Chị Gái Tôi Muốn Làm Đại Minh Tinh - Chương 1
1
Chậm một bước, tôi và Chu Mật vẫn bị nhận nuôi.
Chu Mật đột nhiên quỳ xuống trước mặt Kỷ lão gia, khóc lóc nức nở nói: “Ông ơi, để cháu ở bên cạnh ông đi ạ!”
“Ông trông rất giống ông nội cháu, nhìn thấy ông giống như nhìn thấy ông nội vậy, cảm giác rất thân thiết.”
“Từ nay về sau cháu sẽ coi ông như ông nội ruột mà kính trọng.”
Nhìn cảnh đó, tôi nhận ra rằng Chu Mật cũng đã tái sinh cùng tôi.
Ngày này kiếp trước, tôi và chị gái Chu Mật cùng được một gia đình siêu giàu nhận nuôi.
Kỷ gia hiện giờ do Kỷ lão gia đứng đầu, mà nhà ông thì ít con cháu, hiện tại chỉ còn ông và cháu trai của ông.
Kỷ lão gia cho tôi và Chu Mật chọn, hoặc là ở với ông, hoặc là ở với cháu trai ông – Kỷ Sầm Uyên.
Kiếp trước, Chu Mật thấy Kỷ Sầm Uyên đẹp trai, không chút đắn đo mà chọn anh ta. Tôi thì bị để lại bên cạnh Kỷ lão gia.
Nhưng Kỷ Sầm Uyên chỉ mới mười mấy tuổi đã là kẻ biến thái, Chu Mật ở bên anh ta chịu đủ loại hành hạ. Cuối cùng còn bị anh ta tra tấn đến mức tàn phế, phải ngồi xe lăn suốt đời.
Còn tôi thì được Kỷ lão gia nuôi dạy từ nhỏ, tinh thông cầm kỳ thi họa, trở nên xinh đẹp mặn mà.
Kỷ lão gia còn cho tôi ra nước ngoài du học, sau khi trở về thì tôi gia nhập làng giải trí, với sự hậu thuẫn về mối quan hệ và tài chính vững chắc từ Kỷ gia, con đường nghệ thuật của tôi vô cùng thuận lợi.
Cuối cùng, tôi trở thành một ngôi sao hạng A được giới trẻ yêu thích.
Sau đó, nhờ một bộ phim, tôi đã tiến vào làng điện ảnh và trở thành nữ diễn viên trẻ tuổi nhất giành được ba giải thưởng điện ảnh danh giá.
Cuộc sống hào quang vô tận.
Cuộc đời của tôi và Chu Mật trong mắt người ngoài khác nhau một trời một vực.
Chu Mật cũng nghĩ vậy. Nhưng chị ta không hận Kỷ Sầm Uyên, ngược lại vì ghen tị mà hận tôi.
Vào đêm tôi nhận được chiếc cúp thứ ba, chị ta đã phóng hỏa th//iêu chet tôi. Chị ta vì đã bị tàn phế không kịp trốn chạy nên cũng bị lửa th//iêu ch//áy.
Giờ đây sau khi tái sinh, điều đầu tiên Chu Mật muốn làm là c//ướp đi cuộc đời của tôi.
Thực ra chị ta không cần c//ướp, tôi sẽ dùng hai tay dâng tặng.
Dù sao thì, Kỷ Sầm Uyên có biến thái thế nào thì bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi. Anh ta làm sao chơi lại Kỷ lão gia được chứ.
2.
Kỷ lão gia hài lòng gật đầu, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia sáng khó mà phát hiện được: “Ừm, con ngoan ngoãn như vậy thì cứ theo ta đi.”
Chu Mật phấn khích quá đỗi, “cộp, cộp, cộp” dập đầu ba cái trước Kỷ lão gia, rồi đứng dậy khoác tay ông ta một cách ngoan ngoãn nói: “Ông ơi, để cháu đỡ ông nhé.”
Kỷ lão gia mỉm cười gật đầu: “Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan.”
Sau đó, ông ta tiện tay chỉ vào tôi: “Còn con thì sau này sẽ đi theo Sầm Uyên nhé.”
Nói xong, ông ta lại đầy ẩn ý nhắc nhở Kỷ Sầm Uyên: “Sầm Uyên à, nhớ chăm sóc em gái cho tốt, biết chưa?”
Chu Mật mím môi nén cười, nói với Kỷ Sầm Uyên: “Anh trai, sau này em gái của em giao cho anh đấy, anh nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt đó nha.”
Chị ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “thật tốt.” Rồi chị ta liếc nhìn tôi đầy đắc ý, khoác tay Kỷ lão gia lên lầu.
Tôi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Chu Mật, từ từ nhếch môi. Chị cứ tận hưởng cuộc đời mới của chị đi.
Nhưng mà, cuộc đời này là chính chị đã c//ướp, tốt nhất là đừng có trả lại.
