Chiêu Chiêu Như An - Chương 5
“Vân Tĩnh Trạch hứa với hắn rằng chỉ cần hắn tự vẫn, sẽ thả ngươi ra khỏi cung, hắn đồng ý.”
“Hắn nói, hắn nguyện chết, chỉ cầu mong thê tử của ta đời này bình an.”
“Hắn nói, Chiêu Chiêu, đừng báo thù cho hắn.”
Mạnh Lệ Hoa không bỏ sót một lời mà kể cho ta.
Vân Tĩnh Trạch không lừa ta.
Trước khi Sở Hựu An chết, quả thực đã cầu xin hắn thả ta ra khỏi cung.
Nhưng Vân Tĩnh Trạch đã nuốt lời.
Ta thậm chí có thể tưởng tượng được, khi đó Sở Hựu An đã bình thản đón nhận cái chết như thế nào, không nỡ rời xa ta ra sao, và làm sao tràn đầy hy vọng ta có thể thoát khỏi Vân Tĩnh Trạch.
Nhưng cuối cùng, Vân Tĩnh Trạch đã không làm được.
Hắn lừa dối Sở Hựu An.
Ta không biết mình đã bước ra khỏi Phượng Tê cung như thế nào, mơ mơ hồ hồ ngồi trên giường, đầu óc trống rỗng.
Hình như đã nghĩ rất nhiều.
Lại như chẳng nghĩ gì cả.
Ta nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm tự nói:
“Hựu An, ta có chút nhớ chàng rồi.”
Còn xin lỗi, ta không thể đáp ứng chàng.
Ta phải báo thù cho chàng.
Chàng phải đợi ta nhé.
16.
Mạnh Lệ Hoa chết rồi.
Tự vẫn tại Phượng Tê cung.
Trước khi nàng chết, chỉ có ta ra vào.
Nhiều người nghi ngờ ta đã giết Mạnh Hoàng hậu.
Dù sao trước đây nàng đã hành hạ ta như thế nào, ai ai cũng biết.
Và thực tế, đúng là ta đã giết nàng.
Mạnh gia hại Sở Hựu An chết thảm trong ô danh, Mạnh Lệ Hoa càng khiến ta chịu đủ đau khổ, ta làm sao có thể nương tay với nàng.
Vì vậy khi Vân Tĩnh Trạch đến cung của ta, hùng hổ hỏi tội, ta vui vẻ nhận tội:
“Ta hận nàng, nàng hại chết con của ta, khiến ta không còn cơ hội làm mẹ nữa, chẳng lẽ ta không nên báo thù sao! Bệ hạ mềm lòng có thể tha cho nàng, vậy nàng có bỏ qua cho con của ta sao!
“Đó là cốt nhục của ta, là đứa con ta ngày đêm mong mỏi, là máu thịt của ta và ngài, nàng lại hại chết nó! Ta sao có thể không hận nàng——”
Từng chữ như máu, từng câu như khóc.
Trong ánh mắt đầy vẻ đau khổ thê lương, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Cơn giận của Vân Tĩnh Trạch cũng dần tan biến:
“Chiêu Chiêu——”
Nhưng giây tiếp theo, ta đột nhiên ngất xỉu, ngã về phía sau.
Hắn hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy ta:
“Truyền thái y!”
17.
Ta có thai rồi.
Đã được một tháng.
Vân Tĩnh Trạch nghe tin, vui mừng không kìm được mà cười lớn.
Đồng thời hứa hẹn với ta:
“Chiêu Chiêu, sinh hạ hài tử, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng hậu.”
Ta nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Được, thiếp thân đều nghe theo bệ hạ.”
18.
Sau khi có thai, mọi người trong hậu cung đều nghĩ rằng Vân Tĩnh Trạch sẽ sủng hạnh các phi tần khác.
Không ngờ, hắn lại liên tục mấy tháng đều ở lại cung của ta.
“Hoàng đế yêu chiều Hoàng Quý phi vô cùng.”
Chuyện này truyền khắp phố phường.
Nhiều đại thần trong triều đưa ra dị nghị, mong bệ hạ mưa móc đều ban.
Nhưng hễ ai đề xuất chuyện này, chưa đến nửa ngày, nhất định sẽ bị vạch tội.
Con người đều không chịu nổi bị điều tra.
Ai dám nói mình chưa từng làm qua chuyện sai trái chứ?
Rất nhanh, mọi người nhận ra rằng ta không thể đụng vào.
Tiếng dị nghị của triều đình đối với ta dần dần tiêu tan.
