Chị Họ Thánh Mẫu - Chương 2
3
“Á —”
Tào Quỳnh phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi.
Ngắn ngủi mấy phút, chị ta bị đánh đến mức đầu tóc bù xù, mặt mũi sưng vù, răng rơi mấy chiếc.
Cuối cùng, tên đàn ông xăm mình mò từ trong túi ra một con dao găm, một nhát đâm về phía Tào Quỳnh.
Giống y như kiếp trước, người qua đường cũng không lựa chọn ngoảnh mặt làm thinh, mà nhặt hòn đá bên đường, cùng với tất cả mọi đồ đạc có thể đánh đập trong tay, nhao nhao ném về phía tên đàn ông xăm mình, muốn ngăn gã lại.
Mọi người cũng chỉ là muốn cho thánh nữ Tào Quỳnh chịu chút giáo huấn, vốn không hề thực sự muốn nhìn thấy chị ta chết.
Nhưng tên đàn ông xăm mình hoàn toàn bị chọc giận rồi, nổi điên nói với mọi người: “Mẹ nó, đợi ông đây giết con cả thối tha này, lại giết từng người chúng mày! Chúng màu một đứa cũng không chạy thoát!”
Mọi người không dám tiếp tục làm liều, có người bắt đầu khóc thành tiếng.
Tào Quỳnh bị đâm loạn mấy nhát, đâu đến mức kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi chảy hết ra.
Không biết mạch não của chị ta từ đâu đến, vậy mà lại đột nhiên hôn tên đàn ông xăm mình kia, khóc lóc nói: “Anh ơi đau quá, đừng giết em anh ơi ~ anh hôn em đi anh~”
Một chiêu đánh bất ngờ này có hiệu quả rồi.
Tên đàn ông xăm mình ngẩn ra, vậy mà lại thực sự dừng tay.
Tào Quỳnh vui mừng quá đỗi, ôm chặt lấy cổ gã, càng ra sức mà hôn: “Hu hu hu, chỉ là em thương anh thôi mà, đều là lỗi của ả kia, không phải lỗi của anh~”
Tào Quỳnh trông không tệ, dáng người cũng cân đối, bởi vì mất máu khiến cho sắc mặt có hơi tái nhợt, lộ rõ mấy phần cảm giác yếu đuối.
Tên đàn ông xăm mình thấy vậy liền nổi sắc tâm, sát ý cả người tiêu tan, lại bỏ dao vào trong túi quần, hôn ngược lại.
Cứ như vậy.
Trước mặt mọi người, dưới màu máu và hoàng hôn.
Cơ thể hai người này toàn là máu tươi, vậy mà bắt đầu không coi ai ra gì, hôn nhau đến mức khó lòng tách rời.
Người qua đường nhìn ngu cả người rồi, bị hướng đi của tình tiết này làm cho kiếp sợ đến trợn mắt há mồm.
Bạn gái của tên đàn ông xăm người đã điên hẳn rồi, cô ấy tiện tay nhặt một cục gạch, cắn răng cắn lợi xông về phía Tào Quỳnh: “Con đĩ hồ ly tinh! Cho mày quyến rũ chồng tao!”
Vốn viên gạch đó là muốn đập lên đầu Tào Quỳnh, bị tên đàn ông xăm mình cản lại.
Không đỡ thì không sao.
Vừa đỡ, liền giống như vẩy nước vào trong chảo dầu sôi, bỗng chốc lại nổ tung chảo.
Cô gái kia bùng nổ sức chiến đầu kinh người, bắt đầu đánh nhau với tên đàn ông xăm người, lại là một trận hỗn chiến thế kỷ.
Không thể không nói, Tào Quỳnh vẫn có chút nhanh trí.
Kế hoãn binh là đúng là lợi hại.
Thành công đợi được các chú cảnh sát đến, nhanh chóng khống chế tên đàn ông xăm mình, đưa về đồn cảnh sát.
Tào Quỳnh với cô gái kia cũng được kịp thời đưa đến bệnh viện điều trị.
4
Tôi theo đến bệnh viện, khóc sướt mướt gọi điện thoại thông báo cho bố mẹ của Tào Quỳnh.
Bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện, bố mẹ tôi nhận được tin, cũng đi đến cùng.
Dì tôi gân giọng kêu gào ở bệnh viện, không chịu ký giấy đồng ý phẫu thuật, ngồi trên mặt đất kêu trời trách đất làm loạn, ồn ào đến mức đầu của bác sĩ sắp nổ tung rồi.
