Chiêu Chiêu Hạ Hạ - Chương 5
17
Khi trở về nhà họ Tưởng, Chu Huyền đã đọc kỹ từng trang trong cuốn sổ nhật ký dày cộp.
Người phụ nữ quý phái vốn cao ngạo lạnh lùng bỗng chốc tan vỡ, bà gục ngã ngồi dưới đất, nắm chặt lấy cánh tay tôi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Con ơi, con hãy nhìn mẹ đi, con hãy nhìn mẹ đi, mẹ không phải như vậy, mẹ thực sự yêu con, con đừng hận mẹ mà…”
Bà nức nở đến nỗi không thể nói thành lời.
Tôi cúi đầu, nói: “Dì Chu, dì hoa mắt rồi, con không phải Tiểu m.”
Chu Huyền sững sờ.
“Đúng vậy, đúng vậy, con không phải Tiểu m, con là Chiêu Chiêu.” Chu Huyền nín khóc mỉm cười, bà nâng niu khuôn mặt tôi nói: “Chiêu Chiêu cũng là con gái của mẹ, Chiêu Chiêu hãy nghe mẹ nói này, mẹ sẽ đối xử tốt với con, mẹ sẽ đối xử với con rất tốt.”
Vào lúc này, trong mắt Chu Huyền tràn đầy tình yêu thương và quý trọng.
Ánh mắt không lừa được người, bà thực sự chân thành.
Rất chân thành.
Tôi biết rằng, những ngày tháng tốt đẹp của mình ở nhà họ Tưởng sắp bắt đầu.
Tôi sẽ trở thành viên ngọc quý trên tay bà.
Nhưng tôi lại nhìn về phía Tưởng Phương Húc, run giọng nói: “Em muốn trở về trại mồ côi.”
Tưởng Vi vội vàng đè vai tôi lại, hoảng sợ hỏi: “Chiêu Chiêu, con đang làm gì vậy?”
Tưởng Phương Húc cũng ngơ ngác.
Tuy nhiên có vẻ như anh có sự kết nối tâm hồn với tôi, anh nhanh chóng bình tĩnh lại và hiểu được ý định của tôi.
Tưởng Phương Húc nói với tôi: “Anh sẽ liên hệ với viện trưởng ngay lập tức.”
Sau đó, anh đi sang một bên nhanh chóng gọi điện thoại, bất chấp sự can ngăn của Chu Huyền.
Chu Huyền thấy không thể ngăn cản con trai mình, bỗng nhiên chạy đến thùng rác, miệng lẩm bẩm: “Bức tranh đâu rồi? Bức tranh đâu mất rồi? Chiêu Chiêu, mẹ sẽ tìm lại bức tranh đó, con đừng giận nhé, là mẹ sai rồi…”
Đồ đạc trong thùng rác là của ngày hôm qua.
Tưởng Vi cố gắng kéo bà lại: “A Huyền, đừng như vậy, em hãy bình tĩnh lại, con gái chúng ta vẫn còn ở đây, em đừng như vậy.”
“Đừng cản em, cầu xin anh.” Chu Huyền giằng co để thoát khỏi sự khống chế của Tưởng Vi, bà chạy ra ngoài cửa, thậm chí cả giày cũng văng ra, bà dẫm lên bùn lầy lội bên ngoài thùng rác, thò tay vào thùng, tay dính đầy rác bẩn thỉu: “Chắc chắn phải có ở đây.”
Tôi lau nước mắt, nói: “Con có thể vẽ một bức tranh khác cho mẹ.”
Chu Huyền vừa mừng vừa lo nhìn tôi: “Con tha thứ cho mẹ có được không? Con sẽ không đi nữa đúng không?”
Tôi không gật đầu.
Chu Huyền thất vọng, bà chỉ vào tôi, lại chỉ vào Tưởng Phương Húc, vừa khóc vừa cười: “Các con đều hận mẹ.”
“Mẹ ơi.” Tưởng Phương Húc đi đến kéo Chu Huyền lại: “Không có chuyện đó đâu, con xin mẹ đừng như vậy.”
Chu Huyền giật tay ra, bà đứng đó, tuyệt vọng nhìn tôi.
Xe của trại mồ côi đến, Tưởng Vi và Tưởng Phương Húc buộc phải ôm Chu Huyền lại, bà như điên như dại cố gắng níu giữ tôi.
Nhưng tôi vẫn lên xe.
Có lẽ sau này tôi sẽ hối hận, còn giờ phút này, tôi không hề do dự.
Tôi biết mình đã từ bỏ điều gì.
Từ bỏ chính là gia đình ấm áp, hòa thuận với những người thân yêu mà tôi luôn ao ước như Giang Hạ Hạ.
Tôi càng biết, nếu tôi không đi, Chu Huyền nhất định sẽ vì áy náy mà chuyển dời sự hối hận dành cho Tiểu m sang tôi, bồi thường cũng sẽ chuyển dời sang tôi.
