Chiếc Lồng Vàng - Chương 6
5.
Màn đêm buông xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy những chóp nhọn của tảng băng treo trên mái hiên, gió lạnh thổi từng đợt vào cửa sổ. Lính gác đêm dường như đã kiệt sức, co mình trong áo choàng, đầu gục vào cánh cửa nội điện, ngủ thiếp đi.
Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh giá.
Nhưng không sao cả, ta từ lâu đã sợ lạnh, đối với ta, bốn mùa trong năm đều là mùa đông.
Vừa định tháo gỡ những đồ trang sức lấp lánh xuống, ta đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Vương Đức Thắng vang lên bên ngoài, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng.
“Nô tài Vương Đức Thắng, xin được bái kiến Trưởng công chúa!”
Ta khẽ nhíu mày, muộn như vậy rồi, chẳng lẽ Hoàng huynh có chuyện gì quan trọng cần dặn dò nên bảo Vương Đức Thắng tới truyền lại hay sao?
Ta khuẩy tay cho ông ta vào.
Vương Đức Thắng gần như lăn lóc bò vào, cả người run rẩy, trong tiết trời giá lạnh này, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, vừa nhìn thấy ta, ông ta liền quỳ xuống dập đầu đại lễ.
“Nô tài hoảng sợ, không biết Hoàng thượng có ở chỗ Trưởng công chúa hay không?”
Lòng ta thắt lại.
“Chưa từng đến đây.”
Vương Đức Thắng lập tức mặt xám như tro tàn, suýt ngã quỵ xuống.
“Hoàng thượng mất tích rồi! Nô tài ban đêm đến tẩm cung của Hoàng thượng để thêm than củi, nhưng không thấy Hoàng thượng trên giường, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng…”
Lồng ngực ta chợt như bị một bàn tay bóp chặt, ta giật lấy chiếc áo choàng trong tay Đan Quất rồi vội vàng lao ra ngoài.
Đan Quất và Vương Đức Thắng nhanh chóng theo sát phía sau ta.
Ta bước đi vội vã, vừa bước ra khỏi cổng cung điện đã đánh thức lính gác đêm đang ngủ say.
Đan Quất lo lắng đến mức trách ta sao không mặc thêm áo.
Từ khi Thanh Thanh tỷ vào cung, Hoàng huynh chưa bao giờ nửa đêm lẻn ra khỏi cung, cũng chưa bao giờ làm ra chuyện khiến người khác lo lắng như vậy, chính sự bận rộn, biên giới phía bắc thường xuyên bị xâm chiếm, điều này khiến cho Hoàng huynh rất mệt mỏi.
Ta bình tĩnh lại, rồi vén váy lên, nắm lấy tay Đan Quất rồi chạy thật nhanh.
Có lẽ ta biết Hoàng huynh đang ở đâu.
Lăng m ộ hoàng gia.
Ta chạy không ngừng nghỉ. Gió lạnh thổi bay mũ trùm đầu và cắt vào tai, nhưng ta không cảm thấy gì cả.
Cứ đ iên cuồng chạy.
Cuối cùng, ta dừng lại trước lăng m ộ hoàng gia, nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hoàng huynh ở một mình, mặc áo bào Quảng Lăng màu đen, cả thân hình như hòa vào màn đêm dày đặc.
Huynh ấy đang nằm trước một tấm bia nhỏ trong lăng của phi tần, đôi vai khẽ run lên, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở.
Ta ra hiệu cho Vương Đức Thắng và Đan Quất đừng đi theo, kéo chặt áo choàng, cầm đèn trong tay rồi một mình bước vào màn đêm tối nơi Hoàng huynh đang ở.
Ta đến gần Hoàng huynh và soi sáng tấm bia đá nhỏ đơn giản. Trên đó có khắc rõ ràng: Thê tử của Khương Chiêu——Diêu Thanh Thanh.
Nhìn thấy ta tới huynh ấy có chút kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, chỉ sờ sờ tấm bia đá, ngơ ngác hỏi ta: “Kiều Kiều, muội nói cho ta biết, ta muốn Thanh Thanh vào cung là sai sao?”
Ta nhìn Hoàng huynh, cơ thể huynh ấy như đang vỡ ra từng mảnh, giống như đồ sứ quý giá cần được sửa chữa.
Ta hiếm khi thấy huynh ấy trông yếu ớt như vậy, như thể chỉ một giây sau huynh ấy sẽ hòa vào tấm bia đá kia.
