Chỉ Yêu Mình Em - Chương 5
“Cố Thanh, đừng nói mấy lời như vậy nữa, đời này anh chỉ cần em, ngoài em ra ai cũng không được. Chẳng phải là em không yêu anh nhiều sao, anh sẽ cố gắng hơn, cứ coi như là hoàn thành tâm nguyện của mẹ em, em hãy tạm chấp nhận ở bên anh nhé.”
“Được không, Cố Thanh, đừng bỏ rơi anh nữa.”
“Một lần là đủ rồi, anh không muốn sống những ngày tháng cô độc đó nữa. Em không biết đâu, có biết bao lần anh đã muốn đưa em về, như trong phim ấy, giam giữ em suốt đời.”
“Nhưng anh không thể.”
Tôi chưa bao giờ biết, tình cảm của Lữ Tống dành cho tôi lại mãnh liệt đến vậy.
Tôi cứ nghĩ rằng anh và tôi giống nhau.
Coi hôn nhân như một cái cớ để xoa dịu cha mẹ mỗi bên.
Thực ra, nếu phải sắp xếp thứ tự,
Mẹ là người đầu tiên.
Lữ Tống xếp ở vị trí sau đó.
Anh làm sao mà không quan trọng, chỉ là trước mặt mẹ, vị trí của anh có vẻ nhạt nhòa hơn một chút mà thôi.
Tôi khẽ chạm vào tai anh.
“Vậy chúng ta sẽ sống chung nhé, em sẽ cố gắng, thật đấy.”
Anh ôm chặt tôi.
“Được.”
Tôi khẽ đáp: “Xin lỗi, anh phải chịu thiệt thòi rồi.”
Mẹ ơi, mẹ xem, con đã hoàn thành tâm nguyện của mẹ chưa.
Giờ con đã có gia đình của mình rồi.
Nghe lời mẹ, bọn con sẽ sinh vài đứa con gái thật xinh xắn, như Địch Lệ Nhiệt Ba vậy.
[Ngoại truyện Lữ Tống]
Tôi tên là Lữ Tống!
Lữ là họ của mẹ tôi.
Tống là tên của bố tôi.
Mẹ muốn tôi trở thành một bác sĩ lưu danh sử sách.
Bố muốn tôi trở thành một đứa trẻ vui vẻ.
Sau đó, hai người có ý kiến bất đồng rồi chia tay.
Tôi cũng trở thành bác sĩ, nhưng không lưu danh sử sách.
Đồng thời, cũng chẳng đặc biệt vui vẻ…
Hôm đi xem mắt với Cố Thanh, tôi vừa tan ca đêm ở bệnh viện, trông thật thảm hại, mặt cũng chưa rửa, tóc tai bù xù, khóe mắt dường như còn dính ghèn, nhưng người giới thiệu bảo là bên nữ gấp, không cho tôi thời gian để chỉnh trang bản thân.
Tôi nghĩ, thôi kệ đi, dù sao đây cũng là buổi xem mắt đầu tiên, khả năng thành công thấp lắm, với lại, tôi còn chưa muốn kết hôn, coi như để mẹ tôi yên tâm, cứ đi vậy thôi.
Đến nơi, cô ấy đang ngồi trong quán cà phê, trước mặt là một cái laptop, xung quanh đầy giấy tờ, trông khá lộn xộn.
Tôi ngồi xuống, cứ thế im lặng ngắm nhìn cô ấy.
Cô ấy bận rộn, dường như không có thời gian để nói chuyện.
Tôi cẩn thận quan sát cô ấy.
Cô ấy rõ ràng rất bình thường, mắt không quá đẹp, sống mũi không cao, vóc dáng cũng không đặc biệt quyến rũ.
Thậm chí quanh mũi còn có vài vết tàn nhang mờ.
Mái tóc dài, được buộc qua loa thành một búi tóc lộn xộn bằng một sợi dây đỏ.
Mặc bộ đồ đen rộng thùng thình nhưng trông vẫn gọn gàng.
Nhưng, không hiểu vì sao.
Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.
Dường như trên người cô ấy có một mùi hương, thu hút tôi.
Khoảng mười phút sau, cô ấy mới mở lời.
“Xin chào, tôi là Cố Thanh, muốn lập gia đình, tôi có xe có nhà có công ty, công ty thu nhập cũng ổn định, doanh thu hàng năm tầm 500,000 tệ trở lên, tôi đã xem hồ sơ của anh, cũng được, bác sĩ mà, nghề tốt thế còn gì, anh thấy tôi thế nào?”
