Chiêu Chiêu Như An - Chương 3
Ngày tháng của ta thanh nhàn tự tại.
Là những ngày tốt đẹp chưa từng có kể từ khi vào cung nhiều năm.
Nhưng đây chỉ là tạm thời.
Hoàng hậu không phải người ngồi chờ chết.
Một ngày giữa trưa, nàng đích thân đến Kim điện tìm Vân Tĩnh Trạch.
Đêm đó, Vân Tĩnh Trạch liền đến Phượng Tê cung.
Đế hậu hai người lại trở về sự thân mật như xưa.
Còn về buổi trưa hôm đó, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều rất tò mò, nhưng biết được thì chẳng có mấy ai:
“Vân Tĩnh Trạch từng rất khó khăn trong hậu cung, thường bị tiền Thái tử giam vào biệt điện bỏ đói vài ngày, từng có lần suýt chết đói, là Mạnh Lệ Hoa vô tình xông vào biệt điện mới cứu được hắn.
“Hôm qua Mạnh Lệ Hoa nhắc lại chuyện này, còn tự tay làm bánh phù dung, hồi tưởng chuyện xưa, Vân Tĩnh Trạch mắt đỏ hoe, hai người hóa giải hiềm khích, nửa tháng nay đều lưu lại chỗ nàng ta.”
Nói rồi, người đến khẽ cười khẩy, cực kỳ khinh thường:
“Bệ hạ vốn mềm lòng.”
Ta mỉm cười: “Nhưng Hoàng hậu đã đánh sai nước cờ rồi.”
9.
So với việc hồi tưởng, Vân Tĩnh Trạch càng kiêng kỵ nhắc đến quá khứ.
Sự kỳ thị của tiền triều, sự nhục mạ của hậu cung, lời chế giễu giữa các hoàng tử.
Bao trùm quá khứ của Vân Tĩnh Trạch.
Khi đó Vân Tĩnh Trạch bị ức hiếp vì yếu đuối, Hoàng hậu tuy đã cứu hắn, nhưng nay nàng nhắc lại chuyện này, càng như dựa vào ân tình, nhắc nhở Vân Tĩnh Trạch nhớ lại nỗi nhục xưa.
Vân Tĩnh Trạch lúc đó tuy có cảm xúc.
Nhưng khi tỉnh táo lại, càng kiêng kỵ Hoàng hậu.
Hoàng hậu thân phận cao quý, từ nhỏ được sủng ái, sau khi gả cho Vân Tĩnh Trạch, ở vị trí cao, quen được người khác tuân theo, nhưng lại không hiểu Vân Tĩnh Trạch.
Còn ta, ngày ngày nghiên cứu, tháng tháng suy đoán.
Luận về hiểu rõ tâm tư của Vân Tĩnh Trạch, nàng không bằng ta.
Ta đặt chén trà xuống, nghiêm túc nhìn người đàn ông mặc dạ hành trước mắt, nhẹ giọng nói:
“Hoài Minh, Hoàng hậu, không thể giữ lại nữa.”
Người đàn ông.
Chính là Sở Hoài Minh.
Kẻ công tử bột mà ai ai trong kinh thành cũng biết.
Lúc này trên mặt lại không chút lười biếng vô lại như ngày thường, mà tràn đầy sát khí.
“Ta hiểu rồi.”
Trước khi đi, Sở Hoài Minh leo qua cửa sổ, quay đầu nhìn ta, nói: “Tẩu tẩu, người cũng phải cẩn thận mọi bề.”
Ta sững sờ.
Tẩu tẩu.
Hai chữ này đã lâu không nghe thấy.
Lần cuối nghe được hình như là từ rất rất nhiều năm trước, đêm trước khi Hựu An xuất chinh.
Khi đó, chàng mặc một bộ giáp bạc, lưu luyến không rời mà từ biệt ta, Sở Hoài Minh đứng bên cạnh ta.
Sở Hựu An xoa đầu hắn, giọng nói nghiêm túc: “Hoài Minh, ta không ở đây phải chăm sóc tẩu tẩu cho tốt.”
