Chiêu Dung - Chương 4
11.
Máu từ vết thương của Tiêu Kiền thấm ướt vạt áo trước.
Hắn thì thào, giọng yếu ớt: “Thì ra là kế điệu hổ ly sơn… Ta vẫn thua ngươi.”
Đêm nay ta chỉ giữ lại một ngàn binh mã, còn lại bốn ngàn quân bất ngờ tập kích Doanh Châu, sau đó hội hợp với viện binh, vây quét toàn bộ quân của Hoàn Nhan Liệt.
Nước mắt không ngừng tuôn ra từ đôi mắt Tiêu Kiền.
“Ta xuất thân thấp hèn, bị huynh trưởng đích thân đánh đập, ép ta tranh thức ăn với chó hoang.
Ta vào quân doanh, bị công tử thế gia coi như trò cười, từ đó thề rằng sẽ có ngày giẫm lên những kẻ chế giễu, khinh thường ta.”
“Sau khi làm tướng quân, ta muốn đón mẫu thân ra, nhưng bà đã chết.”
Nói đến đây hắn bỗng cười lớn như điên:
“Bà là thiếp thất, bị chính thê vu oan tư thông, bị người dìm chết. Ta không làm gì được chính thê cao quý đó, cho đến khi công chúa tìm đến, dùng quyền thế giúp ta báo thù.”
“Khi đó ta biết, quyền thế mới là thứ đáng để thèm khát nhất. Dù phải bất chấp thủ đoạn, bị mọi người xa lánh, ta cũng phải leo lên đỉnh cao!”
Ta trầm mặc, chậm rãi đẩy kiếm sâu hơn, máu theo cổ hắn nhỏ xuống.
“Những điều ngươi nói, liên quan gì đến ta?”
Tiêu Kiền ngửa cổ, ánh mắt si mê nhìn ta: “Năm đó trên núi tuyết, nàng đã vượt ngàn dặm đến cứu ta. Nàng không biết khi phát hiện ra nàng là nữ nhân, ta đã vui sướng đến nhường nào. Nàng cũng không biết, miếng ngọc bội đó là di vật duy nhất mẹ ta để lại. Ta chưa từng yêu công chúa, nhưng mọi chuyện không phải do ta làm chủ.”
“Ta biết nàng hận mẹ và huynh trưởng mình, muốn mượn tay ta loại bỏ họ, cho nên ta đã làm. Chiêu Dung, ta không có vận may như nàng. Bại trận nhiều lần, khiến ta khó tránh khỏi tự nghi ngờ bản thân. Ta cần một con đường khác để đạt được tiền đồ, và ta không có lựa chọn nào khác.”
Khoảnh khắc tiếp theo, ta xoay tay, đâm thẳng kiếm vào ngực hắn.
Tiêu Kiền đau đớn rên lên một tiếng, nuốt chửng những lời chưa kịp nói.
Ta cau mày, vẻ mặt đầy chán ghét: “Đủ rồi! Mỗi câu ngươi nói đều khiến người ta buồn nôn! Đến bây giờ ngươi vẫn cho rằng thất bại là do vận may ư?”
“Để ta nói cho ngươi biết, khi ngươi chán chường uống rượu, ta thức trắng đêm đọc binh thư.
Khi ngươi ngủ say không dậy nổi, ta dậy từ lúc gà gáy để luyện võ. Khi ngươi vì cố chấp mà bị vây trong địch doanh, ta ở doanh trại đàm luận suốt đêm để tìm cách cứu ngươi.”
“Thất bại của ngươi, từ đầu đến cuối, đều là do ngươi tự chuốc lấy!”
Tiêu Kiền lặng lẽ nhắm mắt, khóe miệng nở một nụ cười nhạt: “Thôi vậy, chết trong tay nàng cũng không tệ.”
Ta thu kiếm lại, dùng tay bóp mạnh cằm hắn: “Chết trong tay ta? Ta hận ngươi như vậy, làm sao để ngươi được toại nguyện?”
Hắn bị nhét vào bao tải, tay chân bị trói chặt.
Những tiếng gào thét tuyệt vọng không ngừng vang lên, hắn cầu xin ta ban cho cái chết nhanh gọn.
Ta lạnh lùng phất tay: “Đây là số mệnh của ngươi, ngươi cũng nên chấp nhận.”
Hắn liền bị đưa đến nơi nên đến.
Hoàn Nhan Liệt đặt niềm tin sai lầm vào Tiêu Kiền, khiến một vạn quân Kim nhân bị tiêu diệt toàn bộ.
Kim nhân còn hận hắn hơn cả ta.
Đại Tống không cần loại phản đồ như hắn, nhưng Kim triều thì cần.