Khi còn nhỏ, cùng Hoàng huynh đùa vui bên mẫu phi, ta đã thấy huynh ấy trưởng thành hơn các hoàng tử đồng trang lứa. Hoàng huynh học hành giỏi giang, võ nghệ xuất sắc.
Khi ta còn thích quấn quýt bên mẫu phi, đòi người hát ru mới chịu ngủ trưa, thì Hoàng huynh đã ngày ngày miệt mài đèn sách, luôn chạy đến chỗ thầy để hỏi bài.
Sau khi mẫu phi qua đời, Khương Thành sớm đã oán giận Hoàng huynh, liền sai huynh ấy đi trấn thủ Tây Bắc, nếu không có chiếu chỉ thì không được vào kinh, nhưng không ngờ huynh ấy lại kết thân với Diêu Khôn, liều m ạng mở đường m áu, gánh vác tội danh giet cha c ướp ngôi, rồi lên ngôi vua.
Nửa năm sau khi lên ngôi vua, có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Hoàng huynh, vào lúc nửa đêm, lén lút trốn khỏi hoàng cung, chỉ để gặp người thương, chàng trai trẻ đầy khí phách năm xưa, giờ đây lại gục xuống bia mộ khóc nức nở.
Thanh Thanh tỷ vào cung là đúng hay sai, ta không thể trả lời.
Ta chỉ nhớ lúc đó Thanh Thanh tỷ rất tức giận, giơ nắm đấm đấm Hoàng huynh, thề: “Ta, Diêu Thanh Thanh, tuyệt đối sẽ không làm Hoàng hậu của ngươi, sống mòn cả đời trong cung.”
Nhưng Hoàng huynh không chịu từ bỏ, huynh ấy chỉ mỉm cười dỗ dành Thanh Thanh tỷ, vuốt tóc nàng.
Sau đó, Hoàng huynh đến thăm Diêu lão tướng quân với tư cách là vãn bối, mong muốn lập hôn ước.
Rồi lại ân cần quan tâm, không ngừng quấy rầy tỷ ấy.
“Thanh Thanh, làm Hoàng hậu của ta được không?”
“Thanh Thanh, xin nàng hãy làm Hoàng hậu của ta.”
Khi đó, còn có một công tử thế gia cũng đang theo đuổi Thanh Thanh tỷ, bị Diêu Khôn lén lút tiết lộ cho Hoàng huynh, huynh ấy liền vội vàng ban hôn cho vị công tử kia, rồi ban tặng nhiều phần thưởng, sau đó điều công tử ấy rời khỏi kinh thành đến nhậm chức ở nơi khác…
Ta nghĩ lúc đó huynh ấy quá vô liêm sỉ nên đã trách móc: “Hoàng huynh, thích một cô nương, thì không thể vội vàng như vậy.”
Huynh ấy đã bị ta thuyết phục và cảm thấy ta nói rất có lý.
Vì vậy, Hoàng huynh dỗ dành Thanh Thanh tỷ: “Thanh Thanh, nàng có muốn vào cung chơi một thời gian không? Trong cung có trường bắn cung và sân luyện võ rất lớn, nàng có lăn mười vòng cũng không ra ngoài được.”
Diêu Thanh Thanh là một nữ nhân rất kỳ lạ.
Vàng bạc châu báu, tỷ ấy không quan tâm.
Lời đường mật, tỷ ghét bỏ.
Nhưng khi nghe nói mình có thể luyện võ, tỷ ấy liền đồng ý mà không nói một lời.
Đêm đó, Hoàng huynh vui đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Để vun đắp tình cảm với Diêu Thanh Thanh, sau khi xử lý công việc chính sự hàng ngày, Hoàng huynh vui vẻ chạy đến võ đài và làm bao cát cho tỷ ấy.
Diêu Thanh Thanh không cho phép Hoàng huynh nhường tỷ ấy.
Nên Hoàng huynh vừa giả vờ đánh lại vừa phải cẩn thận bảo vệ Diêu Thanh Thanh để tỷ ấy không bị thương.
Hoàng huynh và Diêu Thanh Thanh cả ngày đều luyện võ, Vương Đức Thắng vô cùng sốt ruột.
Diêu Thanh Thanh dù sao cũng là nữ nhân, tỷ ấy không thể đọ lại sức với Hoàng huynh ngày nay qua ngày khác như vậy được.