Ừm…
Tôi thực ra đôi khi khá do dự.
Nếu không cũng chẳng đến mức đến khi tốt nghiệp đi làm mà vẫn không chắc mình có thực sự thích nghề bác sĩ hay không.
Nhưng sự thẳng thắn và nhận thức rõ ràng về bản thân của cô ấy làm tôi ngưỡng mộ.
Tôi ngừng lại một chút, rồi gật đầu.
Cô ấy tiếp tục: “Tình cảm có thể để sau, nhưng tôi thường rất bận, không quan tâm đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu hay xung đột láng giềng, chắc không làm tốt vai trò một người vợ đảm, nhưng anh yên tâm, tôi cũng sẽ không gây phiền phức cho anh, gần như chuyện gì tôi cũng được, có thể sống chung.”
“Không sao, tôi có thể lo liệu.”
Rồi chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Lần đầu tiên là ở căng tin bệnh viện.
Ăn món sườn hầm.
Cô ấy rất thích, nói rằng ngon hơn mẹ cô ấy nấu.
Sau đó, chúng tôi hôn nhau trong xe ở tầng hầm.
Lần thứ hai là ở căng tin Tây của bệnh viện.
Ăn gà xào cay.
Cô ấy thích một chút, nói không ngon bằng quán ở đầu đường Trường Hằng.
Rồi chúng tôi hôn nhau rất lâu dưới nhà cô ấy.
Lần thứ ba là ở quầy mới mở của bệnh viện.
Ăn pizza và hamburger.
Cô ấy nói không thích, từ nhỏ đã không thích.
Cô ấy nói: “Vì mỗi khi ăn những thứ này, tôi lại muốn tìm ba.”
Tôi không hiểu, pizza thì có liên quan gì đến việc tìm ba.
Cô ấy bảo: “Hồi nhỏ, ở tiệm pizza tôi đã gặp rất nhiều ‘ba tạm thời’.”
“Nhưng cuối cùng, họ đều bỏ đi, chỉ để lại mình tôi ăn hết phần nhân của ba cái hamburger.”
Tôi biết cô ấy lớn lên trong một gia đình đơn thân, nên chắc chắn cuộc sống có không ít khó khăn từ bé đến lớn.
Tôi định an ủi cô ấy.
Cô ấy bỗng ngẩng đầu lên: “Này, Lữ Tống, nhà ăn bệnh viện có phải là của anh không đấy?”
Tôi lắc đầu.
“Không có.”
“Vậy thì, lần sau có thể đổi chỗ được không? Ở đây đồ ăn cứ có mùi thuốc khử trùng ấy.”
Tôi ngại ngùng ngay lập tức, vội gật đầu.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Rồi đột nhiên cô ấy bật cười, kéo tay tôi chạy thẳng xuống tầng hầm.
Trên xe, chúng tôi đã gần gũi nhau.
Sau đó, chúng tôi đăng ký kết hôn.
Tính ra, chúng tôi đã hẹn hò khoảng nửa năm.
Sau khi kết hôn, cô ấy quả thật rất bận, còn tôi thì làm ngày đêm luân phiên, cuộc sống đảo lộn.
Chúng tôi thường không gặp được nhau, nhưng cô ấy cố gắng mỗi sáng trước khi đi làm đều rán một quả trứng cho tôi, tối trước khi ngủ thì bỏ đồ vào máy giặt, làm những việc nhỏ nhặt mà một người vợ thường làm.
Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu không có xung đột, hàng xóm cũng không có tranh chấp, dù nói là tôi giải quyết những vấn đề đó, nhưng thực tế là cô ấy âm thầm lo liệu mọi thứ, từ thông cống bị tắc, bóng đèn hỏng, đến tiền mừng của hàng xóm.
Mẹ vợ cũng thường đến dọn dẹp nhà cửa, nấu vài món ăn để tôi mang đến bệnh viện, cũng nhờ vậy mà số lần tôi ăn ở nhà ăn bệnh viện cũng giảm đi.
Nói thật, tôi cảm thấy mình đã hoàn thành tâm nguyện của ba.
Tôi là một đứa con hạnh phúc.
Nhưng rồi một ngày…
Tôi không còn hạnh phúc nữa.
Tôi thấy trời đất như sụp đổ, vài chữ trên màn hình điện thoại đã phá nát hạnh phúc của tôi.
Tại sao tôi không thể?
Tại sao tôi không thể cho cô ấy một đứa con?
Nhưng tại sao vì điều đó mà phải ly hôn?