Vân Tĩnh Trạch lệnh cho thái y luôn luôn chăm sóc ta, đặc biệt coi trọng đứa con này.
Nhưng chính hắn lại ngã bệnh trước.
Nhiễm phong hàn, nhưng mãi không khỏi.
Nhưng dù nằm bệnh trên giường, hắn vẫn tự tay làm từng món đồ chơi nhỏ.
Hắn nắm tay ta, giọng mang theo chút hoài niệm: “Từ nhỏ mẫu phi ta bận rộn chạy nạn, sống còn khó khăn, thời thơ ấu ta chưa từng có đồ chơi. Khi đó ta thật sự rất ghen tị với đứa trẻ nhà hàng xóm, có cha tự tay làm đồ chơi gỗ. Sau này vào cung, có phụ hoàng, nhưng cuộc sống lại chẳng khá hơn, ngược lại càng khó khăn.
“Tiên Hoàng hậu bạo ngược, thấy ta không vừa mắt, hận không thể khiến ta chết ngay lập tức, nào cho ta đồ chơi gì. Phụ hoàng cũng chưa từng nhìn ta thêm một lần, chỉ cảm thấy ta là một sự sỉ nhục, đón ta vào cung chẳng qua là để giữ danh tiếng mà thôi.
“Tiên Thái tử có đồ chơi, vì hắn sinh ra đã cao quý. Các hoàng tử khác cũng có đồ chơi, vì mẫu phi của họ hoặc có quyền hoặc được sủng ái. Khắp trong cung, chỉ có ta là không có gì cả.
“Ta bị Tiên Thái tử coi như ngựa cưỡi, bị hắn dẫm gãy ngón tay, bị cung nhân của Tiên Hoàng hậu đánh đến toàn thân thương tích. Phụ hoàng chưa bao giờ đứng ra bảo vệ ta, để mặc ta như cỏ rác, bị mọi người chà đạp nhục mạ.
“Khi đó ta đã thề, sau này nhất định phải làm cho con ta thật nhiều đồ chơi, để nó chơi cho thỏa thích. Ta nhất định sẽ làm một người cha tốt, đem tất cả những kẻ bắt nạt con ta giết sạch không chừa.”
Nói đến đây, hắn cúi mắt nhìn ta, lẩm bẩm: “Chiêu Chiêu, nàng nói ta có thể làm một người cha tốt không?”
Ta ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt hắn hơi mơ hồ.
Dường như có chút điên loạn.
Ta kìm nén cảm giác buồn nôn trong lòng, giọng nói vẫn dịu dàng như trước:
“Bệ hạ, ngài nên uống thuốc rồi.”
19.
Nhưng cơn phong hàn này, Vân Tĩnh Trạch mãi vẫn không khỏi.
Ngược lại càng ngày càng nặng.
Chưa đến nửa tháng, hắn đã bệnh đến mức không dậy nổi.
Ngày ngày hôn mê, thời gian tỉnh táo cũng ngày một ngắn đi.
Các thái y đến hết người này đến người khác, nhưng đều bó tay.
Thậm chí không chẩn đoán được rốt cuộc vì sao bệnh nặng.
Vạn bất đắc dĩ, công việc triều chính đành tạm thời giao cho ta xử lý.
Mọi người đều nghĩ ta là một nữ nhân, làm sao quản được các trọng thần triều đình, làm sao sắp xếp được việc quốc gia.
Nhưng rất nhanh, mọi người đều kinh ngạc phát hiện, triều chính không những không loạn, ngược lại còn có vẻ hưng thịnh hơn.
Vân Tĩnh Trạch nhiều mưu nhưng cũng đa nghi, bạc tình lại tàn nhẫn.
Dưới tay hắn làm việc, bá quan không ai không thấp thỏm lo sợ.
Mà ta lại hoàn toàn khác.
Dùng một người thì tin tưởng một người, thưởng phạt phân minh.
Có sự dịu dàng mềm mỏng của nữ nhi, lại có sự quả quyết dũng cảm của nam tử.
Tiền triều đối với việc ta tạm thời quản lý quốc chính, dị nghị ngày càng ít.
Cho dù có người không ưa nữ nhân chấp chính, cũng nghĩ rằng ta chỉ là tạm thời.
Nhà mẹ đẻ cũng đã sớm không còn thế lực, có thể dựa vào chỉ có sự sủng ái của bệ hạ mà thôi.
Đợi đến khi Vân Tĩnh Trạch hồi phục, mọi thứ tự nhiên sẽ trả lại cho hắn.
