Chiêu Chiêu Hạ Hạ - Chương 2
7
Sinh nhật bà Chu Huyền đã đến.
Sắp đến giờ dự tiệc, mọi người trong nhà họ Tưởng đều trang điểm lộng lẫy, cầu kỳ.
Riêng tôi được bà Chu Huyền chuẩn bị cho một chiếc váy trắng tinh khôi, trên tóc còn cài một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Tuy nhiên, khi tôi vừa mặc xong, Tưởng Phương Húc lại bước đến giật lấy chiếc kẹp nơ bướm trên tóc tôi, chất vấn bà Chu Huyền: “Nó dựa vào đâu mà được phép mặc đồ giống với Tiểu m chứ?”
Chu Huyền: “Dựa vào bây giờ nó là em gái của con.”
Tưởng Phương Húc chỉ vào tôi nói: “Nó mà cũng được xem là em gái của con sao? Em gái con đã chết rồi.”
Bà Chu Huyền cau mày nói: “Chuyện gia đình còn chưa đến lượt con can thiệp, trừ khi mẹ cũng chết rồi.”
“Được, rất tốt.” Tưởng Phương Húc cười lạnh một tiếng.
Anh quay qua nói với tôi: “Giang Chiêu Chiêu, nghe đây, cô không xứng.”
Tôi không nói gì.
Tưởng Phương Húc nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén: “Giang Chiêu Chiêu, cô không có lòng tự trọng sao?”
Nghe câu nói này, tôi hơi sững sờ.
Tôi lờ mờ hiểu ra lý do vì sao Giang Hạ Hạ cảm thấy khó thở ở nhà họ Tưởng.
Tôi có thể tưởng tượng đến cảnh nếu người đứng đây là cậu ấy, cậu ấy sẽ bị tủi thân bao trùm.
Tuy nhiên tôi dường như bẩm sinh đã thiếu nhạy cảm. Lời nói khó nghe lọt vào tai tôi, giống như là đem muối bỏ biển, chẳng tạo ra gợn sóng nào.
“Rất xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.”
Tưởng Phương Húc nói với Chu Huyền: “Mẹ, tự mẹ nhìn xem nó đi kìa.”
Chu Huyền không hài lòng nói: “Chiêu Chiêu, con đã quên những gì mẹ đã dặn dò con sao?”
À, đúng rồi, phải giống Tiểu m.
Tôi vươn tay, nhẹ nhàng nói: “Anh hai, trả em chiếc kẹp tóc đi.”
Chỉ cần tôi phục tùng mệnh lệnh là được rồi.
Tưởng Phương Húc giật mình, anh chớp mắt rồi ném chiếc kẹp tóc nơ bướm cho tôi, ra lệnh một cách cưỡng chế: “Không được gọi tôi như vậy nữa.”
Không sao cả, nhà này do bà Chu Huyền làm chủ.
8
Trong buổi tiệc sinh nhật, Giang Hạ Hạ cũng đến vì hai nhà Chu và Tưởng có mối quan hệ thân thiết.
Cậu ấy lén lút kéo tôi sang một góc, sau đó lấy ra một chiếc ví tiền, nói: “Chiêu Chiêu, giờ mình có rất nhiều tiền tiêu vặt, cậu không có tiền mua quà sinh nhật cho dì Chu đúng không? Không thể thiếu quà được, nếu cậu không đủ tiền, tớ sẽ cho cậu.”
“Không cần đâu, tớ có tiền, cậu cứ giữ lấy là được. Biết đâu sau này…” Tôi dừng lại, định nói “sau này nhà họ Chu không cần cậu nữa”. Nhưng rồi lại suy nghĩ, Giang Hạ Hạ không giống tôi, nhà họ Chu sẽ rất yêu thương cậu ấy.
“Tớ đã tặng quà cho dì Chu rồi.”
“Là gì vậy?”
“Dì Chu thích tranh màu nước, tớ đã vẽ một bức cho bà.”
Giang Hạ Hạ: “Chắc chắn dì ấy sẽ thích.”
Trước đó, tôi không chắc bà Chu Huyền có thích hay không.
Tuy nhiên sáng nay, khi nhìn thấy bức tranh màu nước đó nằm trong thùng rác, tôi biết bà không thích nó.
À, phải nói là rất ghét.
Khi tôi với Giang Hạ Hạ đang nói chuyện, bà Chu Huyền đến kéo tôi đi, bà bắt tôi đi gặp khách
9
“Đây là đứa trẻ mới được nhà chúng tôi nhận nuôi.” Bà Chu Huyền mỉm cười giới thiệu tôi với mọi người.
“Đứa trẻ mồ côi đáng thương, ông Tưởng và phu nhân quả là đang làm việc thiện.”
“Nhìn xem đứa nhỏ này, lanh lợi lại xinh đẹp, không ai nghĩ rằng trước đây nó từng trải qua nhiều khổ cực.”
Trong lúc họ đang trò chuyện, một bà phu nhân khác bất ngờ đẩy con gái mình đến trước mặt tôi, nói: “Đàm Dung, trước đây con và Tiểu m rất thân thiết, bây giờ Chiêu Chiêu cũng là thành viên của nhà họ Tưởng, hai đứa làm thân với nhau đi.”
Đàm Dung xinh đẹp nhìn tôi bằng ánh mắt kiêu căng, sau đó được người lớn sắp xếp ngồi cạnh tôi để trò chuyện.
Tuy nhiên, câu nói đầu tiên của Đàm Dung lại khiến tôi bất ngờ: “Cởi váy với chiếc nơ bướm trên đầu mày ra ngay, ai cho phép mày bắt chước Tiểu m rồi đi lê la khắp nhà họ Tưởng?”
