Chiếc Lồng Vàng - Chương 11: Ngoại Truyện 1 -Diêu Thanh Thanh
Tên ta là Diêu Thanh Thanh.
Ta có một bí mật. Con của ta, đã bị chính ta giet chet.
Đó là đứa con mà ta đã rất vất vả để mang thai, đứa con của ta và A Chiêu.
Khi biết mình mang thai, ta vui mừng khôn xiết và tràn ngập cảm giác bất an khi làm mẹ.
Ta vuốt ve bụng mình và thầm nghĩ, khi đứa con này chào đời, ta sẽ đưa nó đi thưởng ngoạn núi sông bao la của Khương quốc, cho nó lớn lên trong một tuổi thơ êm đềm hạnh phúc, và có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình.
Giống như A Chiêu, chàng ấy thích học hành và luyện võ.
Con của ta không thể bị gò bó ở trong hoàng cung này.
Nhưng đứa trẻ này, người mà ta hết lòng mong đợi, cuối cùng đã chet trong phòng sinh.
Ta nghe người hầu kể rằng đứa trẻ vừa được sinh ra đã chet.
Phải. Dù sao thì cũng chính tay ta đã giet nó, ta đương nhiên phải biết rõ hơn.
Khi ta mang thai được tám tháng, A Khôn đã lẻn vào hoàng cung ban đêm và bí mật đến gặp ta, đệ ấy muốn đích thân nói với ta rằng phụ thân sắp tạo phản.
Phụ thân của ta là một người rất thông minh. Người giỏi đánh giá tình hình và biết được bên nào đang giành lợi thế thì sẽ theo bên đó.
Khi A Chiêu còn ở trong quân đội Tây Bắc, cùng với A Khôn và ta, chàng ấy đã luôn hành động trượng nghĩa và làm việc tốt.
Chẳng bao lâu sau, có rất nhiều người đi theo chàng ấy.
Cùng với sự cai trị tàn bạo và độc tài của lão già Khương Thanh đó, dân chúng khốn khổ, Khương Chiêu là thập nhị hoàng tử, từ lâu đã muốn c ướp ngôi, chàng đã lập kế hoạch bí mật và được mọi người ủng hộ.
Phụ thân ta lập tức nhận ra được khả năng của A Chiêu. Người đã nhanh chóng đưa ra quyết định ủng hộ chàng, cuối cùng, A Chiêu thực sự đã thành công lên ngôi vua.
Phụ thân ta quả thực rất có tham vọng, nhưng người cũng biết giới hạn của mình. Người không bao giờ mong muốn trở thành Hoàng đế, người chỉ muốn trở thành kẻ dưới một người trên vạn người, và để lại tên tuổi trong lịch sử.
Nhưng đáng tiếc, A Chiêu của ta lại là một vị Hoàng đế tốt, thực sự quan tâm đến dân chúng.
Sau khi lên ngôi, nền móng của chàng không ổn định, Bắc Ngô xâm lược, có áp lực từ cả bên trong lẫn bên ngoài, chàng sẽ không bao giờ cho phép các quan lại cấu kết bè phái xuất hiện trong triều đình.
A Chiêu có ý định làm suy yếu quyền lực của phụ thân ta.
Phụ thân ta chính là một con cáo già, ta sớm đã đoán trước được người sẽ không ngồi yên chờ chet, mà nhất định sẽ tìm cách thoát khỏi sự khống chế của A Chiêu.
Nhưng khi nghe A Khôn nói, ta mới biết phụ thân đ iên hơn ta nghĩ.
Phụ thân đã bí mật sắp xếp để người của ông vào cung đỡ đẻ cho ta.
Một khi đứa trẻ được sinh ra, người đỡ đẻ kia sẽ lập tức đổi đứa con của ta với một con cầy hương, và bí mật nuôi đứa con của ta cho đến khi nó được bốn hoặc năm tuổi, rồi ám sát A Chiêu. Nếu là con trai, phụ thân sẽ giúp nó trở thành Hoàng đế. Nếu là con gái, chính là Hoàng hậu.
Sau đó ta sẽ là Thái hậu, phụ thân sẽ lợi dùng quyền lực của ta để có thể thoải mái điều khiển triều đình, trở thành vị thừa tướng quyền lực trong mơ, để toàn bộ triều đình mang họ Diêu.
Nhưng ông ấy quên rằng đệ đệ ta sẽ không đồng ý cách làm này và ta cũng vậy.
Ta và đệ đệ đều liếm m áu từ mũi d ao mà lớn lên và chiến đấu ngày đêm để bảo vệ người dân Khương quốc, làm sao chúng ta có thể tạo phản?