Nhưng ta lại biết, Vân Tĩnh Trạch không khá lên được.
Vĩnh viễn không thể khá lên.
20.
Lần cuối cùng ta bước vào tẩm cung nơi Vân Tĩnh Trạch đang dưỡng bệnh, ta tháo chiếc chăn nhỏ luôn buộc trên bụng xuống.
Bụng phẳng lì, nào có chút nào của người sắp sinh với cái bụng to lớn.
Vân Tĩnh Trạch nằm trên giường, căn bản không còn sức ngồi dậy, chỉ có thể nghi hoặc nhìn ta.
Ta mỉm cười: “Ta chưa từng mang thai, tất cả đều là lừa ngươi đấy, bệ hạ.”
Vân Tĩnh Trạch sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra.
Toàn thân run rẩy chỉ vào ta, muốn nói gì đó.
Nhưng vì lâu ngày dùng thuốc, đã khiến lưỡi hắn tê liệt.
Miệng há hốc, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc.
Giống hệt con chó sắp chết.
Ta chán ghét lùi lại một bước, nhưng lời nói vẫn không dừng: “Để ta nghĩ xem nên bắt đầu kể từ đâu cho ngươi nghe, là từ ba năm trước khi ngươi bước vào tẩm cung của ta hỏi ta có đổi hương liệu hay không, hay là từ chuyện ta bị Hoàng hậu trách phạt dẫn đến sảy thai, thực ra tất cả đều là ta cố ý làm, hay là từ vụ thích khách do ta một tay sắp đặt, hay là lần đầu tiên ngươi hôn ta, ta đã bôi son có độc lên môi.”
Nói đến đây, ta dừng lại, ánh mắt đầy ác ý lạnh lẽo: “Hoặc là, bệnh nặng của ngươi hiện nay, không phải vì phong hàn, mà là vì trúng độc.
“Bệ hạ, ngươi muốn nghe từ đâu?”
Chuyện này nối tiếp chuyện kia.
Ta hao tâm tốn sức sắp đặt suốt bao năm.
Chịu đủ mọi khổ sở.
Giờ đây, mới coi như báo được đại thù.
Vân Tĩnh Trạch thở dốc, cố hết sức mới nói được: “Ta đã cho nàng làm Hoàng Quý phi, cho nàng sự sủng ái vô thượng, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy!”
Ta không chút do dự:
“Bởi vì ngươi đã giết Sở Hựu An.”
Nghe vậy, hắn hiểu ra tất cả, phẫn nộ gào lên: “Ngươi chưa từng yêu ta, ngươi luôn lừa dối ta, tên Sở Hựu An đó chẳng qua chỉ là một võ phu hèn mọn, trẫm là Hoàng đế, những gì hắn có thể cho ngươi, trẫm có thể cho ngươi gấp ngàn lần vạn lần——”
Nụ cười trên môi ta tắt lịm, lạnh lùng nhìn nam nhân oán hận trên giường, giống như nhìn một con châu chấu đang giãy chết.
Sự phẫn nộ trong lòng ta không thể kiềm chế.
Nâng tay tát mạnh hắn một cái.
Lại một cái nữa.
Khiến mặt hắn đỏ ửng bầm tím.
Thê thảm và đáng thương.
Ta bóp cằm hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ từng lời: “Hắn hèn mọn, hắn là võ phu, nhưng hắn là phu quân của ta, là người ta thề nguyện đầu bạc răng long.
“Ngươi giết hắn, ta liền giết ngươi.”
Như vậy, mới gọi là công bằng.
Vân Tĩnh Trạch từ khi đăng cơ, ai dám đối xử với hắn như vậy.
Hắn tức giận toàn thân run rẩy, gào lên tên ta: “Vũ Chiêu Chiêu——”
Nhưng giây tiếp theo, ta đã tự tay đổ vào miệng hắn bát thuốc cuối cùng.
Một bát tiễn hắn lên đường.
Lạnh lùng nhìn hắn phun máu tươi, đau đớn giãy giụa.
Lúc hắn sắp chết, ta mỉm cười: “Vân Tĩnh Trạch, kiếp sau làm trâu làm ngựa, cũng đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta cũng sẽ như thế này mà băm vằm ngươi ra.”
Hắn tắt thở.
Chết không nhắm mắt.
Cũng tốt.
Mở mắt nhìn ta, xem ta từng chút một rửa sạch mọi ô danh của Hựu An.
21
Tin Vân Tĩnh Trạch qua đời truyền đến tiền triều, các quan thần than khóc không ngớt.