Tôi bình thản trả lời: “Vì họ nhận nuôi tôi.”
Đàm Dung cười mỉa mai: “Cũng đúng, mày là đứa bước ra từ cái nơi đó, nên chắc chắn phải biết cách nịnh hót người ta rồi.”
Nghe những lời này, tôi nhận ra rằng cô ta đang mỉa mai xuất thân mồ côi của tôi.
Giọng tôi trầm xuống, nhìn cô ta, nói: “Bên cạnh đây là bể bơi, tôi có thể đẩy cậu xuống đó.”
Đàm Dung cười, tiến đến tai tôi rồi nói nhỏ: “Mày không cần làm gì cả, chỉ cần chờ xem thôi.”
Vừa dứt lời, Đàm Dung bất ngờ nhảy xuống bể bơi.
“Bùm!” một tiếng vang lên, cô ta vùng vẫy trong nước một cách hoảng loạn, la hét cầu cứu: “Cứu tôi với, Giang Chiêu Chiêu muốn giết người! Mau cứu tôi với!”
Ngay lập tức, mọi người trong sân đều đổ dồn sự chú ý về phía chúng tôi. Tiếng bước chân chen chúc nhau vang vọng khắp nơi.
Bà Chu Huyền và ông Tưởng Vi cũng vội vã chạy đến. Khi đi ngang qua tôi, bà Chu Huyền trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ.
Tôi đứng lặng lẽ bên bờ bể bơi, nhìn Tưởng Phương Húc nhanh chóng cởi áo khoác vest đen sau đó nhảy xuống cứu người.
Đàm Dung ôm chặt cổ anh, dựa vào vai anh mà thở dốc dồn dập.
Khi lên bờ, cả hai đều ướt sũng.
Sau khi được người hầu vội vàng đưa khăn tắm, bà Chu Huyền không quan tâm đến con trai mà ôm chặt Đàm Dung: “Dung Dung, đừng sợ, đừng sợ, không sao cả.”
Đàm Dung khóc nức nở chỉ vào tôi: “Là nó đẩy con xuống.”
Ông Tưởng Vi nhìn tôi một cách nghiêm túc, hỏi: “Chiêu Chiêu, chuyện gì xảy ra vậy?”
Không cho tôi có cơ hội giải thích, mẹ của Đàm Dung đã lên tiếng mắng tôi: “Tôi đưa Dung Dung đến đây để chơi với cháu, nếu cháu có gì bất mãn thì cứ nói với tôi này, hà cớ gì mà bắt nạt Dung Dung?”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán: “Tôi đã nói rồi, trẻ mồ côi thường có vấn đề về tâm lý, giờ thì đã xảy ra chuyện rồi.”
“Giang Chiêu Chiêu!” Bà Chu Huyền lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi chỉ vào Đàm Dung, nói: “Cậu ấy bắt con cởi váy ra, con không chịu nên cậu ấy mới tự nhảy xuống bể bơi.”
Mẹ của Đàm Dung nổi nóng: “Cháu nói bậy! Dung Dung không bao giờ làm khó dễ ai hết.”
Bỗng nhiên, Giang Hạ Hạ xuất hiện, thở hổn hển nói: “Lúc nãy con ở trên ban công, tuy rằng không nhìn rõ hai người, nhưng con thấy anh Tưởng nhìn chằm chằm vào hai cậu ấy.” Giang hạ Hạ nhìn về phía Tưởng Phương Húc: “Anh Tưởng, anh có thấy gì không?”
Tưởng Phương Húc tóc tai ướt sũng, nước chảy xuống khuôn mặt lạnh lùng của anh, khiến anh trông như bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Anh lạnh lùng nói: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng và ngượng ngùng.
Nhìn thấy tình hình như vậy, những người xung quanh không biết nên tin ai, nhà họ Đàm hay nhà họ Tưởng
Nhưng mẹ nuôi của Giang Hạ Hạ, bà Chu đi ra nhẹ nhàng nói: “Ai nha, tôi đến muộn quá, sao lại ồn ào thế này? Vừa rồi tôi nhìn thấy hai cô bé đùa giỡn, không cẩn thận nên một người bị ngã xuống bể bơi, không có gì to tát cả.”
Nắm bắt thời cơ, ông Tưởng vội vàng nói: “Bọn trẻ cũng quá nghịch ngợm, lát nữa tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”
Bà Đàm miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, đều phải dạy lại.”
Sau đó, phần còn lại của buổi tiệc không liên quan gì đến tôi.
Tôi bị đưa lên lầu bắt ở một mình, bọn họ lo lắng rằng tôi sẽ lại làm mất lòng mọi người.
Khi Giang Hạ Hạ chuẩn bị đi, tôi nhớ ra mình phải tiễn cậu ấy.
Tuy nhiên, tôi lại nghe thấy Giang Hạ Hạ hỏi bà Chu: “Mẹ, rõ ràng mẹ không nhìn thấy gì, tại sao mẹ lại nói dối?”
Bà Chu trả lời: “Chiêu Chiêu là bạn tốt của con, nói dối để giúp con thì có sao đâu?”
Hai người nhìn nhau cười.
Tôi đứng sau bức tường nghe lén.
Lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Đó là cảm giác hoàn toàn xa lạ mà tôi chưa từng trải qua bao giờ.
Có điều, rất nhanh thôi tôi đã không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, vì sau khi buổi tiệc kết thúc, Tưởng Phương Húc với bà Chu Huyền đã đến chất vấn tôi.