Chiêu Chiêu Hạ Hạ - Chương 1
1
Khi hai cặp vợ chồng kia đến chọn con, tôi để ý thấy tay Giang Hạ Hạ run rẩy không ngừng.
Khác với sự háo hức mong chờ của kiếp trước, lần này trong mắt cậu ấy ẩn chứa một nỗi bất an nào đó.
Tôi nhận ra, Giang Hạ Hạ cũng đã sống lại.
Còn tôi, vẫn gục xuống vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.
Giang Hạ Hạ chủ động tiến đến an ủi tôi: “Đừng lo lắng, họ nhất định sẽ chọn cậu.”
Tôi lắc đầu: “Dù sao cũng sẽ bị trả lại thôi.”
Nghe vậy, Giang Hạ Hạ mở to mắt nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, như chớp nhoáng đưa nhau về với ký ức đau buồn của kiếp trước.
Kiếp trước, Giang Hạ Hạ được nhà họ Tưởng giàu có nhận nuôi.
Tuy nhiên khi cậu ấy lao về phía gia đình mới với lòng tràn đầy mong chờ, nhà họ Tưởng lại khiến cho cậu ấy phải đổ máu.
Việc nhà họ Tưởng nhận nuôi con gái từ trại mồ côi dường như chỉ là để hoàn thành nghĩa vụ. Họ không hề yêu thương Giang Hạ Hạ, chỉ thể hiện sự quan tâm hời hợt và áp đặt vô số quy tắc lên cậu ấy.
Giang Hạ Hạ đã rất cố gắng, cố gắng dùng sự ngoan ngoãn và hiểu chuyện của mình để đổi lấy sự ấm áp, nhưng chỉ nhận lại được sự nghi ngờ bản thân.
Trong bầu không khí ngột ngạt đó, Giang Hạ Hạ từng ngày chìm vào tuyệt vọng, sau cùng cậu ấy tìm đến sự giải thoát bằng cách nhảy lầu tự vẫn.
Còn tôi, được nhận nuôi bởi nhà họ Chu.
Ông Chu là hiệu trưởng trường trung học, bà Chu kinh doanh một nhà trẻ, hai người đều có sự nhiệt tình đến mức dư thừa với trẻ con.
Họ hy vọng tôi có thể đáp lại tình yêu thương của họ bằng sự nhiệt tình tương tự. Tuy nhiên, dù tôi cố gắng che giấu đến đâu, sự u ám trong tâm hồn tôi vẫn không thể nào khuất lấp.
Cuối cùng, nhà họ Chu thất vọng đành trả tôi về trại mồ côi.
Trở lại trại mồ côi, tôi trở thành kẻ “không biết điều” trong mắt những đứa trẻ khác. Nhiều đứa oán giận tôi vì đã lãng phí cơ hội, vì thế càng thêm cô lập tôi.
Nghe tin Giang Hạ Hạ đã chết, tôi dần mất đi sự mong cầu được sống.
Thật không ngờ, cả hai chúng tôi đều đã được ban cho một cơ hội mới.
2
Giống như kiếp trước, vợ chồng nhà họ Tưởng và vợ chồng nhà họ Chu đều dành sự quan tâm đặc biệt cho Giang Hạ Hạ.
Chỉ cần đứng cạnh cô bé, ai cũng có thể cảm nhận được nguồn năng lượng tích cực cùng với sức sống mãnh liệt như hoa hướng dương, khiến người ta không thể nào không yêu quý.
Tuy nhiên, lần này phải có một gia đình từ bỏ Giang Hạ Hạ.
Kiếp trước, viện trưởng đã đích thân ra mặt hòa giải, đẩy Giang Hạ Hạ về cho nhà họ Tưởng rồi đề nghị nhà Chu nhận nuôi tôi.
Do thấy tôi và Giang Hạ Hạ trông khá giống nhau, nhà họ Chu đã đồng ý.
Lần này cũng vậy, thế bế tắc lại tái diễn.
Nhưng thay vì chờ đợi viện trưởng giải quyết, tôi chủ động tiến đến nhà họ Tưởng, nói: “Hãy nhận nuôi con đi, con có thể trở thành con người mà các ông bà mong muốn.”
Vợ chồng nhà họ Tưởng ngỡ ngàng nhìn tôi.