Mà ta cũng vì quá đau buồn, sảy thai, ở tẩm cung dưỡng bệnh.
Vân Tĩnh Trạch không có con, huynh đệ lại bị hắn giết sạch, cũng không có hậu duệ.
Trong một thời gian, tiền triều như ruồi bọ mất đầu, rơi vào hỗn loạn.
Bất đắc dĩ, các quan thần đồng loạt quỳ ngoài tẩm cung của ta, cầu xin ta, Hoàng Quý phi, tạm thời quản lý quốc chính.
Không hợp quy củ.
Nhưng không thể không làm vậy.
Ta từ trong tông thất chọn một cô nhi, tính theo huyết thống, thì là cháu họ mười đời của Vân Tĩnh Trạch.
Lý do chọn hắn rất đơn giản.
Phụ thân hắn khi còn sống có giao hảo với nhà họ Sở, huynh trưởng của hắn và Sở Hoài Minh càng là thân thiết.
Về phần ta——
Ta vốn cũng không sống được lâu.
Hương độc, son độc sẽ không khiến Vân Tĩnh Trạch nghi ngờ, nhưng bản thân ta cũng chịu ảnh hưởng.
Ta bắt đầu ngày ngày nôn ra máu.
Nhưng ta không thể chết.
Ta phải làm một việc cuối cùng——
Là rửa sạch mọi ô danh trên người Sở Hựu An.
Rất gian nan.
Nhưng ta đã làm được.
22.
Có lẽ là tâm nguyện đã xong.
Một đêm khuya, ta mơ thấy Sở Hựu An.
Chàng mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, đứng dưới gốc cây đào trong biệt viện Giang Nam, ngẩng đầu nhìn những nụ hoa đào đang chớm nở.
Trường sam có họa tiết trúc xanh vẫn là do ta tự tay thêu cho chàng.
Tay nghề thêu của ta không được tốt, nhưng chàng lại vô cùng trân quý, khen ngợi ta hết lần này đến lần khác là khéo tay.
Ta biết chàng đang dỗ ta, nhưng cũng rất vui.
Nhiều năm đã trôi qua.
Những ký ức ấy, vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Ta vui mừng bước về phía chàng.
Từng bước từng bước.
Nhưng luôn không thể đến gần chàng, ta hoảng sợ, sải bước chạy, lớn tiếng gọi tên chàng:
“Hựu An, tướng công, Sở Hựu An!
“Chàng đợi ta với!”
Nhưng chàng lại không hề quay đầu lại.
Ta hoảng loạn vô cùng, sững sờ nhìn nam nhân như xa tận chân trời.
Giây tiếp theo, ấm ức mà khóc lên, thổn thức:
“Sở Hựu An, chàng quay đầu nhìn ta đi.”
Nhưng không có ai đáp lại ta.
Ngoài việc nhìn, dường như ta chẳng thể làm gì.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, cánh hoa đào bay lượn đầy trời.
Ta chợt ngửi thấy một mùi hương.
Và Sở Hựu An dường như nghe thấy tiếng khóc của ta, quay đầu nhìn về phía ta.
Thấy ta, trên gương mặt tuấn mỹ của chàng nở một nụ cười, nhẹ giọng gọi: “Nương tử.
“Ta chờ nàng lâu rồi.”
Vẫn dịu dàng như trước.
Chàng bước về phía ta, giơ lên gói đồ trong tay, nói: “Hôm nay ta mua bánh phù dung hoa đào của hiệu Hà Lý Ký, nàng vẫn thích ăn, hôm nay, vợ chồng chúng ta uống với nhau vài chén nhé?”
Như thể bao năm qua, chúng ta chưa từng xa cách.
Ta ngơ ngác để chàng nắm lấy tay, cùng bước đến bàn đá.
Bàn tay ấm áp.
Khi đi qua một hồ nước dưới gốc cây đào, ta nhìn thấy bản thân mình trong nước lúc này.
Không còn là Hoàng Quý phi hốc hác trống rỗng.
Mà là Vũ Chiêu Chiêu mới gả cho Sở Hựu An.
Là chính thất phu nhân của Sở tướng quân mà mọi người trong thành Giang Nam ngưỡng mộ năm đó.
Là dáng vẻ hạnh phúc nhất của ta từng có.
Ta cười, ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, tươi cười rạng rỡ nói:
“Được thôi, ta muốn say một trận mới được.”
Sở Hựu An.
Không bao giờ xa nhau nữa.
-HẾT-