Bên tai tôi đột nhiên vang lên một giọng nói âm u: “Nhìn đủ chưa?”
Tim tôi chợt đập mạnh, lúc này tôi mới quay đầu nhìn về phía Kỷ Sầm Uyên.
Dù mới chỉ 15 tuổi, nhưng đứa trẻ này thực sự toát lên vẻ u ám đáng sợ, không giống người bình thường chút nào.
Cũng không phải dễ đối phó. Tôi tuyệt đối không được lơ là.
Hít sâu một hơi, tôi lập tức nở nụ cười ngọt ngào, chạy đến trước mặt anh ta, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào anh trai, em tên là Chu Tuệ, từ giờ em sẽ là em gái của anh nhé!”
Ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Sầm Uyên lặng lẽ lướt qua tôi từ trên xuống dưới, đôi mắt đen láy của anh ta dường như sáng lên bởi điều gì đó.
Tôi nhìn thấy rõ hứng thú hiện lên trong đôi mắt hắn.
“Cô muốn làm em gái của tôi?”
“…”
Ai mà muốn làm em gái anh chứ. Nhưng tôi biết phải làm sao bây giờ?
Tôi bây giờ chỉ là một đứa trẻ mới tám tuổi, bị gia đình biến thái này nhận nuôi, chạy không thoát, dù có giet anh ta tôi cũng không thoát khỏi sự trả thù của nhà họ Kỷ.
Tất nhiên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn làm một cô em gái trước đã.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau đó, tôi nghiêng đầu, vừa rụt rè vừa hy vọng nhìn anh ta: “Anh trai, anh không thích em sao?”
Kỷ Sầm Uyên khẽ nhếch môi thành một nụ cười thoáng qua, chân mày hơi nhướng lên, anh ta cười nhàn nhạt: “Thích, tất nhiên là thích.”
Tôi tiến lên khoác tay anh ta, phấn khởi reo lên: “Tuyệt quá! Em có anh trai rồi! Em có anh trai rồi!”
Cơ thể Kỷ Sầm Uyên đột ngột cứng đờ, giây tiếp theo, anh ta đột nhiên đẩy mạnh tôi ra, ánh mắt u ám lạnh lùng chiếu thẳng vào tôi đang ngã ngồi trên đất, anh ta mím môi, từng chữ từng chữ nói ra: “Cút! Sau này không có sự cho phép của tôi, không được chạm vào tôi.”
“…”
Thật là thất thường, đúng là một tên tiểu biến thái.
Không biết từ lúc nào Chu Mật đã đứng bên lan can lầu hai, cứ thế nhìn tôi.
Nhìn thấy tôi vừa mới vào nhà đã bị Kỷ Sầm Uyên hành hạ, chị ta trông có vẻ rất hài lòng.
Cho đến khi người quản gia phía sau chị ta nhắc nhở: “Tiểu thư, không còn sớm nữa, cô nên đi rửa mặt rồi đi ngủ thôi.”
“Được.” Chu Mật đáp một tiếng, liếc tôi đầy đắc ý, rồi đi vào.
Tôi thì từ từ bò dậy khỏi mặt đất, bước đến bên Kỷ Sầm Uyên, đưa đôi tay nhỏ ra, mạnh mẽ ôm chặt lấy cánh tay anh ta: “Em không chịu! Em nhất định phải ôm lấy anh! Em muốn anh trai!”
Tôi biết, lúc này trông tôi nhất định giống như một con chó nhỏ bị bỏ rơi, chỉ có thể trốn vào góc mà kêu rên.
Cơ thể Kỷ Sầm Uyên lại một lần nữa cứng đờ. Nhưng lần này, anh ta không đẩy tôi ra nữa.
3.
Kiếp trước dù tôi không ở bên Kỷ Sầm Uyên, nhưng tôi vẫn hiểu rất rõ về anh ta. Đứa trẻ này biến thái như vậy, là do thiếu tình thương.
Bố mẹ anh ta mất sớm…
Dù khi họ còn sống, cũng chỉ toàn cãi vã.
Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, vì hai người họ là kết hôn vì lợi ích thương mại, chẳng có chút tình cảm nào.
Mỗi lần cãi nhau, họ đều đòi ly hôn, còn nói trước mặt cậu bé Kỷ Sầm Uyên: “Đó là con của anh, anh mang đi!”
“Thằng bé từ bụng cô mà ra, cô mang đi, tôi không cần!”
Sau này, trong một lần cãi nhau, họ đ//ánh nhau ngay trước mặt Kỷ Sầm Uyên, mẹ anh ta lỡ tay đ//âm chet chồng mình. Trong cơn hoảng loạn, bà ấy cũng t//ự s//át.
Lúc đó, Kỷ Sầm Uyên chỉ mới năm tuổi. Nhìn hai người nằm trong vũng m//áu, anh ta bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Từ đó về sau, anh ta sống với Kỷ lão gia. Mà Kỷ lão gia là một kẻ biến thái, thì có thể dạy ra người tử tế được sao?