Khi đó Sở Hoài Minh mới chín tuổi, lại ưỡn ngực, chắc nịch nói: “Yên tâm đi, đại ca, có đệ ở đây, tẩu tẩu sẽ không sao đâu.”
Dáng vẻ ấy giống hệt tiểu hài tử đóng giả làm người lớn.
Khiến ta và Hựu An đều bật cười.
Khi đó, thật tốt biết bao.
Nhưng thoáng chốc, mọi thứ đã thay đổi.
Sở Hựu An đã chết.
Sở Hoài Minh phải giả làm công tử bột mới có thể sống.
Còn ta, cũng trở thành yêu phi mà mọi người ghét bỏ.
10.
Ngày sinh thần của Hoàng hậu, Vân Tĩnh Trạch vì nàng tổ chức cung yến, mời khắp quần thần cùng chúc mừng Hoàng hậu, các thần tử dẫn phu nhân con cái vào cung dự tiệc, hậu cung hiếm khi náo nhiệt.
Hoàng hậu và Hoàng đế ngồi cao trên ghế chủ vị, ta vốn là đứng đầu chúng phi tần, lại bị sắp xếp ngồi cuối bàn tiệc.
Không hợp quy củ.
Có lẽ là cung nhân lo liệu cung yến muốn lấy lòng Hoàng hậu nên cố ý sắp xếp.
“Quý phi, sao ngồi xa thế?”
Lời vừa dứt, lập tức có cung nhân quỳ xuống nhận tội, nói rằng hắn hoàn toàn không biết, là ta, Quý phi này tự mình chọn vị trí cuối.
Mạnh Lệ Hoa thở dài một tiếng, như oán trách như bất đắc dĩ liếc ta một cái, tựa như không có cách nào với ta, tự mình nói: “Bản cung nhớ khi ngươi mới vào cung hình như ngồi ở vị trí đó, dung mạo tuyệt sắc, nhưng rất sợ hãi bệ hạ, nay nhiều năm trôi qua, ngươi đã là Quý phi rồi, lại vừa mất con, nhưng cũng đừng giở tính trẻ con, bệ hạ và bản cung đều đau lòng cho ngươi.”
Nói rồi, nhìn sang Vân Tĩnh Trạch bên cạnh, khóe miệng mang vài phần ý cười, phong thái Hoàng hậu đoan trang rộng lượng.
Nếu là trước kia, ta nên dập đầu tạ tội.
Tự chế giễu vài câu để Hoàng hậu vui lòng.
Đến nay, ta không muốn nữa.
Ta đứng dậy quỳ trên đất, cúi mình thật sâu, cung kính mà nhu thuận, nhưng lời nói lại sắc như dao:
“Nương nương cũng không cần nhắc nhở thiếp thân chuyện mất con, thiếp thân không bảo vệ được con, đã tự biết tội nghiệt sâu nặng, ngồi xa một chút, cũng tránh để bệ hạ và nương nương bị nhiễm khí xấu từ thiếp thân. Nếu không phải vì không nỡ rời xa bệ hạ, thiếp thân thật muốn chết cho xong, để đi theo đứa con vô duyên của thiếp, không cần ở trong hậu cung này chướng mắt—”
Ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống má, giọng nói run rẩy không thành lời, gương mặt đầy vẻ bi thương đau khổ.
Thật là một dáng vẻ tuyệt vọng không còn muốn sống.
Hoàng hậu sững sờ.
Nàng vốn muốn mượn cớ sắp xếp chỗ ngồi này, để Vân Tĩnh Trạch nhớ lại sự chống đối và oán hận của ta với hắn lúc ban đầu.
Không ngờ, vào thời khắc này, lại trở thành lời bày tỏ tình cảm sâu đậm của ta đối với Vân Tĩnh Trạch.
Cả phòng im lặng.
Hoàng hậu biểu cảm cứng đờ:
“Quý phi—”
Nhưng giây tiếp theo, Vân Tĩnh Trạch lại ngắt lời nàng:
“Quý phi ănnói cẩn thận.”
Mọi người đều tưởng Vân Tĩnh Trạch sẽ trách mắng ta nói năng bạo gan.
Nhưng thần sắc hắn lại dịu đi, phân phó: “Đỡ Quý phi đến bên trẫm.”