Còn Giang Hạ Hạ lúc này đã chạy nhanh đến bên vợ chồng nhà họ Chu, nở nụ cười ngoan ngoãn: “Cảm ơn hai người đã nhận nuôi con.”
Vợ chồng nhà họ Chu vui vẻ đón nhận Giang Hạ Hạ.
Trước tình huống này, vợ chồng nhà họ Tưởng đành phải đồng ý với nguyện vọng của tôi.
Và thế là, kiếp này, Giang Hạ Hạ sẽ đến với nhà họ Chu, còn tôi Giang Chiêu Chiêu sẽ đến với nhà họ Tưởng.
3
Nhà họ Tưởng hiện tại có ba người, tính cả tôi thì thành bốn. Ông Tưởng Vi là bố, bà Chu Huyền là mẹ, còn Tưởng Phương Húc là anh trai tôi.
Ba người họ đều bận rộn với công việc, vì vậy nhà cửa thường xuyên quạnh quẽ. Chỉ đến bữa tối, mọi người mới gặp mặt nhau.
Tuy nhiên, tôi lại thích sự quạnh quẽ vào ban ngày. Lúc đó, tôi có thể thoải mái đọc truyện tranh mà không bị ai làm phiền.
Sau đó khi người hầu hỏi tôi: “Cô Chiêu Chiêu trưa nay muốn ăn xx không?”, tôi chỉ cần gật đầu là được.
Dù người hầu lẩm bẩm thắc mắc “Sao cả ngày không thấy cô ấy nói gì cả?”, tôi cũng giả vờ không nghe thấy.
Còn bữa tối lại không hề dễ chịu như vậy.
Ông Tưởng thường gắp thức ăn cho tôi với giọng ra lệnh: “Ăn miếng cá này đi.”
Tôi lập tức đưa chén ra đón rồi trả lời một cách nghiêm túc: “Dạ, con cảm ơn ạ.”
Bàn ăn chìm trong bầu không khí im lặng gượng gạo.
Lúc này anh trai Tưởng Phương Húc, người luôn xem tôi là không khí cũng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Bấy giờ Chu Huyền nói: “Ở nhà không cần phải câu nệ như vậy.”
Tuy nhiên, nụ cười của bà lại có chút lạnh lùng.
Tôi gật đầu trả lời: “Dạ, con hiểu rồi.”
Bà Chu Huyền thở dài, quay sang Tưởng Phương Húc dặn dò: “Từ giờ trở đi, con phải dạy em gái một số phép tắc và lễ nghi.”
Tưởng Phương Húc xắn tay áo lên, gật đầu một cách nặng nề.
4
Ngày hôm sau, Giang Hạ Hạ đến gặp tôi. Vừa bước xuống xe, cậu ấy đã vẫy tay chào người lái xe một cách hân hoan: “Bố, mẹ tạm biệt ạ!”
“Tạm biệt con yêu!” – Giọng nói vui vẻ vang lên từ phía ghế lái.
Tôi thầm nghĩ việc đẩy Giang Hạ Hạ cho nhà họ Chu nhận nuôi là đúng đắn.
Gặp lại tôi, Giang Hạ Hạ ngay lập tức hỏi: “Cậu ở nhà họ Tưởng thế nào?”
Tuy nhiên không đợi tôi trả lời, cậu ấy đã thở dài nói: “Thôi cậu không cần phải trả lời đâu.”
Thế nhưng, Giang Hạ Hạ vẫn muốn kể thêm về nhà họ Tưởng cho tôi biết.
Hóa ra, lý do nhà họ Tưởng đến trại mồ côi nhận nuôi là vì con gái ruột của họ đã qua đời vì tai nạn. Họ muốn nhận nuôi một bé gái trạc tuổi con gái mình để bù đắp khoảng trống mà con gái họ để lại.
Đây là quyết định của ông Tưởng Vi và bà Chu Huyền, có điều Tưởng Phương Húc lại kịch liệt phản đối. Anh cho rằng em gái đã ra đi mãi mãi và không nên tìm người khác để thay thế.
Chính vì vậy, ở kiếp trước, Tưởng Phương Húc luôn đối xử tệ bạc với Giang Hạ Hạ.
Giang Hạ Hạ dặn dò tôi: “Bất kể Tưởng Phương Húc đối xử với cậu thế nào, cũng đừng phản ứng lại.”
