Chị Em Plastic - Chương 3
15.
Chuyện này khổ cho ai? Khổ cho cha tôi.
Căn nhà hơn 2 triệu tệ, phải bỏ ra từ tiền riêng của ông ta. Ông ta liên tục nửa tháng lo âu mất ngủ, đầu tiên mua melatonin, lại mua diazepam, mẹ tôi hỏi ông ta làm sao vậy, ông không có cách nào nói, tóc bạc thêm vài sợi.
Thuốc lá trong túi trước kia đều là thuốc lá tốt, hiện tại chỉ có hai bao, một bao tốt, một bao bình thường.
Hút thuốc lá tốt trước mặt người ngoài để giữ thể diện. Khi ở nhà thì dùng thuốc bình thường, giúp đỡ cơn ghiền là được.
Mẹ tôi nhìn thấy, nhưng giả vờ như không biết gì. Một ngày nọ, có một vết xước trên mặt cha tôi, khoảng 2cm. Mẹ tôi tinh mắt hỏi: “Mặt anh sao vậy?”
Cha tôi giả vờ: “Cái gì? Sao vậy?”
Mẹ tôi tiến lên sờ một cái, nhìn kỹ nói: “Như là bị móng tay cào, anh sẽ không ở bên ngoài nuôi mèo chứ?”
Nuôi mèo có nghĩa là nuôi phụ nữ. Cha tôi phủ nhận ba lần: “Không phải, anh không có, đừng nói bừa, nhưng mà cái này thật đúng là bị mèo hoang cào, tiểu khu này của chúng ta, mèo hoang càng ngày càng nhiều…”
Dựa theo cách nói của cha tôi, buổi sáng lúc lái xe có một con mèo cái mang thai chiếm cứ đầu xe ông, ông tiến lên đuổi mèo, ngược lại bị mèo cào.
Lúc ấy không cảm thấy đau, cũng không để ý. Mẹ tôi cố tình phớt lờ vết xước còn mới và chỉ giục cha tôi đến bệnh viện tiêm vắc xin bệnh dại.
Phải khâu năm mũi. Lần lượt là ngày hôm nay, ngày 3, ngày 7, ngày 14 và ngày 28.
Về phần Lý Ngọc. Tâm tình của bà ta cũng không tốt, khóe miệng bị rạn nứt, hiển nhiên đã bị người ta đánh.
Bà ta ở trước mặt mẹ tôi mắng mấy lần “Đàn ông đều là chó”, nói vì chỉ hơn 200 vạn, người đàn ông kia lại động thủ đ ánh bà ta!
Mẹ tôi cười nhìn cha tôi đang nấu cơm trong bếp, nói với Lý Ngọc: “Lời này của cậu là một gậy đ ánh chet một đám người, lão Lâm nhà tớ cũng không tệ lắm, tiền trong nhà đều là tớ quản, muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.”
Lý Ngọc bĩu môi, bộ dáng có chút tủi thân, có chút ghen tị.Mẹ tôi cười nhìn vết thương của bà ta, an ủi: “Hơn 2 triệu một căn nhà có view sông. Hãy hỏi xem, nếu ai đó bị đ ánh và chỉ bị thương nhẹ, lại được một căn nhà, có ai mà không bằng lòng chứ?”
Lý Ngọc trầm mặc. Mẹ tôi tiếp tục: “Tớ đoán, hơn hai triệu là cực hạn của người đàn ông kia rồi.”
Lý Ngọc lại trầm mặc. Mẹ tôi thở dài: “Muốn tớ nói, ánh mắt này của cậu cũng thật không tốt, tìm kim chủ và tìm chồng không giống nhau, đứng mũi chịu sào là có tiền và có quyền chi phối tiền! Hãy nói cho tớ biết, người đàn ông của cậu có gì?”
Lý Ngọc lại trầm mặc. Mẹ tôi lại an ủi: “Nhưng cũng may, đã có hơn 2 triệu rồi! Bao nhiêu gia đình cả đời cũng không mua nổi một căn nhà. Chờ hắn ta bình tĩnh lại là có thể sửa sang lại rồi.”