Cô ấy thật tàn nhẫn, tôi biết tình cảm của cô ấy với tôi không sâu đậm, nhưng ít ra vẫn có chứ, nếu không cô ấy sẽ không thử giặt đồ cho tôi.
Hai chữ “ly hôn” lại dễ dàng thốt ra từ miệng cô ấy như thế.
Tôi cầu xin, không được.
Xin lỗi, không được.
Năn nỉ, cũng không được.
Dù thế nào đi nữa, cô ấy nhất định phải ly hôn.
Tôi rất yêu cô ấy, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi hận cô ấy.
Tối hôm đó, tôi như phát điên.
Cô ấy khóc không ngừng, nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy, chỉ trách bản thân vì sao lại bất lực như vậy.
Xong xuôi, tôi chẳng đoái hoài gì đến cô ấy nữa.
Ba ngày sau, chúng tôi đến cơ quan đăng ký và chính thức ly hôn.
Sau này, tôi hoàn thành được tâm nguyện của mẹ.
Tôi trở thành một bác sĩ nổi danh.
Nhưng vô tình lại đánh mất tâm nguyện của ba.
Tôi không ngờ, có ngày lại nhìn thấy tên của Cố Thanh trong danh sách sản phụ.
Còn được xe cứu thương đưa thẳng đến phòng sinh.
Tôi nghe ngóng, mới biết được cô ấy vẫn còn bận bịu đàm phán hợp đồng trước khi sinh, bụng to đến thế mà vẫn phải chạy đôn chạy đáo.
Tôi nổi giận.
Sao? Chồng mới không thương cô ấy à? Sắp sinh đến nơi rồi mà còn phải làm việc?
Thay đồ xong, tôi đi vào phòng sinh.
Cô ấy vẫn như xưa, bình thản nhưng kiên cường.
Nỗi nhớ nhung bỗng chốc trào dâng, người tôi hằng đêm mơ thấy giờ đây lại xuất hiện trước mắt, định mở miệng nói một câu “Lâu rồi không gặp”.
Nhưng miệng lại nhanh hơn suy nghĩ, lời nói xoay thành thứ gì đó làm cô ấy tức giận.
Khi đỡ sinh xong, trong đầu tôi đột nhiên vang lên một câu:
“Mau kéo con trai anh ra đây cho tôi.”
Tôi giật mình.
Con trai tôi?
Sau đó tôi làm xét nghiệm.
Kết quả, đúng, đó là con tôi.
Tôi thật sự muốn đề nghị tái hôn.
Nhưng miệng tôi lại không chịu nghe lời.
Lần gặp đó không mấy vui vẻ.
Mẹ của Cố Thanh bệnh rồi.
Bà muốn chúng tôi tái hôn, thật lòng mà nói lúc đó tôi đã mừng thầm, nhưng lại nhớ đến việc bà từng ép tôi ly hôn, nên tôi không đồng ý ngay lập tức.
Ngày mẹ Cố qua đời, Cố Thanh khóc đến nghẹn ngào trong điện thoại.
Tôi hối hận.
Tôi nên báo cho cô ấy biết bệnh tình của mẹ Cố sớm hơn, ít nhất để họ có thể nói lời tạm biệt.
Sợi dây tinh thần của Cố Thanh như sụp đổ hoàn toàn.
Cô ấy giống như tôi khi bị bỏ rơi, hoàn toàn kiệt quệ.
Mẹ tôi rất thích Cố Thanh.
Bà bảo cô ấy không làm phiền, không tranh giành con trai với bà.
Dù bận rộn, nhưng mỗi tuần vẫn dành chút thời gian để đánh mạt chược với mẹ, tính cách thẳng thắn rất hợp với bà.
Nhưng vì việc của mẹ Cố, mẹ tôi có chút ác cảm.
Vì vậy, mẹ không ủng hộ chuyện tôi tái hôn.
Sau đó, khi mẹ tôi biết tin mẹ Cố đã mất rồi, bà đến bệnh viện, mắt đỏ hoe.
Bà nói rằng không ngờ lại có chuyện như vậy, đau lòng đến mức suýt nữa ngất đi tại bệnh viện.
Rồi dần dần, hai người chúng tôi đều đồng thuận chuyện kết hôn.
Không phải là tôi chưa từng gặp người phụ nữ khác.
Nhưng trong lòng tôi, người duy nhất tôi yêu vẫn chỉ là Cố Thanh.
Dù cô ấy có làm tổn thương tôi.
Hay không yêu tôi.
Dù gì đi nữa, chỉ cần cô ấy muốn ở bên tôi.
– Hết –