Chị Họ Thánh Mẫu - Chương 1
1
“Vãi chưởng, ông bà điên kia lại đánh nhau rồi!”
Tiếng người huyên náo khiến tôi thức tỉnh.
Tôi mơ màng nhìn bốn xung quanh, phát hiện bản thân đang đứng trên phố, xung quanh có không ít người.
Chỗ không xa, có một người đàn ông xăm kín người, trông cực kỳ hung dữ túm lấy tóc của một cô gái, không ngừng tát cô ta.
Chị họ Tào Quỳnh che miệng kêu lên: “Trời ơi, đánh thế này cũng ác quá đi, sao không ai quan tâm vậy?”
Bên cạnh ngoại trừ người qua đường vây xem, còn có không ít chủ tiệm của những cửa hàng quanh đây.
Đối với việc này, từ lâu bọn họ đã không thấy lạ rồi, nhao nhao cười nhạt.
“Cũng đâu phải chưa từng quan tâm, đây là tình thú giữa bạn trai bạn gái nhà người ta, có lần nào quan tâm mà không bị cô kia trả đũa.”
“Cái cô đó là đứa yêu đương mù quáng đến cực điểm đấy, cô ta vô cùng yêu bạn trai của cô ta, có đánh cũng không đi, đây là bệnh nan y, không cứu được nữa rồi.”
“Với cả tinh thần của ông kia có chút vấn đề, khuyên hai người cũng đừng lo chuyện bao đồng, cẩn thận rước họa vào thân.”
Tào Quỳnh như thánh mẫu hạ phàm, nóng nảy đến mức dậm chân: “Các người có còn là người nữa không?! Sao các người có thể lạnh nhạt như vậy hả, đúng là thói đời đi xuống, lòng người không còn như xưa!”
Quần chúng vây xem cũng không chiều theo chị ta, lập tức chế giễu lại.
“Cô không lạnh nhạt, cô là bồ tát chuyển thế, cô đi giúp đi!”
“Ông đây ngứa mắt nhất chính là loại thánh mẫu như cô, cái miệng nhỏ nhắn gào thét chỉ biết của người phúc ta!”
Tào Quỳnh bị mắng sắp khóc đến nơi rồi.
Chị ta nhìn về phía tôi, nắm chặt lấy tay tôi, đầu móng tay ghim vào trong da thịt của tôi, lớn tiếng ép buộc tôi: “Bọn họ đều không chịu giúp, Niệm Niệm em giúp đi!”
Cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói, kéo hồi ức của tôi về kiếp trước.
Kiếp trước, cũng giống như cảnh tượng trước mặt này
Cô gái kia bị tên đàn ông xăm kín người đánh đến mức sưng mặt sưng mũi, người vây quanh lại nhất lạnh nhạt, không một ai giơ tay cứu giúp.
Tào Quỳnh thấy vậy kêu la om sòm, không ngừng chỉ trích người qua đường.
Còn tôi âm thầm lấy điện thoại ra muốn gọi 110 báo cảnh sát.
Chị ta lại cướp lấy điện thoại của tôi, hầm hầm giận dữ nói: “Đã là lúc nào rồi, em còn báo cảnh sát! Đợi cảnh sát đến thì cô gái kia đã bị đánh chết từ lâu rồi!”
“Niệm Niệm, không phải em từng học võ sao? Thế này đi, em đi lên ngăn tên kia lại, chị nhân cơ hội dẫn cô gái đó đi.”
Nói xong, chị ta còn không đợi tôi đồng ý, liền nhân lúc tôi không đề phòng đẩy mạnh tôi về phía tên đàn ông xăm mình nọ.
Vì để di chuyển sự chú ý của tên đàn ông xăm mình, để gã chuyển mục tiêu về phía tôi, Tào Quỳnh còn cố ý khiêu khích:
“Anh chính là một tên chẳng ra gì, chỉ biết đánh đập nữ sinh yếu đuối trói gà không chặt!”
Chị ta chỉ vào tôi, lớn tiếng nói: “Anh có bản lĩnh thì anh đánh nhau với em ấy đi, em ấy chính là quán quân tán thủ toàn quốc, đánh vỡ cái đầu chó của anh trong phút mốt!”
Những lời này, quả nhiên chọc tức tên đàn ông xăm mình đó.
Gã buông cô gái kia ra, ánh mắt khóa chặt trên người tôi, đi tới đánh nhau với tôi.
Tào Quỳnh phát hiện kế hoạch nhỏ của bản thân đã thành công thu hút sự chú ý của tên đàn ông xăm mình đó, vô cùng đắc ý kéo cô gái kia nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, chạy trốn đến nơi an toàn.
Còn tôi lại chật vật chạy trốn tứ phía, nhưng vẫn dễ dàng bị tên đàn ông xăm mình tóm được, ấn chặt trên đất không thể cử động.
Cho dù tôi không ngừng kêu gào thảm thiết, khóc lóc, xin tha, nhưng tên đàn ông xăm mình đã giết đỏ cả con mắt rồi.
Gã rút ra một con dao găm từ trong túi quần, điên cuồng chọc về phía tôi.
Lúc đó có người qua đường hảo tâm thử giúp tôi thoát khỏi, nhưng dáng vẻ điên khùng của tên đàn ông xăm mình quá đáng sợ, tuyên bố ai dám lên giúp tôi sẽ giết người đó!
Mọi người đều là người bình thường, ai cũng nào dám thực sự mạo hiểm, chỉ có thể đợi cảnh sát đến.
Tôi bị đâm 26 nhát, nằm trên mặt đất, mất máu quá nhiều mà chết.
Sau chuyện đó Tào Quỳnh còn đổ hết nồi lên đầu tôi.