Cung nhân vội vàng dìu ta đứng dậy, từng bước đi đến bên Vân Tĩnh Trạch, vừa đến bên cạnh, liền bị hắn nắm tay kéo ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khoảng cách còn gần hơn Hoàng hậu.
Sắc mặt Hoàng hậu xanh mét.
Vân Tĩnh Trạch lại hoàn toàn không để ý, dịu dàng lau nước mắt cho ta: “Hài tử rồi sẽ có thôi, Chiêu Chiêu ngàn vạn lần không được nói những lời xui xẻo như vậy. Có trẫm ở đây, ai dám thấy nàng chướng mắt, trẫm sẽ giết kẻ đó.”
Nói rồi, ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua mọi người.
Sắc bén lộ ra, mang theo một tia lạnh lẽo.
Mọi người trong lòng bàng hoàng, chột dạ cúi đầu xuống.
Vân Tĩnh Trạch lại nhìn sang Hoàng hậu, giọng nói thản nhiên: “Hoàng hậu, sau này đừng nhắc đến chuyện trước nữa.”
Sắc mặt Hoàng hậu đã khó coi đến cực điểm, nhưng không dám lúc này chống lại Vân Tĩnh Trạch.
Chỉ có thể cắn răng cúi đầu: “Vâng, bệ hạ.”
Vân Tĩnh Trạch an ủi vỗ nhẹ tay ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy tình yêu sâu đậm.
Như thể vì sự bảo vệ của hắn mà cảm động vô cùng.
Có sự việc xen ngang này, không khí yến tiệc có chút trầm lắng, Vân Tĩnh Trạch bèn bảo vũ nữ biểu diễn góp vui.
Mọi người thấy vậy, nào dám làm mất hứng, bất kể trong lòng nghĩ gì, bên ngoài đều phải nở nụ cười.
Nhưng ai cũng biết.
Bầu trời hậu cung đã thay đổi.
Không còn là cảnh Hoàng hậu độc bá hậu cung nữa.
Ta, vị Quý phi hữu danh vô thực này, đã không còn là người có thể dễ dàng bị khinh rẻ như trước nữa.
Ta lạnh lùng nhìn những đợt sóng ngầm trong cung yến, khóe miệng khẽ nhếch lên.
11.
Khi yến tiệc diễn ra đến một nửa, Vân Tĩnh Trạch đã uống đến say ngà ngà.
Trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn thoáng ửng hồng, tựa vào vai ta, hơi thở nóng hổi phả bên tai:
“Chiêu Chiêu, nàng thật sự yêu ta sao…”
Đúng lúc này, một cung nữ bước đến rót rượu, nhưng giây tiếp theo nàng ta lại rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm, đâm về phía Vân Tĩnh Trạch.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Tĩnh Trạch dùng chén vàng chắn lấy lưỡi kiếm, sau đó đá mạnh cung nữ ngã văng ra.
“Cẩn thận! Có thích khách!”
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, hét lên kinh hoàng.
“Động thủ!”
Cung nữ đó đứng dậy, giận dữ hét lớn. Lời vừa dứt, hàng chục cung nữ đứng nghiêm một bên lập tức rút kiếm từ thắt lưng, lao về phía đám đông trong điện.
Đám thị vệ cầm kiếm tiến lên đối phó.
Cả đại điện lập tức trở nên hỗn loạn.
Đúng lúc đó, cung nữ kia một lần nữa lao đến đâm Vân Tĩnh Trạch. Lần này, lưỡi kiếm mang sức mạnh và tốc độ còn lớn hơn trước, hướng thẳng vào ngực hắn.
Ta vốn đang run rẩy nép vào một bên, bỗng nhiên liều mạng lao đến ôm chầm lấy cung nữ kia.
Cung nữ không kịp đề phòng, bị ta xô ngã xuống sàn.
Ta ôm chặt lấy chân nàng ta, ngữ khí thê lương bi ai:
“Bệ hạ, mau chạy đi!”
Vân Tĩnh Trạch sững sờ nhìn ta.