“Ai, đến lúc đó, tớ giúp cậu chọn, cách trang trí này không nhất thiết phải sang trọng, nhưng chất liệu phải cao cấp, chất lượng phải tốt, không nên tiết kiệm tiền, tuyệt đối không nên tiết kiệm! ”
Cha tôi không thể nhịn được nữa, từ trong bếp đi ra, nhẹ giọng trách cứ mẹ tôi: “Cuộc sống của người khác, em bận tâm làm gì?”
Mẹ tôi ôm vai Lý Ngọc: “Cậu ấy là bạn thân của em. Em không quan tâm thì ai quan tâm? Hơn nữa, ai kêu ánh mắt cậu ấy không tốt, tìm đúng tên tra nam!”
Cha tôi lặng lẽ cắn răng, sắc mặt rất khó coi. Mẹ tôi lườm ông một cái, ghét bỏ nói: “Nhìn vẻ mặt của anh kìa, anh sẽ không đồng tình với tên cặn bã kia chứ?”
Cha tôi lại cắn răng, quay lại bếp
.……
Sau đó, mẹ tôi cũng không làm gì, chỉ là hằng ngày khoe một chút túi xách, trang sức, quần áo, nước hoa mới mua.
Sau đó cùng Lý Ngọc đi dạo phố, mua mua mua. Khẳng định bà ấy xem tiền là trên hết, và việc tiêu tiền của đàn ông là điều đương nhiên.
LMua vàng là tốt nhất, giữ được giá trị! “Mẹ tôi thường nói,” Những hưởng thụ khác chỉ là thứ yếu, nhất thời mà thôi.”
Lý Ngọc rất đồng ý.Mỹ phẩm dưỡng da, quần áo gì gì đó đều rất bình thường, và tất cả số tiền đó đều được tiêu vào vàng và hàng xa xỉ.
16.
Khi Lý Ngọc trăm phương ngàn kế mua nhà, vắt óc tìm mưu kế nhổ lông cừu của cha tôi, điên cuồng mua mua mua…
Tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến, Lâm Yên Yên khẳng định là vũ khí sắc bén để đòi tiền, tự tôn đáng thương không biết đã bị Lý Ngọc ấn trên mặt đất ma sát bao nhiêu lần.
Cô ấy đã thay đổi. Vốn chỉ là không thích học tập, thích chơi game, tốt xấu gì cũng biết thành tích quan trọng, sẽ chép bài tập của tôi, tìm tôi giúp cô ấy gian lận trong cuộc thi.
Nhưng đến năm hai trung học cơ sở. Cô ấy đã đi chơi với một số “đứa trẻ hư” trong trường. Họ trang điểm, hút thuốc, đ ánh người, đòi tiền bạn học lớp dưới.
Tôi đã chứng kiến một lần. Ở bên cạnh nhà vệ sinh sân thể dục của trường học, đó là một góc chet, nơi camera không quay được.
Lâm Yên Yên ngậm điếu thuốc trong miệng, cùng mấy nữ sinh khác vây đ ánh một nữ sinh, chuyên đ ánh vào bụng người khác, lại lấy tiền của nữ sinh kia chia đều.
Cô ấy thấy tôi và đi thẳng tới.
“Ơ, đây không phải là tiểu công chúa Lâm gia sao? ” Lâm Yên Yên cà lơ phất phơ.
“Yên Yên, có cướp hay không?”Người bên cạnh cô hỏi. Lâm Yên Yên lắc đầu, nói thầm bên tai tôi: “Lâm Phỉ Phỉ, tôi cảnh cáo cô, không được xen vào việc của người khác, nếu không người tiếp theo bị đánh chính là cô.”
Tôi nhìn cô gái trên mặt đất một cái, nói với Lâm Yên Yên “yên tâm”, sau đó rời đi. Tôi không phải là một vị cứu tinh, cũng không phải là thánh mẫu. Sau khi chứng kiến rất nhiều chuyện, đã sớm trở nên máu lạnh.