Hôm sau, trên cổng thành U Châu treo lủng lẳng một xác người bị tra tấn đến mức mặt mày không còn nhận ra.
Hòa đàm của Kim triều vốn chỉ là kế hoãn binh.
Kiếp trước ta chết thảm nơi chuồng cừu, mấy ngày sau hài cốt chắc chắn cũng bị Kim nhân đối xử như thế.
Tiêu Kiền, những gì ngươi nợ ta, giờ đây coi như đã trả đủ.
Khi ta dẫn quân Đại Tống phá cửa thành, ngẩng đầu lên liền thấy cái đầu ấy.
Khuôn mặt kia mang theo những chữ mà chính tay ta đã khắc lên.
Đôi mắt đỏ au trên chiếc đầu đẫm máu, mở trừng trừng đầy vẻ kinh hãi.
Chết không nhắm mắt.
Cũng tốt, Tiêu Kiền.
Vậy ngươi cứ mở mắt mà nhìn.
Nhìn ta làm sao chiếm lấy U Châu.
Nhìn ta làm sao khôi phục non sông này cho thật đàng hoàng.
12.
Ta còn một kẻ cuối cùng phải trả thù.
Công chúa, đến lượt ngươi rồi.
Trước khi xuất hành, ta dùng ba tháng cấm túc công chúa làm bước đầu tiên của kế hoạch.
Ba tháng sau, khi nàng ta ra ngoài.
Sẽ nhận ra rằng, thời thế đã thay đổi.
Trong thời gian công chúa bị cấm túc, ta thống lĩnh đại quân đánh chiếm Doanh Châu, phá tan U Châu, chỉ để cứu một người.
Hoàng tử từng bị đưa sang Kim triều làm con tin bảy năm trước.
Lý Hoài Ngọc, thứ đệ của công chúa.
Ta không biết hắn làm thế nào, khi quan hệ giữa hai triều căng thẳng như vậy, vẫn có thể sống sót ở Kim triều suốt bảy năm.
Có lẽ, đây lại là một câu chuyện kỳ tích khác.
Kiếp trước, khi ta rách rưới bị đẩy ra ngoài biên ải vào mùa đông giá rét.
Từng thoáng lướt qua một chiếc kiệu quý nhân.
Có một gã sai vặt bước tới, dâng lên cho ta một chiếc áo choàng lớn.
“Chủ nhân nhà ta thấy cô nương thật đáng thương, mong các vị thông cảm.”
Nhờ đó mà ngục tốt cho phép ta khoác chiếc áo, che đi vẻ thê thảm.
Cả một đời bị mọi người quay lưng, nhưng cuối cùng, lại có một người xa lạ tặng ta chiếc áo để giữ lại chút thể diện.
Chiếc áo ấy được thêu bằng chỉ vàng hình mây lành, bên trong có khắc một cái tên: Lý Hoài Ngọc.
Bảy năm trước, Kim triều từng yêu cầu công chúa Đại Tống hòa thân.
Hoàng đế vì sủng ái công chúa đích xuất, lấy cớ nàng còn nhỏ mà từ chối.
Thế nhưng lại để thứ tử nhỏ tuổi hơn nàng làm con tin sang Kim triều.
Kiếp trước, lúc ta bị đưa đến biên cương xa xôi, cũng là lúc hắn hồi kinh.
Sinh mẫu của Lý Hoài Ngọc không được sủng ái, bà ấy đã chết một cách không minh bạch khi hắn còn thơ bé.
Một người không chút quyền thế như hắn, vậy mà có thể sống yên ổn ở Kim triều suốt bảy năm.
Hoàng đế dường như quên mất người này, để mặc hắn tự sinh tự diệt nơi đất khách.
Ta nghĩ, hoàng đế hết mực sủng ái hoàng hậu, mà hoàng hậu bao năm chỉ sinh được một công chúa.
Muốn trả thù, Lý Hoài Ngọc chính là chìa khóa phá vỡ cục diện.
Sau khi chiếm được U Châu, việc đầu tiên ta làm chính là gặp Lý Hoài Ngọc.
Hắn gầy gò, đôi mắt trầm tĩnh, dường như ẩn chứa rất nhiều trí tuệ.
Điều khiến ta bất ngờ là, hắn không lập tức lên đường hồi kinh mà lại dâng sớ cho hoàng thượng, đồng thời cùng ta chiến đấu nơi tiền tuyến.
Hoàng đế con nối dõi mỏng manh, trong số các hoàng tử và công chúa, chỉ có Lý Hoài Ngọc và công chúa là đã lớn.
Vậy nên hoàng đế cho hắn cơ hội trải nghiệm này.
Ngày công chúa hết lệnh cấm túc.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập tin tức vui mừng về chiến thắng của Doanh Châu và U Châu.