Ta đã nhờ Thái Tinh lặng lẽ đến Thái y viện lén lấy thuốc kích thích chuyển dạ, đun sôi rồi uống. Chỉ trong chốc lát, ta cảm thấy như bị chuột rút trong ruột và đau đớn không thể chịu nổi.
Khi đó, mọi người đều nghĩ việc Hoàng hậu sinh non là một tai nạn ngoài ý muốn nhưng thực chất đó là một kế hoạch mà ta đã sắp xếp tỉ mỉ.
Uống xong bát thuốc gây chuyển dạ, ta đã phải chia tay đứa con đã ở trong bụng mình suốt 8 tháng. Khắp tẩm cung của ta trang trí những tấm gấm màu vàng, trên đó phủ đầy hoa cúc dùng để cầu phúc, xoa dịu tâm hồn.
Ta gần như ngất đi vì đau, ta cảm thấy như thể bụng dưới của mình bị kéo và cọ xát mạnh mẽ. Nó thực sự còn đau hơn cả khi ta bị đ âm trên chiến trường.
Người hầu lấy chậu m áu từ dưới người ta ra, mùi m áu tràn ngập khắp nội điện.
Ta chưa bao giờ biết rằng mình có thể đổ nhiều m áu đến vậy, và ta cũng không biết đó là m áu của mình hay của đứa con vô tội trong bụng ta.
Ta dần mất đi sức lực, đau đớn ngẩng đầu lên và vùng vẫy trong vô vọng.
Trưởng công chúa bỗng nhiên xông vào. Phòng sinh hôi hám và tanh, đó là điều cấm kỵ nhất đối với hoàng gia.
Muội ấy không quan tâm đến nó mà ngồi luôn xuống giường ta, nắm chặt tay ta.
Lúc ta đang đau đớn tột cùng, ta mơ hồ nhìn thấy người đỡ đẻ do phụ thân ta cài vào chui vào trong chăn gấm, cúi đầu xuống kiểm tra.
“Tiểu hoàng tử chưa đủ tháng để sinh ra. Nô tỳ e rằng người phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt, để cứu một trong hai.”
Rõ ràng bà ta đang cố gắng cướp con ta đi, bây giờ còn giả vờ hỏi xem nên giữ mẹ hay đứa bé.
Làm sao ta có thể để họ đạt được mục đích? Trước đó ta đã nhờ Thái Tinh ngâm những tấm gấm màu vàng kia vào chậu nước có chứa xạ hương để mùi xạ hương lan khắp phòng.
Con ta sinh ra phải được tự do, nó không phải là công cụ để tranh giành quyền lực, nếu không, thà đừng mang nó đến với thế gian này.
Ta đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.
Ta chỉ nghe thấy giọng nói của Trưởng công chúa vang lên bên cạnh, kiên quyết đến mức thực sự ẩn chứa một chút tàn nhẫn.
“Chúng ta phải cố gắng hết sức để bảo vệ Hoàng hậu. Nếu bị trách phạt, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm.”
Sau đó, ta luôn cảm thấy có lỗi với đứa trẻ này, vì vậy, ta càng ngày càng chán nản.
Có lúc ta chỉ ngơ ngác nhìn chiếc chăn nhỏ đã chuẩn bị cho con, có lúc ta chỉ biết uống say rồi ngủ cả ngày lẫn đêm.
Tiểu Dung Hoa thường xuyên đến gặp ta. Đây là muội muội của ta, người đã cùng ta lớn lên. Muội ấy luôn cư xử nhỏ nhẹ, giống như một con thỏ con.
Khi muội ấy nhìn ta trong tình trạng như thế, mắt muội ấy đỏ hoe.
Muội ấy không cho ta uống rượu nữa, không cho ta nhìn vào những bộ quần áo nhỏ và chăn bông đó nữa.
Muội ấy kéo tay ta đi, cố kéo ta về phía võ đài, lấy tay ta và đưa cho ta một con d ao ngắn có lưỡi d ao s ắc bén.
Khóe mắt muội ấy đỏ hoe, thút thít và cầu xin ta.
“Tỷ tỷ, đừng nhốt mình trong cung nữa. Chẳng phải người thích luyện võ nhất sao? Chúng ta đi luyện võ, để Tiểu Dung Hoa luyện với người được không?”
Ta rất đau buồn vì mất đi đứa con của mình, nhưng không ai biết ta có lỗi với đứa trẻ này như thế nào.
Sau này, để bảo vệ ta, A Chiêu đã đưa ta vào lãnh cung. Ta ở trong lãnh cung, càng ngày càng trầm mặc.
Tiểu Dung Hoa vẫn thường xuyên đến thăm ta, nhưng thân là Dung quý phi, muội ấy không thể mỗi ngày đều đến nơi này.
Thế là muội ấy lặng lẽ trèo tường để gặp ta.