5
Tuy nhiên, tôi không thể tránh khỏi việc có những va chạm với Tưởng Phương Húc.
Theo lời dặn của bà Chu Huyền, anh được giao nhiệm vụ dạy tôi những quy tắc trong cuộc sống thượng lưu.
Anh kêu tôi vào phòng làm việc.
Ngay khi tôi bước vào, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức trở nên lạnh lùng. Anh cau mày nói: “Không biết gõ cửa à?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, em sẽ làm lại từ đầu.”
Sau đó, tôi bước ra ngoài, gõ cửa vài cái rồi mới vào lại.
Tưởng Phương Húc vẫn nhìn tôi một cách soi mói: “Vài ngày nữa là sinh nhật dì Chu, lúc đó sẽ có rất nhiều người đến nhà. Khi gặp họ, cô sẽ nói gì?”
Tôi mặt không biểu cảm trả lời: “Chào anh/chị, em tên Chiêu Chiêu, rất vui được biết anh/chị.”
Tưởng Phương Húc nhìn tôi, hỏi: “Cô không biết cười sao?”
“Trời sinh tính tôi không thích cười.”
Tưởng Phương Húc: “….”
Cuối cùng, anh nói với tôi: “Cô như vậy, rất khó để mọi người yêu mến.”
Điều đó không quan trọng, tôi không quan tâm đến việc đó.
Tuy nhiên, tôi có thể thấy một nụ cười khinh thường hiện lên trên môi Tưởng Phương Húc khi anh nhìn tôi, xen lẫn một chút sợ hãi.
“Lợn chết không sợ nước sôi.” Anh hừ lạnh một tiếng.
Đừng mắng.
Lỡ mắng thích quá rồi sao?
6
Vì Tưởng Phương Húc cho rằng tôi quá khó dạy bảo, bà Chu Huyền đã quyết định tự mình tiếp quản việc giáo dục tôi.
Ngoài giờ học ở trường, bà dành nhiều thời gian để kèm cặp tôi học đàn dương cầm, chơi tennis và các môn khác.
Khi tôi đang tập chơi đàn, bà Chu Huyền thỉnh thoảng thở dài: “Tay chân con sao giống gà vậy?”
“Trước đây mỗi lần sinh nhật mẹ, Tiểu m đều ra chơi đàn cho mọi người nghe. Nếu con cũng làm vậy thì đúng là không trâu bắt chó đi cày.”
Tiểu m là cô con gái đã mất của nhà họ Tưởng.
Nhìn bà Chu Huyền, tôi nói: “Sang năm con có thể làm được.”
“Sang năm?” Bà Chu Huyền không mấy tin tưởng: “Còn phải xem biểu hiện của con thế nào.”
Mặc dù tôi gặp nhiều khó khăn trong việc học hành, nhưng khi nghe những lời nói của bà Chu Huyền, tôi chợt nhận ra một điều quan trọng.
Vì vậy, tôi nói: “Con sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, xin đừng trả con về trại mồ côi.”
“Hóa ra con sợ điều này.” Vẻ mặt lạnh nhạt của bà Chu Huyền thoáng gợn sóng: “Chiêu Chiêu, mẹ nhớ con đã nói rằng con sẵn sàng thay đổi để phù hợp với mong muốn của chúng ta, phải không?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy sao con không thử trở nên giống Tiểu m?”
Tôi nhớ đến bức ảnh gia đình treo trong biệt thự. Trong ảnh, Tiểu m trông rất dịu dàng và xinh đẹp.
Lúc này, tôi vận dụng kiến thức hội họa ít ỏi của mình để tưởng tượng bản thân trong bộ dạng giống Tiểu m, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ.
Bà Chu Huyền nhìn tôi ngạc nhiên.
Bà chăm chú nhìn biểu cảm của tôi: “Không tồi.”
Cùng ngày hôm đó, tôi luyện tập đàn dương cầm trong căn phòng cách âm đến tận sáng sớm, cuối cùng kiệt sức ngã ra ngủ. Sáng hôm sau, bảo mẫu mới phát hiện ra tôi.
Khi Tưởng Phương Húc biết chuyện, anh mỉa mai tôi là kẻ nịnh hót.
Còn bà Chu Huyền lại rất hài lòng với sự cố gắng của tôi.