Chiếc Lồng Vàng - Chương 3
Chưa đầy một ngày, những ảo tưởng của ta về ngày tháng hạnh phúc, phụ hoàng, mẫu phi, Hoàng huynh và ta cùng nhau chơi đùa, chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đều tan vỡ.
Mẫu phi bị phụ hoàng coi như đồ chơi và bị chính tay phụ hoàng b óp cổ đến chet, giờ đây mẫu phi chỉ là một cái x ác vô danh trong một khu m ộ tập thể.
Hoàng huynh, người lớn lên và bên cạnh ta từ nhỏ, lại bị phụ hoàng cử đi huấn luyện quân đội ở Tây Bắc. Huynh ấy không được phép trở lại kinh đô trừ khi được triệu tập. Cuộc chia ly này là cuộc chia ly sinh tử, và huynh muội bọn ta cả đời này có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Phụ hoàng cùng các phi tần khác tình cảm thắm thiết, trò chuyện cười đùa, x ương sống của mẫu phi vẫn được cài ở trên đầu của người, bên ngoài cung điện, ta đã bước những bước dài trong mùa đông lạnh giá, chứng kiến mọi chuyện từ lúc mặt trời lên cao cho tới khi xuất hiện những ngôi sao trên bầu trời.
Phụ hoàng cẩn thận cố gắng làm hài lòng mẫu phi trong nhiều năm, nhưng mẫu phi lại ngày càng chán ghét người.
Phụ hoàng có thể chịu đựng được sự ghét bỏ của mẫu phi khi nàng ấy mới đến Khương quốc, nhưng phụ hoàng không thể chấp nhận được việc mẫu phi luôn tỏ ra thờ ơ trong khi người luôn cố gắng làm hài lòng mẫu phi.
Phụ hoàng xem mẫu phi như những chú mèo con khó thuần hóa, như những báu vật xinh đẹp cần được chăm sóc nhưng một khi đã chán nó, người sẽ tự tay giet chet con mèo đó và ph á n át báu vật ấy thành từng mảnh.
Phụ hoàng là một vị vua ngu ngốc, người chỉ muốn một con thú cưng ngoan ngoãn, nghe lời.
Dù ta có quỳ bao lâu phụ hoàng cũng không chịu thu hồi mệnh lệnh, Hoàng huynh vẫn phải đến vùng Tây Bắc.
Trước khi Hoàng huynh xuất phát, ta đã đến nói lời từ biệt với huynh ấy.
Hoàng huynh nhìn hoàng cung lần cuối, và có điều gì đó trong mắt huynh ấy mà ta chưa từng thấy trước đây. Huynh ấy nhìn ta khóc và đặt tay lên vai ta.
“Đừng sợ, Kiều Kiều, ta vẫn luôn ở bên cạnh muội.”
Nước mắt ta càng rơi nhiều hơn. Đây là câu mà mẫu phi thường nói với huynh muội bọn ta khi bà còn sống.
“A Chiêu, Kiều Kiều. Các con là ruột thịt, cũng là áo giáp vững chắc nhất của nhau. Ta muốn các con phải luôn đứng về phía nhau, mãi mãi không lay chuyển.”
Hoàng huynh nhẹ nhàng cúi xuống và nói bằng giọng mà chỉ ta mới nghe được.
“Kiều Kiều, chúng ta nhất định phải vượt qua chuyện này.”
Ta rất ngoan ngoãn và sống sót trong bốn năm sau đó.
Sau khi Hoàng huynh rời đi, Thục phi đã chủ động nhận nuôi ta.
Phụ hoàng cảm thấy nàng ấy là một người lương thiện, tốt bụng nên đã phong nàng lên làm Thục quý phi.
Thục quý phi xua tay ra hiệu cho ta không cần phải cảm ơn. Nàng thờ ơ đặt tách trà lên bàn, giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo:
“Nhận nuôi ngươi là vì có lợi cho ta, hình phạt của bệ hạ đối với Nguyệt phi và Thập Nhất hoàng tử bị các triều thần cho là quá khắc nghiệt, lúc này ta chủ động nhận nuôi ngươi, sẽ giải quyết được mâu thuẫn giữa các triều thần và bệ hạ. Ta giải quyết vấn đề giúp bệ hạ, người nhất định sẽ khen thưởng ta, ngươi nhìn xem, hiện tại bổn cung không phải đã là Quý phi rồi sao?”
