền gỗ, cảm giác như chạm da thịt đã lâu còn ấm. Cố nhịn đau, cô chậm rãi bước về phía ánh sáng mờ mờ của những ngọn nến lập lòe phía .
Khi đến gần, cô thấy một đại sảnh trống trải hiện mắt. Hai bên sảnh, mỗi bên một cây nến đỏ to bằng cánh tay lớn, sáp nhỏ giọt xuống nền như máu đông . Không khí đượm mùi nhang khói, phảng phất hương vị cũ kỹ, như thể nơi đã lãng quên từ hàng thế kỷ.
Ánh sáng từ những ngọn nến lúc sáng lúc tối, nhảy múa theo từng cơn gió lạnh từ thổi tới. Trong ánh sáng lập lòe, một bóng dáng gầy gò, khom lưng, bất động giữa sảnh, giống như một bức tượng chạm khắc từ bóng tối.
A Nguyệt nhíu mắt kỹ. Đó là một bà lão, mái tóc bạc phơ xõa dài như sương, che phủ một nửa gương mặt nhăn nheo. Một mắt bà trắng dã, vô hồn, trong khi con mắt còn sáng quắc, xuyên thấu màn đêm. Trên bà là bộ quần áo chắp vá từ những mảnh vải sặc sỡ, kỳ lạ thay, dù vẻ ngoài thô sơ nhưng khi mặc lên bà toát lên sự tôn nghiêm đến rợn .
Trước mặt bà lão là một chiếc lò lửa lớn, ánh lửa đỏ rực bên trong bập bùng như đang nhảy múa, phát những tiếng nổ lách tách kỳ dị. Bên cạnh lò, một con mèo đen tuyền cuộn tròn, đôi mắt hẹp dài lấp lánh ánh xanh bí hiểm, dõi theo từng cử động của A Nguyệt.
“Khách, mời .”
Giọng khàn khàn của bà lão vang lên lần nữa, lạnh lẽo như gió đêm. Bà chỉ tay xuống nền đất đối diện lò lửa.
Dù chút ác cảm với việc xuống đất lạnh lẽo, nhưng ánh mắt sắc lẻm của bà khiến A Nguyệt dám cãi lời. Cô xuống, xếp bằng nền, hai tay nắm chặt lấy , giọng run run:
“Làm ơn… xin bà giúp tìm chồng.”
Bà lão đáp ngay, chỉ im lặng quan sát A Nguyệt, ánh mắt như xuyên thấu từng lớp da thịt, thẳng tận sâu trong tâm hồn cô. Cảm giác đó khiến A Nguyệt lạnh buốt cả sống lưng, dám cựa quậy.
“Ngươi yêu lắm, ?” Bà lão lên tiếng, giọng như tiếng gió rít qua kẽ lá.
“Dạ… đúng .”
“ thấy ngươi chỉ tình yêu, mà còn cả sự áy náy. Ngươi đã làm gì?”
“Con… con…” A Nguyệt ấp úng, giọng lạc .
“Thôi, cần biết.”
Bà lão ngắt lời, cất giọng lệnh: “Đưa quần áo của cho . Bắt đầu gọi hồn.”
Sự thay đổi đột ngột trong thái độ của bà khiến A Nguyệt thêm phần hoảng hốt. Cô vội lấy bộ quần áo của chồng từ trong túi, hai tay run rẩy dâng lên.
Bà lão chậm rãi nhận lấy, ánh mắt rời khỏi cô. Bà bắt đầu lẩm bẩm những câu thần chú bằng một thứ ngôn ngữ kỳ quái. Sau mỗi câu, bà nhặt một lá bùa từ đất, dán lên bộ quần áo. Khi những lá bùa phủ kín, bà đột ngột ném bộ quần áo ngọn lửa trong lò.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, chuyển từ màu vàng sang đỏ rực như máu. Trong khí vang lên âm thanh sôi ùng ục, giống như thứ gì đó đang cố thoát khỏi lò.