Bác sĩ có có thể nhẫn nại an ủi, tuy rằng trên người bệnh nhân trúng bốn đao, nhưng không bị thương đến chỗ quan trọng, yên tâm đợi phẫu thuật là được.
Lúc này dì tôi mới đồng ý ký giấy.
Đợi người được đẩy vào phòng phẫu thuật, dì quét mắt nhìn tôi ở trong góc, lại bắt đầu kêu khóc om sòm: “Niệm Niệm ơi mày nhẫn tâm quá, chị mày bị người ta đâm bốn nhát mà mày cũng không đến giúp….”
Mẹ tôi không vui: “Người ta là thứ liều mạng cầm dao, một đứa con gái như Niệm Niệm có thể giúp được cái gì?”
Dì cãi lại: “Sao lại không thể giúp được? Nhiều hơn một người thêm một phần sức mạnh!”
“Theo tôi thấy, nên là Niệm Niệm đi lên đánh nhau với tên kia, không phải Niệm Niệm từng học võ sao? Quỳnh Nhi nhà tôi từ nhỏ đã được nâng niu yêu chiều, đến một con kiến cũng chưa từng dẫm chết, nào có nên đối phó với tên điên kia!”
Rất tốt, Tào Quỳnh với Lý Tú không hổ là mẹ con, đều đê tiện như nhau.
Tôi che mặt khóc thút thít, mẹ tôi nổi giận: “Mạng của Quỳnh Nhi là mạng, mạng của con gái em không phải là mạng chứ gì? Niệm Niệm cũng chỉ là năm bảy tuổi mới học taekwondo nửa năm, chút công phu mèo ba chân đấy đến trẻ con cũng không đánh nổ, sao có thể đánh nhau với thằng điên cầm dao?”
“Ý định ban đầu của bọn em là muốn con bé có năng lực tự bảo vệ bản thân, chứ không phải bảo con bé liều lĩnh đi làm anh hùng!”
Dì tôi tức đến mặt mũi tái xanh.
Bố tôi một tay ôm lấy mẹ tôi, một tay ôm tôi, im lặng chống đỡ chúng tôi.
Dì tôi không phục, còn muốn nói gì đó, dượng hét lên một tiếng cắt ngang dì:
“Đủ rồi! Con gái còn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật, bà có thể dừng lại một chút không, rốt cuộc là muốn làm loạn đến lúc nào!”
Dì tôi trợn mắt một cái, hậm hực rồi ngậm miệng.
Từ trước đến nay quan hệ giữa dì với mẹ tôi có hơi vi diệu, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt.
Dì tôi hư vinh lại thích sân si, đặc biệt là thích so sánh với mẹ tôi.
Cả nhà dượng đều vào biên chế, dì tôi lấy chồng nở mày nở mặt, về nhà mẹ để liền ra oai, tự xưng là vợ quan chức nhà nước.
Mà điều kiện gia đình của bố tôi không tốt, bố tôi là sinh viên giỏi từ trong núi đi ra, là bạn đại học với mẹ tôi, sau khi tốt nghiệp mẹ tôi cưới chay* gả cho bố tôi, khiến dì tôi châm biếm không ít lần.
*Cưới chay: đám cưới giản dị, chỉ đăng ký kết hôn, không làm lễ cưới.
Châm biếm bố tôi quê mùa, châm biếm mẹ tôi yêu đương mù quáng, có phải là cả đời chưa từng thấy đàn ông mới tìm một người như vậy.
Kết quả, cũng coi như là bố tôi cố gắng, mấy năm ngắn ngủi đã lập nghiệp thành công, thành công trở thành ông chủ công ty có mấy trăm nhân viên dưới trướng.
Còn rất chung tình với mẹ tôi, tuy rằng ông bà nội của tôi không học cao, nhưng là người chất phác hiền lành, không tác oai tác quái.
Trong một đêm, đối tượng mà tất cả mọi người ở nhà ngoại ngưỡng mộ từ dì tôi chuyển thành mẹ tôi.
Từ đó về sau, dì tôi bắt đầu không ưa mẹ tôi mọi chỗ, khi gặp mặt nói chuyện luôn châm chọc mỉa mai, còn nói nhà tôi toàn là hơi tiền.
Kiếp trước tôi bị Tào Quỳnh hại chết thảm ở đầu đường.