Trước khi kết hôn, bố của Kỷ Sầm Uyên đã thường xuyên cùng Kỷ lão gia chơi bời với phụ nữ, mấy cuộc chơi ba, bốn người là chuyện bình thường.
Mà Kỷ lão gia cũng chẳng mấy khi quan tâm đến Kỷ Sầm Uyên, chỉ lo chơi bời với những cậu bé, cô bé, khác, ngoài ra còn theo đuổi giấc mộng trường sinh bất tử.
Kỷ Sầm Uyên lớn lên trong một môi trường như vậy suốt 15 năm. Anh ta không biến thái thì ai biến thái chứ?
Tôi quyết định sẽ dùng “tình thương” để cảm hóa anh ta. Dù có hiệu quả hay không, cứ thử trước đã, biết đâu lại thành công?
Nếu cách này không được, thì thử cách khác cũng không muộn.
Kỷ Sầm Uyên vừa tròn 15 tuổi đã tự mình chuyển ra ngoài ở.
Lúc này, anh ta liếc nhìn tôi bằng ánh mắt tối tăm, rồi nhìn xuống đôi tay đang bám chặt lấy cánh tay mình, không nói gì thêm mà cứ thế bước đi.
Chân anh ta thật sự quá dài, mới 15 tuổi mà đã cao đến 1m80, còn tôi thì chưa đến 1m30, làm sao mà theo kịp chứ.
“Anh trai!” Tôi cố tình nũng nịu nói: “Anh đi chậm thôi! Em không theo kịp! Anh bế em được không?”
Kỷ Sầm Uyên nhíu mày, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn tôi: “Câm miệng! Nếu còn ồn ào nữa, tôi sẽ ném cô xuống biển cho cá mập ăn.”
Tôi lập tức “Oa!” một tiếng rồi khóc òa lên.
“Anh trai ác lắm! Huhu, em không muốn bị cá mập ăn đâu, em sợ đau, huhu…”
Vừa khóc, tôi vừa nhào vào lòng Kỷ Sầm Uyên, bôi hết nước mắt và nước mũi lên người anh. Một phần tôi đang thử giới hạn sự chịu đựng của Kỷ Sầm Uyên.
Nếu tôi cứ làm loạn như vậy mà anh ta chỉ dọa nạt bằng lời nói, thì tôi đã nắm được chừng mực rồi.
“Câm miệng!” Kỷ Sầm Uyên chỉ tay vào tôi: “Cô mà khóc thêm tiếng nữa, tôi sẽ ném cô cho cá mập ăn.”
Tôi lập tức ngậm chặt miệng lại, mắt ướt đẫm nhìn anh ta, thút thít, vai run lên theo từng nhịp khóc.
Kỷ Sầm Uyên nghiến răng nhắm mắt lại, có lẽ chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào khó chịu như tôi, nên anh ta chắc hẳn bực bội lắm rồi.
Tôi lo lắng nhìn anh ta. Đừng nổi giận nhanh thế chứ.
Tôi vừa nãy có phải đã làm quá lên không? Đột nhiên, Kỷ Sầm Uyên cúi xuống.
Làm tôi giật mình, vội lấy tay che mông lại: “Anh trai đừng đánh em!”
Kỷ Sầm Uyên: “…”
Biểu cảm trên gương mặt anh ta rất phức tạp, đôi lông mày vẫn nhíu chặt. Anh ta bế tôi lên, rồi bước nhanh ra ngoài.
Phù!
Xem như đã vượt qua được lần này. Liệu tôi có nên mạo hiểm hơn chút nữa không?
Tôi ôm lấy cổ Kỷ Sầm Uyên: “Anh trai, anh không giận em nữa hả? Vậy anh có còn định ném em xuống biển cho cá mập không? Anh trai, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn, anh đừng giận em nữa nhé, cũng đừng bỏ em lại, được không? Chị của em đã không cần em nữa rồi, giờ em chỉ còn có anh thôi…”
Kỷ Sầm Uyên hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy chán ghét, nhưng khi đối diện với đôi mắt long lanh đầy tủi thân của tôi, cuối cùng anh ta cũng nhượng bộ.
“Giờ tôi chưa ném cô đâu, nhưng nếu cô không nghe lời, tôi vẫn sẽ ném cô xuống biển cho cá mập ăn.”
Tôi cười hí hửng, áp mặt vào cổ anh ta cọ cọ: “Em biết ngay là anh trai sẽ không nỡ bỏ em mà, anh trai thật là tốt.”
Kỷ Sầm Uyên: “…Cô có thể câm miệng được không?”
“Được ạ, anh trai! Em hiểu rồi, anh trai!”
Kỷ Sầm Uyên: “…”
Anh ta nghiến răng lẩm bẩm: “Thật muốn khâu cái miệng của cô lại.”
“…”
Miệng của tôi khiến anh ta ghét đến thế sao?