Bà lão bất động, ánh mắt sâu thẳm dõi theo ngọn lửa nhảy múa. Căn phòng chìm trong sự im lặng ngột ngạt, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách.
Một lúc lâu , ngọn lửa dần tàn, chỉ còn tro bụi. Bà lão chậm rãi sang A Nguyệt, cất giọng lạnh lẽo như một lời nguyền:
“Hắn sẽ trở về. Hắn quên ngươi. Tự cầu phúc .”
A Nguyệt bật lên câu hỏi: “Anh còn sống ?”
Bà lão trả lời, chỉ mặt , ánh mắt xa xăm. Con mèo đen đột ngột dậy, đôi mắt sắc lẹm xoáy A Nguyệt. Rồi, như một bóng ma, nó nhảy chồm lên, giương móng vuốt, phát tiếng gầm gừ dữ dằn, như đuổi cô ngay lập tức.
4
A Nguyệt bước loạng choạng khỏi căn nhà nhỏ, A Lâm vội vàng chạy đến đỡ chị khuôn mặt tái nhợt.
“Chị, chị chứ?” A Lâm đôi mắt thất thần của A Nguyệt, khẽ hỏi.
“Không .” Cô hờ hững nhận thiết giám sát từ tay A Lâm và đeo nó lên một cách qua loa.
“Còn bạn em ?” Dù kết quả nhận vẫn mù mờ, A Nguyệt vẫn cảm ơn sự giúp đỡ của đó.
“Em trả tiền xong, đã bận tiếp khách khác . Xem chuyện làm ăn phát đạt cũng là khoác lác.”
A Lâm lắc đầu, hiểu tại một nơi làm việc trông chẳng đáng tin như thu hút nhiều “khách hàng” đến thế.
A Nguyệt dường như hứng thú bàn luận, cô lặng lẽ về xe, vẻ mặt đầy tâm sự.
“Cầm lấy.” Vừa khi A Lâm xuống, A Nguyệt đưa cho một xấp tiền. Cô biết em trai thu nhập cao, thỉnh thoảng còn dính cờ bạc, chắc chắn dư dả.
“Chị, nhiều thế cần .” A Lâm đỏ mặt.
“Cầm lấy.” A Nguyệt nhét tiền tay .
“Cảm ơn chị.” A Lâm ngượng ngùng nhận tiền, ánh mắt phảng phất vẻ phức tạp.
“Đưa chị về nhà .”
“Chị, ở với em thêm vài ngày . Chị vốn khỏe mà.” A Lâm bất chợt cuống lên.
“Không . Ngày mai chị sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Chị ở nhà chờ rể về.” Giọng A Nguyệt nghẹn ngào.
“Được , nhưng chuyện gì chị nhất định gọi cho em.”
Đột nhiên, điện thoại trong túi A Lâm reo lên. Cậu liếc màn hình, ánh mắt thoáng qua một tia sợ hãi. Cậu lén lút chị gái bên cạnh, đó giả vờ bình tĩnh đưa điện thoại lên tai.
“Ừ, , mấy hôm nữa thôi, yên tâm.” A Lâm nhanh, vội vàng gửi một tin nhắn .
“Đừng chơi cờ bạc nữa, nhớ đấy, tuyệt đối đừng vay nặng lãi.” A Nguyệt nhận sự bất thường của em trai, nghiêm túc nhắc nhở.
A Lâm mặt , mặt lướt qua chút bực bội, đầu , lắp bắp : “Em biết , chị. một chuyện, em nghĩ nên cho chị biết.”
“Gì cơ?”
“Người bạn làm lễ gọi hồn của em , nếu gọi hồn đã mất thì thể xảy chuyện . Em thật sự biết điều , là chị về nhà em ở tạm , nhỡ …” A Lâm ngắt quãng, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Không .” Trong lòng A Nguyệt trĩu nặng, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình thản.