Bà sẽ cố gắng yêu thương tôi, che chở cho tôi.
Có lẽ còn có thể mang đến cho tôi những trải nghiệm mà mẹ nuôi Giang Hạ Hạ không thể cho cậu ấy được, thậm chí những trải nghiệm mà Tiểu m chưa từng có.
Tuy nhiên người phải chịu đựng sự hận thù đến chết là Tiểu m.
Nên nhận được sự hối hận là cô ấy.
Nên được bồi thường cũng là cô ấy.
Tôi không có tư cách.
Tôi không thể vô tư thoải mái hưởng thụ cuộc sống mới mà người khác đã đánh đổi bằng sinh mạng của họ.
Xe đi được một quãng xa, mới không còn nghe thấy tiếng Chu Huyền khàn khàn níu giữ.
Bốn phía dần dần trở nên yên tĩnh.
Bỗng nhiên tôi bật khóc nức nở.
Ngoại truyện:
Sau khi trở về trại mồ côi, Giang Chiêu Chiêu vẫn bị cô lập như trong trí nhớ của cô.
Cơ hội được nhận nuôi là vô cùng quý giá.
Hầu hết các đứa trẻ đều có chút oán giận cô.
Cho rằng việc cô từ bỏ, là sự lãng phí không thể tha thứ.
Thậm chí có người nói trước mặt cô: “Biết rõ bản thân tính cách tồi tệ mà hồi trước còn muốn vươn lên, không phải là tự chuốc lấy khổ sao.”
Nếu là Giang Chiêu Chiêu trước đây, cô sẽ lập tức kích hoạt cơ chế phòng thủ “tai này lọt qua tai kia”, nhưng bây giờ, cô nhìn họ, nói rõ ràng: “Trước khi là cô nhi, tôi từng có bố mẹ thực sự tồi tệ, đó là điều tôi không thể lựa chọn, vì họ đã sinh ra tôi. Bây giờ tôi có một cơ hội lựa chọn khác, tôi đã thử tuy nhiên cảm thấy không phù hợp, nên mới trở lại.” Cô dừng lại một chút: “Nếu sau này họ đến chọn, tôi vẫn sẽ thử xem.”
Những vẻ mặt khinh thường cùng những lời bàn tán ồn ào bỗng chốc biến mất.
Giang Chiêu Chiêu nói tiếp với cô gái thể hiện sự bất mãn với mình nhiều nhất: “Chuyện cậu bắt tay với bọn họ cô lập tôi, tôi cảm thấy rất quá đáng, sau này cậu không được làm như vậy nữa, tôi đâu có làm gì sai.”
Giang Chiêu Chiêu nở nụ cười dịu dàng, cắn môi nói: “Tôi có rất nhiều truyện tranh mới, ai muốn xem không?”
“Mình, mình, cho mình mượn!”
“Còn có mình nữa! Mình muốn chơi với bạn!”
“Mình cũng muốn, chờ mình với.”
…
Ban đầu chỉ là vì muốn mượn truyện tranh, có điều sau đó người muốn chơi với Giang Chiêu Chiêu lại ngày một nhiều hơn.
Giang Hạ Hạ cũng đến thăm cô.
Giống như những lần gặp gỡ trước đây, hai người ngồi tâm sự rất lâu.
Tuy nhiên, Giang Hạ Hạ nhận ra rằng Giang Chiêu Chiêu giờ đây đã cởi mở với nói chuyện nhiều hơn.
Khi Giang Hạ Hạ chuẩn bị ra về, sau nhiều lần do dự, cô ấy vẫn quyết định nói cho Giang Chiêu Chiêu chuyện nhà họ Tưởng.
Chu Huyền đã nhảy từ tầng cao nhất biệt thự xuống đất.
Mặc dù được cứu sống nhưng bà đã trở thành người tàn tật, quãng đời còn lại buộc phải gắn liền với xe lăn.
Tưởng Vi bạc cả đầu, sức khỏe cũng yếu đi nhiều, vì vậy toàn bộ gia nghiệp nhà họ Tưởng đã được giao cho Tưởng Phương Húc.
Hiện tại Tưởng Phương Húc là trụ cột của gia đình.
Không chỉ việc kinh doanh, mọi việc khác trong nhà đều do anh lo.
Giang Chiêu Chiêu nghe xong, im lặng một hồi.
“Hạ Hạ, cậu có thể giúp tớ chuyển một thứ được không?” Giang Chiêu Chiêu hỏi.
“Tất nhiên rồi!”
…
Sau khi được Giang Hạ Hạ thu xếp ổn thỏa, Giang Chiêu Chiêu lại một lần nữa được nhận nuôi.
Người nhận nuôi cô là một người phụ nữ họ Tôn.
Bà Tôn là chủ của một quán cà phê.
Tưởng Phương Húc đã từng đến mua cà phê ở đây vài lần.
Anh biết bà Tôn là một người phụ nữ cá tính, phóng khoáng.
Bà thường xuyên bất ngờ tặng khách hàng những món quà lưu niệm thủ công nhỏ.