Khi ta nhìn thấy muội ấy vụng về rơi xuống từ bức tường của lãnh cung, khuôn mặt lấm lem và xám xịt, thậm chí tóc còn có mấy cái lá vướng vào, ta trợn mắt kinh ngạc.
Đây là biểu cảm lớn nhất đầu tiên của ta kể từ khi mất con.
Muội ấy lao về phía ta, vui vẻ lấy ra chiếc bánh đã giấu cho ta.
“Tỷ tỷ, mau ăn đi! Còn nóng!”
Muội ấy sợ ta nghĩ không thông sẽ làm chuyện dại dột.
Muội muội ta từ nhỏ đã kỷ luật và tuân thủ lễ nghi, không chịu làm bất cứ điều gì trái với quy tắc. Khi ta còn nhỏ, ta thường rủ muội ấy lẻn ra khỏi phủ để đi chơi, và muội ấy sẽ túm chặt tay áo ta, hét lớn giục ta về nhà nhanh vì sợ bị phát hiện.
Vậy mà bây giờ muội ấy còn dám tự mình trèo tường chỉ để mang bánh cho ta.
Vài ngày sau, đệ đệ của ta, người bị ta đá từ lúc nhỏ đến tận khi trưởng thành, cũng trèo qua tường lãnh cung để đến gặp ta. Đệ ấy còn mang đến cho ta những tin tức vô cùng tồi tệ.
Phụ thân ta đã thất bại trong kế hoạch c ướp con của ta, giờ ông ấy thực sự muốn làm liều. Ông bí mật truyền tin tức của Khương quốc cho Bắc Ngô và xây dựng quân đội để tạo nên một cuộc nổi loạn.
Sau khi việc này hoàn thành, ông ấy sẽ đem ta gả cho Hoàng đế Bắc Ngô và ta sẽ lại làm Hoàng hậu. Còn ông sẽ trở thành tướng quân của Bắc Ngô sau khi sát nhập Khương quốc với Bắc Ngô, đạt được tham vọng trở thành một đại thần quyền lực.
Trong lãnh cung, đệ đệ giận dữ mắng phụ thân rồi trịnh trọng hứa với ta. Nếu kiếp này đệ ấy còn có cơ hội, nhất định phải lẻn vào Bắc Ngô, vì phụ thân đã đem tin mật của Khương quốc truyền cho Bắc Ngô nên đệ ấy sẽ trà trộn vào Bắc Ngô, đem mật báo ở đó truyền về Khương quốc.
Ta cũng không muốn trở thành con rối của phụ thân. Ông ấy không chỉ muốn lợi dụng con ta mà còn muốn ta lấy ông già sáu mươi tuổi kia. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Trước khi ta quyết định tự kết liễu đời mình, lại vừa đúng lúc Tiểu Dung Hoa đến gặp ta. Ta đuổi Thái Tinh đi chỗ khác và nói với Tiểu Dung Hoa rằng ta định t ự t ử.
Cuối cùng, ta còn nói với Tiểu Dung Hoa rằng phụ thân đáng bị ngàn nhát d ao ch ém thành từng mảnh.
Nghe ta nói xong, Tiểu Dung Hoa gần như đứng không vững, chạy tới ôm lấy ta, tựa cằm vào vai ta, run rẩy nói một câu.
“Tỷ tỷ, ta sẽ không ngăn cản người, bởi vì ta thấy người bây giờ so với trước kia kém xa nhiều lắm.”
Đúng vậy, ta mạnh mẽ của ngày xưa đã dần dần bị chốn thâm cung lạnh lẽo này chôn vùi, ngày càng héo tàn.
Ta hỏi muội ấy: “Tiểu Dung Hoa, tương lai muội có dự định gì?”
Khóe mắt đỏ hoe, muội ấy cười có chút cay đắng.
“Muội t ự s át, sẽ gây họa cho người nhà. Tỷ tỷ không cần quan tâm đến lão tướng quân, nhưng ta vẫn phải quan tâm đến phụ thân của mình, không thể đi cùng tỷ tỷ.”
Từ nhỏ muội ấy đã luôn biết kiềm chế và tinh ý, cũng là người ngoan ngoãn và suy nghĩ nhiều nhất. Thật đáng tiếc, bây giờ đã đến giai đoạn này, chúng ta không thể tự mình quyết định nên sống hay chet.
Mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ. Ngọn lửa rất lớn, lập tức quét qua và nhấn chìm ta. Ta nghe thấy tiếng gỗ xung quanh kêu răng rắc và cơ thể ta đang bốc ch áy, cảm giác bỏng rát dữ dội trên da, hình như còn có tiếng kêu x é lòng của Thái Tinh.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Nếu có kiếp sau, ta thật sự không muốn vào cung.