Cả nhà bọn họ dẫm lên xương máu của tôi làm blogger livestream kiếm bộn tiền, đi xe sang ở nhà lầu, thì không nói trên người bản thân có hơi tiền nữa rồi.
Đúng là nực cười.
5
Phẫu thuật rất thành công, rất nhanh Tào Quỳnh đã được chuyển đến phòng bệnh đơn.
Ngày hôm sau chị ta tỉnh lại.
Ông ngoại dẫn cả nhà đến thăm chị ta, trong phòng bệnh chật kín người.
Tào Quỳnh mở mắt nhìn tôi, hốc mắt lập tức đỏ lên, há miệng liền nói: “Niệm Niệm, tại sao em hại chị?”
“Nếu không phải em nói chị là chuyên gia đàm phán gì đó, chị hoàn toàn sẽ không đứng ra khuyên bọn họ.”
Nhìn xem.
Chị ta vẫn còn rất rõ tình hình khi đó rất nguy hiểm sao.
Bởi vì rất nguy hiểm, thế nên đẩy tôi ra ngoài thì có thể, tự chị ta đi thì không thể.
Đĩ thánh mẫu chính là như vậy, chỉ cần con dao và nắm đấm không rơi trên người chị ta, chị ta liền có thể cao cao tại thượng, chỉ trích mọi người.
Cũng may, tôi đã nhìn rõ bản tính của Tào Quỳnh từ trước, sớm đã có chuẩn bị.
Tất cả họ hàng trong phòng bệnh đều đồng loạt nhìn về phía tôi.
Trong ánh mắt của mọi người có nghi hoặc, có nghi ngờ, có không tin, tất cả mọi người đều đợi tôi giải thích.
Còn tôi không nói một câu.
Chính là khóc, khóc đến mức vừa tủi thân vừa đáng thương.
Sau khi tích đủ bầu không khí, cậu út đứng ra, cậu út bật tivi trong phòng bệnh, mở một video cho mọi người xem.
“Niệm Niệm, em đến giúp đi chứ!”
‘Niệm Niệm, không phải em từng học võ sao”
“…”
Video đã được cắt đi một ít, câu tôi bảo chị ta đi làm chuyên gia đàm phán đã được cắt đi rồi.
Cuối cùng hiện lên chính là, Tào Quỳnh vô cố chấp muốn đẩy tôi ra ngoài, còn tôi giống như một cái túi trút giận, luôn khóc lóc mãi không ngừng.
Video đã chiếu xong.
Tất cả mọi người lại đổ ánh mắt chỉ trích về phía Tào Quỳnh.
“Video này là sáng hôm nay có người gửi bản thảo đến đài truyền hình.”
Cậu út làm chuyên mục tin tức trong tài truyền hình của địa phương, thường xuyên nhận được bản thảo của người dân trong thành phố, cậu út dừng lại một chút, bình tĩnh hòa nhã hỏi:
“Tiểu Quỳnh, cháu có biết tình hình khi đó rất nguy hiểm không?:
Vẻ mặt Tào Quỳnh có hơi lúng túng, nhỏ giọng nói: “….Biết.”
Vẻ mặt của cậu ít nghiêm túc: “Vậy tại sao lại bảo em họ đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
Tào Quỳnh nghẹn ngào: “Chỉ là cháu muốn hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ cô gái đó.”
“Hành hiệp trượng nghĩa là việc tốt, nhưng cũng phải lượng sức mà làm, trong tình huống này rõ ràng là sức lực của nam nữ khác xa nhau, tại sao lại bốc đồng như vậy? Trước tiên phải bảo vệ bản thân, mới có thể cứu được người khác chứ.”
Tào Quỳnh bắt đầu khóc hu hu, được dì ôm lấy.
Hai mẹ con họ cùng nhau khóc: “Thời buổi này hành hiệp trượng nghĩa còn sai chứ gì, dứt khoát ép chết bọn tôi là được rồi.”
Ông ngoại chống gậy thở dài, đặt dấu chấm hết cho việc này: “Chuyện này đến đây thôi, sau này mọi người lấy đó mà rút kinh nghiệm, gặp chuyện đừng bốc đồng.”
“Bảo Tiểu Quỳnh dưỡng thương cho tốt, mọi người về trước đi.”
Tào Quỳnh nghe vậy, ánh mắt thù hằn nhìn tôi.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, kéo tay mẹ, cùng với người lớn trong nhà ra khỏi phòng bệnh.