“Tôi đã nói là quá nguy hiểm rồi đừng bốc đồng, tất cả đợi cảnh sát đến xử lý, nhưng Niệm Niệm không nghe đó, em ấy ỷ bản thân biết võ, nhất định phải lên khoe anh hùng, tôi kéo cũng không kéo được.”
“Lúc đó hiện trường hỗn loạn, tôi nhân cơ hội dẫn cô gái đó đi, đợi đến khi tôi để cô ấy nấp ở chỗ an toàn rồi quay lại, Niệm Niệm đã bị hại chết rồi.”
Tào Quỳnh khóc đến chết đi sống lại.
Cuối cùng cô gái với gã đàn ông xăm người lại hòa hảo như lúc ban đầu, còn trách tôi lo chuyện bao đồng, kích thích bạn trai của cô ta, mà bởi vì tên đàn ông xăm mình có tiền sử bệnh tâm thần, miễn trách nhiệm hình sự.
Bởi vì Tào Quỳnh dám làm việc nghĩa, có được tiếng thơm “girls help girls”, lập hình tượng chiến đấu vì phái đẹp, trở thành blogger có tiếng, kiếm được bộn tiền.
Chỉ có tôi chết không nhắm mắt.
Bởi vì tôi chết thảm mà mẹ tôi không có cách nào báo thù cho tôi, cú sốc quá lớn, khiến bà bị mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng nhảy lầu tự sát.
Bố tôi một đêm bạc đầu, ôm hũ tro cốt của tôi về quê, từ đó trốn vào trong núi, không hỏi sự đời.
May là, tôi sống lại rồi.
2
“Niệm Niệm, không phải em từng học Taekwondo à? Mau lên giúp đi!”
Giống như kiếp trước, Tào Quỳnh lại đẩy tôi đi nộp mạng.
Nhưng lần này tôi đã đề phòng từ sớm, bị chị ta đẩy tôi lảo đảo mấy bước bèn đứng thẳng lại, sau đó òa một tiếng bắt đầu khóc to: “Chị ơi em sợ lắm, em mới học Taekwondo nửa năm, em không đánh được, em sợ.”
Đám người qua đường khi nãy đều bị Tào Quỳnh mắng máu lạnh, trong lòng đã giận từ lâu, lúc này cũng nhao nhao bênh vực.
“Rõ ràng đợi cảnh sát là được rồi, ả thánh mẫu này nhất định phải đẩy em gái mình đi chịu chết.”
“Đây mà là chị em cái gì chứ, là kẻ thù ấy!”
Sắc mặt Tào Quỳnh bắt đầu hơi khó coi, bực bội hung dữ với tôi: “Em khóc cái gì mà khóc, con gái chúng ta phải giúp đỡ con gái, hôm nay em giúp người khác, sau này người khác cũng sẽ đến giúp em.”
Tôi lại khóc cảm thê thảm hơn, cả người vừa ấm ức vừa đáng thương: “Em không dám, em sợ…”
Nói xong, tôi như đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ mặt mong đợi nhìn chị ta: “Chị ơi, chị học tâm lý học mà, không phải chị muốn làm chuyên gia đàm phán sao? Chị có thể đến khuyên gã mà…”
Mọi người lại một lần nữa nghị luận.
“Ôi chao, hóa ra cô gái nhỏ cô còn là một chuyên gia đàm phán à, nhân tài lợi hại như vậy sao có thể lãng phí được, còn ngây ra đó làm gì, mau cứu người đi!”
“Đúng đúng đúng, không phải cô lương thiện à, nhanh đi ngăn cản đi!”
“Sao lại đứng yên thế, đừng lề mà lề mề, muộn chút nữa là cô gái kia sắp bị đánh chết rồi!”
“Có một số người ấy, đứng trên đỉnh cao của đạo đức chỉ trích người ta thế này thế kia, bảo cô ta tự đi thì lại sợ hãi rồi, đúng là cười chết tôi.”
Tào Quỳnh bị người qua đường anh một câu tôi một câu công kích, hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa rồi.
Chị ta đã bị tất cả mọi người đẩy lên cao, chỉ có thể cứng đầu cứng cổ bắt cá leo cây, vẻ mặt tái nhợt, nói: “Đi thì đi! Anh tưởng rằng tôi máu lạnh giống bọn anh sao?!”
Nói thì nói như vậy thôi, đôi chân kia lại giống như mọc rễ trên sàn nhà vậy, hoàn toàn không cử động.
Mọi người chế nhạo, lại là một phen trào phúng.
Không biết là ai xô đẩy.
Tôi nhân cơ hội đẩy một cái, đột nhiên Tào Quỳnh bị đẩy ra ngoài, sức lực lớn khiến chị ta trực tiếp lảo đảo lao đến bên cạnh gã đàn ông xăm người.
Quả nhiên gã đàn ông xăm người dừng tay, ánh mắt hung ác nhìn Tào Quỳnh.
Giây phút đó, xung quanh đều yên tĩnh lại.
Gã đàn ông xăm mình ném cô gái kia xuống, từng bước đến gần Tào Quỳnh.
Giọng nói của Tào Quỳnh run rẩy:
“Anh, anh anh anh bình tĩnh một chút, có chuyện gì ngồi xuống nói, nói tử tế, đánh người không giải quyết được bất cứ vấn đề…”
Còn chưa dứt lời, chị ta liền bị gã đàn ông xăm người túm tóc, dồn sức tát cho một cái: “Con khốn này, liên quan đéo gì đến mày!”
Tiếp đó, gã đàn ông xăm mình liền bắt đầu tay năm tay mười, điên cuồng tay đấm chân đá chị ta.