Thời gian trôi qua, ta phát hiện ra rằng Thục quý phi đối với mọi người cũng không khác gì Thiên Sơn Tuyết Liên, nàng luôn mỉm cười, nhưng nụ cười chưa bao giờ là thật lòng.
Đôi khi ta tự hỏi liệu người có giọng nói nhẹ nhàng và cười vui vẻ bên trong Dưỡng Tâm Điện vào mùa đông lạnh giá năm ấy có phải là Thục quý phi, vị tiên nữ thanh tao mà giờ đây chẳng ai quan tâm này hay không?
Sau khi biết ta đang nghĩ gì, đôi mắt nàng ấy mở to đầy hoài nghi, như thể nàng ấy đã nghe được giai thoại nào đó và nhìn ta với vẻ chế nhạo.
“Ta thấy ngươi được mẫu phi và ca ca của mình bảo vệ rất tốt. Tại sao một kẻ ngây thơ như ngươi lại được sinh ra ở trong hoàng cung thâm sâu này chứ?”
Nàng nghiêng đầu, như đang nhớ lại điều gì đó.
“Đúng vậy, đêm đông lạnh giá đó, ta nhìn thấy ngươi quỳ ở ngoài trời rất lâu, ngươi có biết mình đang làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn không? Ngươi có thể làm hài lòng bệ hạ chỉ bằng cách quỳ xuống sao?”
Nàng ấy chạm vào những trang sức lộng lẫy trên đầu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, liền nhướng mày một cách thờ ơ.
Thục quý khi không ngừng vuốt ve những chiếc trâm cài bằng bạc mạ vàng, hay những chiếc trâm cài hình con công bằng ngọc trắng, trâm cài màu xanh ngọc lục bảo, bạc ngọc dát vàng…
Nàng ấy dùng tay gõ nhẹ vào chuỗi ngọc trên đầu cho ta xem và nói với ta một cách rất tự hào.
“Trông không đẹp sao? Nếu không nỗ lực trèo cao, làm sao có thể đeo nhiều trang sức đẹp như vậy?”
Sau khi chạm vào đầu mình, nàng bắt đầu hài lòng chạm vào chiếc khuyên tai dát vàng. Sau khi chạm vào tai, nàng lại chạm vào chiếc vòng tay hoa văn Bát Tiên bằng ngọc trắng và chiếc nhẫn vàng ngọc bích trên tay.
Càng chạm vào những thứ đó, gương mặt nàng càng trở nên vui vẻ.
“Ta chỉ là giả vờ thanh cao mà thôi, thì sao chứ? Ha ha, chỉ cần ta thỏa hiệp một chút, giả vờ thích bệ hạ, như vậy liền được ban tặng những trang sức lộng lẫy, vẫn là rất có lời.”
Thục quý phi là phi tần được sủng ái nhất trong cung, nàng thường làm ta nhớ đến chiếc kệ rơm có kẹo hồ lô trên đó. Kệ rơm chứa đầy kẹo hồ lô giống như trên người nàng ấy có đủ loại trang sức.
Nhưng khi không cười, nàng ấy có một khuôn mặt lạnh lùng và lãnh đạm, ngay cả khi có một cái đầu đầy trang sức cũng không thể lấn đi vẻ rực rỡ vốn có trên gương mặt của nàng ấy.
Mọi người đều nói rằng Thục quý phi là phi tần được sủng ái nhất sau Nguyệt phi.
Nhưng những cung nữ lén lút buôn chuyện kia lại không biết rằng việc mà vị phi tần cao quý và xa cách này thích làm nhất chính là cho ta xem hộp trang sức của nàng dưới ánh nến vào lúc nửa đêm. Nàng say sưa vuốt ve, trân trọng đống trang sức rồi cất đi một cách cẩn thận.
Có lần ta đã nói đùa với nàng ấy khi thấy nàng mê mẩn những trang sức này:
“Thục quý phi giống như những con rồng khổng lồ trong truyện, canh giữ kho báu và thích những trang sức sáng bóng.”
Nàng ấy nhìn ta với vẻ mặt ghê tởm và nhếch khóe miệng lên.