Cuối cùng có một ngày, sau khi luyện võ xong, tỷ ấy mệt đến mức ngã xuống đất, nhìn thấy Hoàng huynh cúi đầu xem mình có bị thương hay không, trong lòng ấm áp, tỷ ấy chợt ôm đầu Hoàng huynh, cười rạng rỡ: “A Chiêu, ta hứa với chàng! Ta sẽ làm Hoàng hậu của chàng!”
Ta chỉ nhớ rằng ngày hôm đó Hoàng huynh rất vui mừng, đến nỗi huynh ấy cảm thấy rằng cuối cùng ông trời cũng đã đối xử ưu ái với mình và mọi thứ sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn trong tương lai.
Hoàng huynh có vẻ sợ Thanh Thanh tỷ hối hận nên lập tức sai người đem thánh chỉ đến phủ tướng quân. Mười ngày sau,Thanh Thanh tỷ được gả cho Hoàng huynh, trở thành Hoàng hậu.
Khi đó, Thanh Thanh tỷ không hề hối hận.
Khi đó, ngay cả người ngoài cuộc như ta cũng cảm thấy với một người thông minh và giỏi giang như Diêu Thanh Thanh thì hoàng cung cũng sẽ là sân chơi của tỷ ấy.
Ta nhìn xuống tấm bia đá với đủ thứ cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Cô nương ấy, trong sáng như đóa hướng dương, đang lặng lẽ nằm đây.
Ta không nói gì, chỉ nhìn quanh lăng mộ hoàng gia.
Mẫu phi, Thục quý phi, Khương Thành, tổ tiên nhà họ Khương của ta đều được chôn cất ở đây.
Ta nhẹ nhàng nói: “Hoàng huynh, nếu một ngày…thì muội muốn ngủ cạnh mẫu phi và Thục quý phi.”
Huynh ấy sửng sốt nhìn ta, lần đầu tiên trong đời nổi giận với ta.
“Giang Kiều Kiều! Muội đ iên rồi sao? Muội đang nói nhảm cái gì vậy hả?”
Sau đó huynh ấy dường như nhận ra điều gì đó, giọng điệu nhẹ nhàng lại một chút.
“Ta nhất thời không để ý muội lại ăn mặc mỏng manh manh như vậy, muội quên rằng mình vẫn còn mắc chứng sợ lạnh à?”
Ta bình tĩnh nhìn Hoàng huynh.
“Còn huynh thì sao? Rõ ràng mỗi ngày đều phải uống thuốc, thế mà giờ đêm khuya lại một mình đi vào hoàng lăng, không muốn sống tiếp hay sao?”
Hoàng huynh đứng dậy, có chút khó chịu, nghiến răng kéo ống tay áo của ta, muốn rời khỏi hoàng lăng.
Hoàng huynh chịu quay về, ta đã đạt được mục đích nên nhanh chóng xin lỗi huynh ấy.
“Hoàng huynh, Kiều Kiều không phải cố ý đắc tội người, chỉ là huynh ở trong hoàng lăng lâu, gió lạnh thổi qua, thân thể sẽ không chịu nổi. Hoàng huynh, đừng giận Kiều Kiều được không?”
Huynh ấy vẫn còn tức giận, nhưng sắc mặt dịu đi một chút, nói: “Giang Kiều Kiều, muội thừa biết rằng ta không nỡ giận muội.”
Hoàng huynh đưa ta về cung, trời vừa rạng sáng, ta vừa uống được nửa tách trà nóng thì có một tiểu thái giám loạng choạng bước vào, hoảng hốt nói:. “Bệ hạ, Trưởng công chúa, Lương Quý Nhân sắp sinh rồi!”
Khi ta và Hoàng huynh chạy tới tẩm cung của Lương Quý Nhân, đại sảnh bên trong đã hoàn toàn bị bao vây bởi cung nữ và người đỡ đẻ.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh giãy giụa đau đớn của Lương Qúy Nhân, còn mơ hồ nghe thấy giọng lo lắng của người đỡ đẻ.
Mọi người đều biết đứa con trong bụng của Lương Quý Nhân quan trọng như thế nào.
Hoàng huynh vẫn chưa có con trai, kể từ khi lên ngôi, Lương Quý Nhân là phi tần thứ hai mang thai long mạch.
Nếu sinh con trai sẽ là trưởng tử của hoàng đế.
Hoàng huynh và ta ngồi ở hành lang bên ngoài chờ đợi.