17.
Năm đó.
Tôi nhìn Lâm Yên Yên. Cô ấy sống lệch lạc. Cô ấy khinh thường rất nhiều thứ chúng ta theo đuổi, ví dụ như thành tích và thứ hạng.
Cô ấy coi thường quyền uy của giáo viên và phụ huynh, luôn đối kháng và làm trái ý họ.
Cô ấy liều mạng dùng phương thức của mình, cố gắng xé rách chiếc kén trói buộc trên người, liều mạng chứng minh sự tồn tại của mình……
Tuy nhiên.
Thanh xuân, một khi dùng phương thức sai lầm mở ra, con sâu bướm vốn nên phá kén thành bướm kia. Có thể sẽ biến thành con thiêu thân, cũng có thể sẽ……bị ngh iền nát, úa tàn.
18.
Chuyện Lâm Yên Yên bắt nạt bạn học rất nhanh đã bị người ta vạch trần. Trường học xử phạt cô ấy rất nặng, ở lại trường quan sát.
Lâm Yên Yên khinh thường, đây là tuổi thanh xuân cô muốn. Năm ba kết thúc, đến kì thi vào trung học phổ thông.
Tôi thi đậu hạng nhất và được vào trường số 1, Lâm Yên Yên rớt hạng, phải học trường trung cấp nghề. Lý Ngọc đối với kết quả này rất không hài lòng.
Bà ta đến nhà tôi khóc lóc kể lể, cầu xin cha tôi và mẹ tôi tìm quan hệ, để con gái bà ta học một trường trung học phổ thông, bà ta cứ lặp đi lặp lại “Thật mất mặt”, “Nói ra thật mất mặt”…
Cha tôi trầm mặc, quan hệ ông có thể hỏi hẳn là đã hỏi qua. Mẹ tôi cau mày, nói mấy năm nay chính sách eo hẹp, thi vào trung học phổ thông không đậu, cơ bản là không có cơ hội, mấy năm trước còn có thể học lại, hiện tại học lại cũng không được, chính sách rất nghiêm ngặt.
Mẹ tôi nói sẽ nghĩ biện pháp nhờ các mối quan hệ hỏi lại.L ý Ngọc rưng rưng gật đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc Lâm Yên Yên một cái.
Lâm Yên Yên cười khẩy. Cô ấy để tóc kiểu tết lọn, nhai kẹo cao su, đeo đôi khuyên tai to trên tai, kẻ mắt đậm và cô ấy bác bỏ những lời kêu phàn nàn của mẹ mình.
Tôi dừng lại một lát trong phòng khách, uống hết canh ngân nhĩ của mình, đi thẳng đến thư phòng.
Lâm Yên Yên nhìn tôi, bỗng nhiên mở miệng: “Thi xong rồi, còn giả bộ gì nữa?”
Tình bạn giữa tôi và Lâm Yên Yên đã sớm biến mất hầu như không còn trong suốt năm tháng, chúng tôi giống như hai đường thẳng tắp trong thời không, sau khi giao nhau một đoạn ngắn ngủi thì càng lúc càng cách xa.
Tôi dừng bước, xoay người: “Không phải còn thi đại học sao? Tôi khác với cậu, không thể chơi bời lêu lổng, tôi phải chuẩn bị thi đại học. Dù sao nhà tôi cũng có công ty, sau này còn cần tôi tiếp quản.”
Căn phòng rơi vào sự im lặng quỷ dị. Trong mắt Lý Ngọc tất cả đều là oán hận, chaa tôi nhíu mày, mẹ tôi khẽ mỉm cười.
Lâm Yên Yên trợn tròn mắt, bỗng nhiên cầm gạt tàn thuốc trên bàn n ém về phía tôi. Tôi nghiêng người né tránh.
“Nơi này là nhà của tôi.”