“Nói đến rồng, Khương Thành là người duy nhất tự nhận mình là chân long thiên tử, còn ta lại càng ngưỡng mộ những kẻ dám giet rồng và ch iếm đ oạt bảo vật.”
Nàng ấy không thích ta ăn mặc quá giản dị nên nhất quyết cài thêm những chiếc trâm cài lên đầu ta.
Ta vẫn còn nhớ vẻ mặt của nàng ấy lúc đó. Nàng ấy phấn khích nhìn ta với đôi mắt long lanh.
“Ta phải tặng thêm ngọc trai và trang sức cho ngươi, để người khác không nghĩ rằng ngươi đang bị ta bắt nạt.”
Lúc rảnh rỗi, Thục quý phi đưa ta đi khắp hoàng cung, ra vẻ như một người mẹ hiền cùng người con hiếu thảo trước mặt các phi tần và quan lại trong cung.
Sau đó, nàng ấy còn công khai trừng phạt những người hầu đã chế nhạo ta tới mức gần chet, rồi hạ lệnh bắt họ bò khắp hoàng cung, cứ ba bước một lạy.
Vì vậy khắp kinh thành đều nói cuộc sống của ta rất tốt, không có mẫu phi che chở, ta vẫn có Thục quý phi bảo vệ.
Từ đó trở đi không ai dám coi thường ta nữa.
Tuy nhiên, kinh thành đã có dấu hiệu thay đổi. Trong lòng người dân đã có sự oán giận từ lâu với Hoàng đế.
Quốc sư run rẩy bẩm báo với phụ hoàng:
“Thần đang quan sát bầu trời vào ban đêm, thì bỗng nhiên có những ngôi sao kỳ lạ tỏa sáng rực rỡ, thần dự báo chúng sẽ mang đến tai ương cho hoàng cung.”
Phụ hoàng lập tức rút kiếm của thị vệ trong sảnh ra ch ém đầu quốc sư.
M áu b ắn tung tóe lên mặt những đại thần xung quanh, mọi người lập tức im lặng.
Nhưng ngày mọi chuyện thực sự thay đổi, là ngày Khương Thành đè lên người ta.
Hắn đè ta xuống, xé quần áo ta và tát ta một cách điên cuồng như thể bị ma nhập.
Giống như cách hắn đã làm với mẫu phi ngày hôm đó.
“Con quả nhiên là đứa trẻ do nàng ấy nuôi lớn , con trông giống hệt nàng ấy.”
“Hãy để phụ hoàng yêu thương con, và ta sẽ yêu con như mẫu phi của con vậy.”
“Đừng tưởng rằng ta không biết tên ca ca khốn kiếp của ngươi đang mưu tính chuyện gì, hôm nay ta muốn giet muội muội hắn, để xem hắn có thể tới cứu ngươi không?”
Toàn thân ta run rẩy, không nói được một câu trọn vẹn, ta dùng hết sức lực để bảo vệ mình và cố gắng hết sức đẩy hắn ra.
Hắn cười khiêu khích, nhìn ta vùng vẫy, giữ chặt tay ta, cúi đầu xuống, muốn hôn cổ ta, đồng thời cũng tát ta một cách điên cuồng.
Ta hoàn toàn tuyệt vọng, như thể mình đang ở trong hang động lạnh lẽo, không cách nào thoát ra được.
Đột nhiên có một âm thanh vang lên, ta nhìn thấy một bình sứ đ ập lên người hắn ta. Những mảnh thủy tinh v ỡ văng tung tóe khắp phòng. Hắn vội vàng đứng dậy khỏi người ta.
Thục quý phi bất ngờ đến, nàng nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, nàng không ngừng lấy những chiếc bình ngọc được đặt xung quanh, dùng hết sức n ém về phía Khương Thành.
Chúng lần lượt đ ập trúng người hắn rồi b ể tung.
Thục quý phi kéo ta ra phía sau bảo vệ, tức giận ngẩng đầu, nàng đã sớm mất đi dáng vẻ dịu dàng ngọt ngào thường ngày trước mặt Khương Thành, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, từng chữ nói: “Khương Thành! Ngươi điên đến mức nào mà lại trèo lên giường của Kiều Kiều, kẻ điên khùng như ngươi, muốn chạm vào Kiều Kiều sao?”
Ta đã bật khóc sau lưng nàng ấy.