Dân chúng kinh thành hò reo phấn khởi, truyền tai nhau khắp nơi.
Trong niềm vui tưng bừng ấy, công chúa nhận được tin Tiêu Kiền đã chết.
Nàng lập tức phun ra một ngụm máu, ngã quỵ bất tỉnh.
Tỉnh lại, nàng như kẻ điên, vùng khỏi tay thị vệ, rút kiếm chém giết bá tánh qua đường.
“Các ngươi đang vui mừng cái gì?! Tiêu lang của ta chết rồi, các ngươi lại ở đây hoan hỉ, tại sao! Tại sao! Đồ tiện dân! Ta muốn giết các ngươi! Giết hết lũ tiện dân này!”
Mọi người hoảng hốt chạy tứ tán.
Dù hoàng đế có ý muốn che giấu cho ái nữ nhưng không ít người đã tận mắt chứng kiến cảnh này.
Tin tức lan truyền khắp kinh thành, hình tượng công chúa ngày càng sụp đổ.
Nàng đang dần đánh mất thứ quan trọng nhất của người nắm quyền — lòng dân.
Mà thứ này, chính những “tiện dân” mà nàng nhắc tới mới có thể cho.
Thậm chí ta, dù đang ở nơi xa ngàn dặm.
Cũng có thể cảm nhận được quyền thế của công chúa đang bắt đầu suy sụp.
13.
Ba năm ước hẹn đã gần kề, sáu châu Ký Bắc ta đã giành được năm châu.
Quân Kim nhân từng bước bị đẩy lùi về Bắc Cương.
Công cao chấn chủ, Hoàng thượng cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
Công chúa lại càng sốt ruột hơn cả Hoàng thượng.
Giữa ta và nàng, không chỉ có thù hận kiếp trước, mà còn cả một mạng của Tiêu Kiền ở kiếp này.
Nhất là khi ta và Lý Hoài Ngọc, người đe dọa nàng vẫn còn ở bên nhau.
Lại thêm một năm xuân xanh cỏ biếc.
Hoàng thượng bệnh nặng lâu ngày, không thể xử lý chính sự.
Ngài đích thân phong công chúa làm Trấn Quốc Công chúa, thay mặt xử lý quốc vụ.
Công chúa liên tiếp ban ra mười hai đạo kim bài triệu ta hồi kinh.
Ta biết, một khi trở về kinh thành, nhất định sẽ là chuyến đi không có đường về.
Trong ngục một chén rượu độc, nơi thâm cung một dải lụa trắng, hoặc có thể là sát thủ mai phục trên đường hồi kinh.
Đều có thể dễ dàng lấy mạng ta.
Lý Hoài Ngọc đến tìm ta.
“Thân là nữ tử, hoàn cảnh vốn dĩ đã khó khăn hơn bội phần. Dù ngươi văn thao võ lược, lập nhiều công lao hiển hách, trong mắt bọn họ, ngươi cũng chỉ là một nữ nhân, chỉ có thể cúi đầu ở dưới họ mà thôi.”
“Thế đạo vốn bất công, đã là bất công thì chúng ta phải dốc hết sức mà tranh đấu. Đến giờ này, lẽ nào ngươi vẫn muốn cam chịu sao?”
Ta mỉm cười, đưa chén trà vừa pha xong cho hắn: “Lời của điện hạ cũng là điều trong lòng thần nghĩ. Thần nguyện cùng Điện hạ tranh đấu một phen, nếu thua cũng quyết không hối hận.”
Ngày kế tiếp, triều chính chấn kinh.
Lý Hoài Ngọc phát hịch văn, liệt kê tội trạng của công chúa, chỉ trích nàng đã bỏ chu sa vào ngự thiện, khiến Hoàng thượng bệnh triền miên trên giường.
Hắn cùng ta dẫn đại quân, hồi kinh cứu giá.
Công chúa giận dữ, ném hịch văn xuống đất, lập tức phái binh tiến về phía bắc nghênh chiến.
Kim nhân cũng nhân cơ hội này phản công.
Tình thế của chúng ta trở nên vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút là có thể bị kẹp giữa hai phía, toàn quân tiêu diệt.
Nhưng không may cho nàng, các tướng lĩnh nàng cử ra chỉ là lũ vô dụng, yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Nhiều năm chinh chiến đã tôi luyện đội quân của ta trở nên tinh nhuệ hơn bao giờ hết.
Thêm vào đó, chính sách hà khắc của công chúa khiến bá tánh khốn cùng.
Nàng tham lam hưởng lạc, dùng tiền thuế của dân để xây dựng cung điện, trong khi quân đội lại thiếu thốn lương thảo.
Nhờ vào những sai lầm ngu xuẩn đó, đội ngũ của ta ngày càng lớn mạnh.