Nửa câu đầu tôi nói với Lâm Yên Yên, nửa câu sau nói với Lý Ngọc: “Dì Ngọc, hôm nay dì tới, là tới tìm cha và mẹ cháu hỗ trợ. Yên Yên như vậy không ổn, sẽ khiến cậu ấy trông như kẻ vô học.”
Sắc mặt Lý Ngọc cực kỳ đặc sắc. Sau khi mẹ tôi thưởng thức đủ phản ứng của Lý Ngọc, lúc này mới hòa giải, bảo tôi nhanh chóng vào thư phòng, bảo Lâm Yên Yên đừng suy nghĩ nhiều.
19.
Quả thực không thể từ trung cấp nghề lên trung học phổ thông, gia đình chúng tôi không có nhiều tâm sức như vậy.
Mẹ tôi ở trước mặt cha tôi gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhờ vả rất nhiều quan hệ, ba ngày hai bữa mời người ta ăn cơm, đương nhiên cũng tốn không ít tiền, diễn đủ “dốc hết tất cả giúp đỡ bạn thân”.
Cha tôi nhiều lần nói: “Quên đi, chuyện chính sách không ai dám vượt qua giới hạn.”
Lúc này mẹ tôi mới áy náy nói với Lý Ngọc: “Thật sự không có cách nào, tớ đã cố hết sức rồi.”
Lý Ngọc sớm đoán được kết quả như vậy, thở dài, hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Yên Yên. Lâm Yên Yên xem thường và cười lạnh.
Mẹ tôi an ủi:”Trung cấp nghề cũng có thể thi đại học, tuy rằng giáo viên kém một chút nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, đến lúc đó xoát điểm đề sẽ không thành vấn đề!”
“Đứa nhỏ Yên Yên rất thông minh, lúc trước là do không đặt tâm tư vào việc học, một khi để tâm, thi đại học còn không phải là chuyện dễ dàng sao?”
Lý Ngọc trả lời cười lạnh: “Thi cấp ba còn thi không nổi, còn trông cậy vào thi đại học cái gì?
Bộ não ngu ngốc của nó chỉ xứng bán trà sữa trên đường!”
Mẹ tôi vội ngăn cản bà ta, không cho bà ta nói như vậy trước mặt con. Lý Ngọc hừ lạnh lắc đầu trợn trắng mắt.
Mẹ tôi lại nghĩ: “Nếu cậu ngại trình độ học vấn thấp, sợ sau này không tìm được công việc tốt, vậy kêu Yên Yên học tiếng Anh cho tốt, thi IELTS cho tốt, qua hai năm thì đưa đi du học. Đừng chọn trường học quá đắt, trường một năm 200 ngàn không thiếu đâu.”
“Ở nước ngoài mạ vàng trở về, chẳng phải tốt hơn là học ở một trường đại học hạng thấp ở Trung Quốc sao? ”
Ánh mắt Lý Ngọc sáng lên. Tay cha tôi bưng trà bỗng nhiên run lên, nước trà rơi đầy đất.
“Lão Lâm, anh làm sao vậy?” – Mẹ tôi giả bộ không rõ nguyên do, nhìn cha tôi.
“Anh nghĩ…..”Cha tôi nói: “Con bé có thể không thích nghi được với một đất nước xa lạ. Thay vì học ở một trường đại học gà lôi ở nước ngoài, tốt hơn là nên thi thật tốt ở một trường trong nước. Đại học trong nước của chúng ta cũng không tệ!”
Mẹ tôi gật đầu: “Nói là nói như vậy, nhưng có thể thi trong nước tốt nhất, em đây không phải là muốn nghĩ đến mọi khía cạnh của tình huống này sao?”
“Ai, A Ngọc, cậu trở về cùng thương lượng với cha con bé một chút! Chuyện của đứa nhỏ là chuyện lớn, hắn ta không thể chỉ đưa tiền mà không góp chút công sức!”
Lâm Yên Yên lạnh lùng liếc cha tôi một cái, bĩu môi, trong mũi phát ra một tiếng “Hừ”.