Chiêu Đãi Trà Xanh - Chương 7
“Xin lỗi, kiểu người chỉ biết cắm đầu vào học như tôi không thể chịu được mùi cặn bã quá nồng.”
Thấy sắp không xong đến nơi, bố tôi cũng đến cầu xin tôi.
Ông ta đã gửi cho tôi vô số tin nhắn, lúc thì cầu xin tôi quay lại, lúc thì cầu xin tôi liên lạc với mẹ tôi để nói giúp ông ta.
Nhưng cả hai mẹ con chúng tôi đều chặn ông ta.
Loại người bỏ rơi vợ con không xứng đáng nhận được sự cảm thông của tôi.
Cuối cùng, tập đoàn Phương thị tuyên bố phá sản.
Cùng ngày, người bố ôm trái tim đau thương của tôi đã chọn cách tự tử.
12.
Nhưng ông ta đã không chết, cuối cùng lại bị liệt nửa người suốt đời.
Mẹ tôi mất mái ấm gia đình, mất một chân, giờ đến lượt ông ta phải thử chịu những cảm giác đó.
Về phần mẹ kế, bà ta đã phát điên trước khi công ty phá sản.
Bà ta là một người rất điên cuồng, đả kích về tài chính không quá kinh khủng đối với bà ta.
Bà ta tức giận vì không thể bằng được người vợ cũ, người đàn ông mà bà ta đã ngủ cùng hơn mười năm vẫn nhớ nhung vợ cũ.
Đây là một sự nhục nhã lớn đối với bà ta.
Và cứ như vậy, bà ta phát điên.
Sau khi bà ta phát điên, tôi đã bí mật đưa bà ta đến một viện dưỡng lão, để bà ta ở trong một căn phòng nhỏ.
Một căn phòng nhỏ dán đầy những bức ảnh của mẹ tôi, từ trẻ đến già, dày đặc trên tường, bà ta không thể thoát khỏi nó.
Không chỉ vậy, tôi còn cho bà ta xem video bố tôi ôm chặt mẹ tôi trong hôn lễ, rồi cảnh bố tôi quay lại đánh bà ta.
Bà ta chỉ có thể điên cuồng lao mình vào tường, cào và cào, cào đến khi ngón tay đẫm máu.
Tôi tính rồi, bà ta nợ tôi mười tám năm. Nếu bà ta có thể sống sót được mười tám năm ở đây, tôi sẽ để bà ta đi.
Tiếp theo là Phương Hiếu Ninh.
Hồi đó, lúc bố mẹ tôi chưa ly hôn, trà xanh nhỏ này đã viết một lá thư cho bố tôi, nói mình rất đáng thương rồi hy vọng có một người bố.
Do đó, mối hận của năm đó, thêm với sự khiêu khích khi cô ta cướp người sau này, thù cũ nợ mới, tôi muốn giải quyết luôn một thể.
Tôi giống như đang thiết kế một trò chơi, bất cứ khi nào cô ta tìm được thứ gì đó hi vọng, tôi lại phải tự tay phá vỡ nó.
Cô ta tìm được việc, tôi gửi tin nhắn đến công ty, đuổi cô ta ra ngoài.
Cô ta tìm được bạn trai mới tôi bèn nói với bên kia về những việc cô ta từng làm, làm cô ta bị người ta đá.
Nếu như cô ta đã thích bắt chước như vậy, hãy để tôi bắt chước cô ta một lần, bắt chước cô ta cướp đi mạng sống của người khác.
Không thể không nói, cảm giác kiểu bắt chước này rất vui. Thời hạn thì cứ tính cho cô ta mười năm vậy.
Cuối cùng là Trình Tố.
Trình Tố không dính líu đến bi kịch ly hôn của bố mẹ tôi, nên tôi sẽ không tính sổ với anh ta về việc này, mhưng dẫu sao thì anh ta cũng ghê tởm tôi như vậy, tôi vẫn không muốn bỏ qua cho anh ta.
Tôi đã sắp xếp cho một cô gái tiếp cận anh ta, khi anh ta đang móc tim móc phổi chân thành muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với cô ấy, anh ta mới phát hiện ra cô gái vẫn luôn cắm sừng anh ta.
Trái tim Trình Tố đau như dao cắt. Nhưng đó là những gì anh ta đã làm với tôi.
Nói đến đây thì kế hoạch của tôi gần như đã hoàn thành.
Một ngày trước lúc tôi bay ra nước ngoài, tôi lo lắng cho sức khỏe của mẹ tôi.
Không ngờ thầy Đàm lại nói với tôi:
“Ôi, em không cần lo lắng.”
“Hả? Thầy tỏ tình rồi à? Mẹ em còn đồng ý rồi à?”
“Cái gì mà ‘đã’? Thầy có điểm nào không tốt hả?”
“Được rồi, mẹ em có thầy chăm sóc, em yên tâm rồi.”
Kể từ khi gặp mẹ tôi, thầy Đàm chưa từng nói yêu ai, ông ấy vẫn luôn bảo vệ cuộc sống của hai mẹ con tôi.
Trong lòng tôi, thực ra ông ấy cũng được coi là một nửa người bố rồi.
Tôi hỏi mẹ tại sao bà ấy vẫn chưa ở bên thầy Đàm, nhưng bà bảo không muốn liên lụy đến ông ấy. Bảo ông ấy đi tìm người khác kết hôn, ông ấy cũng không muốn.
Tôi không thể nói rõ sau này họ sẽ có mối quan hệ thế nào, có thể cũng đã giống như đôi trai gái yêu nhau, giống như người nhà rồi.
Nhưng bây giờ, người bố này của tôi đã được pháp luật công nhận.
Thật tốt.
Mọi thứ vẫn chưa quá muộn.
(Hết)