Ngay khoảnh khắc đó, ta bị cung nữ đá văng ra, giận dữ cực độ, nàng ta đâm thẳng một kiếm vào ngực ta.
“Bệ hạ—”
Trước mắt ta chỉ còn một mảng tối đen, Vân Tĩnh Trạch mặt mày trắng bệch lao đến ôm chầm lấy ta.
“Thái y!”
Hắn một bên gào thét, một bên run rẩy ôm ta, lặp đi lặp lại: “Chiêu Chiêu, đừng chết!”
Ta giơ tay khẽ vuốt má hắn, máu từ tay loang đầy khuôn mặt hắn, giọng yếu ớt đến không thể nghe rõ:
“Đừng sợ…”
Ta sẽ không chết đâu, Vân Tĩnh Trạch.
Ngươi còn chưa chết, ta nào dám chết trước ngươi.
Nhưng hắn không biết suy nghĩ trong lòng ta.
Hắn chỉ biết rằng, năm xưa khi hắn sắp chết đói, ta đã cứu hắn.
Khi ấy, ta đã nói: “Đừng sợ, sau này theo ta về Vũ gia, làm hộ vệ của ta.”
Và giờ đây, ta lại cứu hắn một lần nữa.
Ơn này, nào phải chỉ hoàng hậu mới có thể sánh được.
12.
Đến khi ta mở mắt ra lần nữa, đã là bảy ngày sau.
Giờ ta đã từ Quý phi lên làm Hoàng quý phi, trở thành vị Hoàng quý phi đầu tiên trong lịch sử triều đại này.
Còn Hoàng hậu thì—
“Lúc xảy ra ám sát, Hoàng hậu còn chạy nhanh hơn cả bệ hạ. Trước đây, bệ hạ không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ người thấy ngài không ngại nguy hiểm cứu giá, Hoàng hậu liền…
“Tuy sau đó Hoàng hậu có nhận tội, bệ hạ không trách phạt, nhưng trong lòng người vẫn giận, mấy ngày rồi không đoái hoài gì đến Hoàng hậu. Thậm chí Hoàng hậu còn nghe nói lúc ngài vào cung, bệ hạ vì một điệu múa đào hoa của ngài mà mê mẩn, thế nên Hoàng hậu cũng múa dưới cây đào. Kết quả lại bị bệ hạ mắng thẳng thừng trước mặt mọi người, bảo rằng hành vi không đứng đắn.”
Lúc nói, mặt Thúy Trúc tràn đầy vẻ hả hê.
Hoàng hậu luôn luôn chèn ép ta, giờ đến lượt nàng gặp chuyện không may, Thúy Trúc vui mừng lắm.
Ta uống thuốc, Thúy Trúc sợ ta thấy đắng nên còn chuẩn bị kẹo ngọt.
Nhưng giờ ta không còn sợ đắng nữa rồi.
Ngày tháng ở hậu cung còn đắng hơn cả thuốc.
Ta uống cạn chén, ngữ khí nhàn nhạt:
“Hoàng hậu đã cuống lên rồi.”
Mà càng gấp, càng dễ dàng phạm sai lầm.
Thúy Trúc nói rất đúng.
Nếu không có ta liều mình cứu giá, bệ hạ sẽ không bận tâm đến chuyện Hoàng hậu chạy nạn.
Nhưng có ta ở đây, tình cảm sâu đậm trước đây của Hoàng hậu với Vân Tĩnh Trạch trở nên giả dối hời hợt.
Huống hồ, Vân Tĩnh Trạch xưa nay đa nghi.
Ta khẽ mỉm cười:
“Mạnh Lệ Hoa, ngươi không còn cơ hội ngóc đầu lên nữa rồi.”
Đặt chén thuốc xuống, ta ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhận ra lá ngô đồng bên ngoài đã hơi ngả vàng.
Thì ra, sắp sang thu rồi.
Ta nhớ khi quan tài của Sở Hữu An được đưa vào kinh, ngô đồng cũng vàng úa như thế này.
Lá rơi lả tả, bị người qua kẻ lại giẫm nát.
Như trái tim của ta vậy.
Giờ là lúc khiến bọn chúng trả giá.
“Tiếp theo, chính là Mạnh gia.”