Trên tường quán cà phê còn treo một vài bức tranh.
Bút pháp không phải của họa sĩ chuyên nghiệp, có chút vụng về nhưng lại vô cùng sinh động.
Trong phòng Chu Huyền cũng treo một bức có cùng phong cách với những bức tranh này.
Đó là bức tranh ao hồ, sóng nước lấp lánh, nghe nói có lợi cho tâm trạng người bệnh.
Giang Hạ Hạ đã đưa bức tranh này cho bà.
Chu Huyền treo nó trong phòng và ngắm nhìn mỗi ngày.
Tưởng Phương Húc muốn xem liệu có bức tranh mới nào hay không nên đã đến quán cà phê.
Hôm nay không quá bận rộn, bà Tôn đang nhàn nhã tiếp khách.
Tưởng Phương Húc gọi món xong, bà Tôn đưa cho anh một chiếc ly có dán nhãn sau đó cầm bút ghi chú: “Chào cậu, họ của cậu là gì nhỉ?”
“Tôi họ Tưởng.”
“Ồ, Tưởng…” Bà Tôn dừng lại một chút, chậm rãi nói: “CậuTưởng.”
Khi cà phê được mang ra, bà Tôn nhiệt tình mời anh: “Mời cậu Tưởng, cà phê của cậu xong rồi.”
Tưởng Phương Húc nhấp một ngụm cà phê, nhận ra hôm nay hoa văn trên cốc tuy không hoàn hảo như bình thường nhưng lại mang một nét độc đáo mới mẻ, rất thú vị.
Bà Tôn mỉm cười nói: “Ngại quá, đây là lần đầu tiên tôi hoa văn này, đây là con gái của tôi thiết kế đấy, lần sau cậu đến, tôi nhất định sẽ thành thạo hơn.”
Tưởng Phương Húc nhìn chằm chằm vào hoa văn trên cốc, khóe miệng hơi cong lên.
“Thiết kế rất đẹp, con gái của bà thật giỏi.” Anh nói.
Bà Tôn cũng cười: “Cảm ơn cậu, con bé sẽ rất vui khi nghe điều này.”
Sau đó, Tưởng Phương Húc lại đến quán cà phê một lần nữa.
Nhưng bà Tôn không có ở đó, nhân viên nói bà đã đưa con gái đi công viên trò chơi.
Tại công viên trò chơi, Tưởng Phương Húc cuối cùng đã gặp được Giang Chiêu Chiêu.
Cô đang xếp hàng cùng bà Tôn, chờ lên tàu lượn siêu tốc.
Dù cách xa một chút, anh vẫn có thể cảm nhận được đây chính là Giang Chiêu Chiêu, cô đang rất vui vẻ và thích thú.
Giang Chiêu Chiêu, em hãy luôn vui vẻ như vậy nhé.
Nếu có lúc nào con buồn, hãy nhớ đến và chia sẻ với mẹ.
Đừng kìm nén trong lòng.
Đừng tự mình chịu đựng.
Bà ấy sẽ lắng nghe em, rồi sẽ khiến em vui vẻ trở lại.
Nụ cười rạng rỡ của em là điều đẹp nhất.
Anh đứng đó một lúc lâu, hai mẹ con từ tàu lượn siêu tốc đi xuống.
Tiếng nói của bà Tôn vang lên giữa tiếng ồn ào của đám đông: “Con quỷ nhỏ này, bảo con không cần mang theo khoai lát mà con không nghe, dính đầy quần áo rồi, không được nhúc nhích, mẹ sẽ lau cho con. Ủa sao cái áo len này cũ quá vậy, lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi mua áo mới ở trung tâm thương mại…”
Bỗng nhiên, có người chen ngang vào dòng suy nghĩ của Tưởng Phương Húc.
Là một cô gái tiến đến gần anh.
Cô ấy đã lén nhìn Tưởng Phương Húc từ lâu.
Anh cao lớn đẹp trai, lại mặc một chiếc áo sơ mi đen lịch lãm, nổi bật giữa đám đông đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Cô ấy hỏi: “Anh đứng ở đây lâu lắm rồi, đang đợi người nhà hả?”
Tưởng Phương Húc hơi ngẩn người.
Một lúc sau, anh lắc đầu, nói nhỏ: “Con bé không có người nhà như tôi.”
Cô gái không hiểu lý do, có điều nhận ra rằng bầu không khí có vẻ không thích hợp để tiếp cận thêm, nên đã rời đi.
Còn Giang Chiêu Chiêu đứng ở phía bên kia, đang từ xa nhìn qua đây.
Khóe mắt của thiếu nữ đã ầng ậc nước mắt.
Bà Tôn phát hiện Giang Chiêu Chiêu đột nhiên không nói gì, lập tức hỏi: “Sao vậy? Con đang nhìn ai thế?”
Giọng của cô rất nhẹ, như cánh bướm vỗ bay: “Anh trai con.”
(Hết)