Chị Em Plastic - Chương 2
10.
Lý Ngọc đúng là bùn nhão không đỡ nổi tường. Ông chủ xưởng in gọi điện thoại cho cha tôi mấy lần, hỏi rốt cục là họ hàng gì?
Người hơn 30 tuổi, không có năng lực, không có trách nhiệm, còn thích ăn nói lung tung, mạnh miệng, nếu như chỉ là ứng phó với người nhà giúp tìm một công việc thì không thiếu những công việc khác, mau mang người đi đi!
Cha tôi lừa gạt bằng hữu, nói rất nhiều lời tốt, bảo trụ công việc cho Lý Ngọc. Nửa năm sau, Lý Ngọc lại gặp rắc rối.
Bà ta nhận gửi file cho ai đó nhưng không hiểu sao file đó không được lưu trên desktop, khi gửi đi thì bị gửi nhầm dẫn đến bản in không phải là bản cuối cùng.
Lô vật liệu kia toàn bộ hủy bỏ, trực tiếp tổn thất kinh tế hơn mười vạn. Khi ông chủ gọi điện thoại bảo bà ta quay về công ty, bà ta đang nằm trên sô pha nhà tôi, cùng mẹ tôi đắp mặt nạ.
“Ấn sai rồi? Ấn lại lần nữa không được sao? Loại chuyện này còn cần tôi dạy?”
“Cũng không phải tôi in, tìm tôi làm gì? Không đi! Cuối tuần tăng ca, có trả tiền tăng ca không? Tìm hiểu Luật Lao động một chút!”
Mẹ tôi kinh ngạc nhìn bà ta. Chờ bà ta cúp điện thoại, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này cha tôi từ thư phòng lao ra, một tay túm Lý Ngọc từ trên sô pha lên, điên cuồng tấn công: “Cmn cô lại làm cái gì vậy? Lão Từ tốt xấu gì cũng là ông chủ công ty! Cần cô dạy à?Tổn thất hơn mười vạn, cô trả nổi sao? Còn dám nói tiền tăng ca!”
“Lý Ngọc, cô cmn rốt cuộc có đầu óc hay không? Não bị heo ăn rồi sao?”
A?! Tôi chưa bao giờ thấy cha tôi hung dữ như vậy. Tôi và Lâm Yên Yên đứng ở cửa phòng đàn, nhìn xuống dưới lầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Yên Yên trắng bệch.
Lý Ngọc nhìn cha tôi khóc thút thít, nói bà ta không phải người làm công, chỉ biết hầu hạ đàn ông, sẽ không lấy lòng lãnh đạo, chuyện trong công việc bà ta không hiểu.
Cha tôi không biết đang nghĩ đến cái gì, vẻ mặt ông dịu đi một chút.
Mẹ tôi nhịn không được, nói tiếp: “Đúng, cậu không thích hợp làm công, thích hợp được đàn ông nuôi.”
Lý Ngọc phút chốc xoay người, đúng lý hợp tình hét lên với mẹ tôi: “Dựa vào cái gì mà cậu có thể ở nhà sống cuộc sống của một phu nhân giàu có, còn tớ không được, lúc trước không nên nghe theo lời cậu!”
Mẹ tôi trừng mắt, trong mắt phẫn nộ cùng thất vọng đan xen. Cha tôi thoáng cái luống cuống, ba bước thành hai bước, kéo Lý Ngọc qua.
Chát! Tiếng tát trong trẻo. Lý Ngọc mơ hồ, bà ta che mặt, đôi môi run rẩy, không thể tin nhìn cha tôi. Căn phòng cực kỳ yên tĩnh. Lâm Yên Yên “Oa” mà khóc thành tiếng.
11.
Chuyện nhà máy in ấn kia, sau đó xử lý như thế nào tôi không biết. Tôi chỉ nhớ rõ khoảng thời gian đó tâm tình cha tôi rất không tốt, mời ông chủ xưởng in ăn vài bữa cơm, hẳn là để nhận lỗi.
Lý Ngọc có nửa tháng không tới nhà tôi, sau đó lại hấp tấp chạy tới. Bà ta xin lỗi mẹ tôi, nói rõ ý tốt của mẹ tôi, là bà ta không chịu thua kém, hy vọng mẹ tôi đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho bà ta vì đã không hiểu chuyện.
Mẹ tôi cười lắc đầu, thân mật nhéo má bà ta một cái: “Cậu á! Bị đàn ông chiều hư! Hiện tại không đi làm, xem cậu sau này làm sao bây giờ?”
Lý Ngọc kéo cánh tay mẹ tôi, đầu đặt trên cánh tay mẹ tôi, cười đắc ý: “Đương nhiên là dựa vào đàn ông! Người đàn ông của tớ đã trở lại!”
Mẹ tôi rất vui mừng, phút chốc từ trên sô pha đứng lên: “Bây giờ có tiền rồi, chúng ta đi mua sắm đi! Người đàn ông này, cậu phải tiêu tiền của hắn nhiều hơn, hắn quan tâm đến tiền bạc, thì sẽ quan tâm đến phụ nữ!”
Lý Ngọc mỉm cười rạng rỡ, nói theo: “Vâng vâng vâng”. Trước khi đi còn không quên dặn dò tôi và Lâm Yên Yên luyện đàn thật tốt.
Lâm Yên Yên đưa hai tay ra sau, nắm chặt iPad, trên màn hình là trò chơi cô còn chưa chơi xong.……
Đêm đó.
Tôi hỏi mẹ tôi, mẹ có lòng tốt tìm việc làm cho bà ta, ngược lại gặp một đống phiền toái, vì sao bà ta vừa xin lỗi mẹ liền tha thứ cho bà ta?
Mẹ tôi thờ ơ, trả lời hai chữ: “Tiêu khiển.” Một lát sau, lại nói: “Dù sao người dọn dẹp đống bừa bộn đó cũng không phải mẹ, mẹ thích nhìn cô ta làm.”
Khi đó tôi còn nhỏ, không có quá nhiều phân tích suy luận, chỉ cảm thấy quan hệ giữa mẹ tôi và Lý Ngọc cũng không có bền chặt như mặt ngoài.
12.
Tôi và Lâm Yên Yên học cùng một lớp. Trong suốt giai đoạn tiểu học, mối quan hệ của tôi và cô ấy rất tốt.
Loại tốt này được xây dựng trên “Tôi đánh đàn, che giấu cho việc cô ấy chơi game”, cũng xây dựng trên “Cùng nhau làm bài tập, tôi phụ trách viết, cô ấy phụ trách chép”, còn xây dựng trên “Những thứ tốt cùng nhau chia sẻ”, cùng với “Thi cử giúp cô ấy gian lận”.
Lâm Yên Yên thường xuyên nói: “Phỉ Phỉ thật tốt!”
“Phỉ Phỉ là người bạn tốt nhất trên thế giới!”
“Dì Thu cũng là dì tốt nhất trên thế giới!”
Tôi chắc chắn là người bạn tốt nhất trên thế giới. Tuy rằng tôi chép bài tập cho cô ấy, cũng giảng bài cho cô ấy, khuyên cô ấy học tập thật tốt. Lâm Yên Yên không cho là đúng, luôn nói tôi lải nhải.
Trò chơi thế giới tràn ngập cảm giác thành tựu, một khi đã mắc kẹt trong đó thì khó có thể thoát ra, thành tích học tập của Lâm Yên Yên vốn là bình thường, sau đó càng ngày càng kém.
Lý Ngọc cảm thấy bất mãn với cô ấy, động một chút thì lấy tôi ra so sánh cùng cô ấy. Khi tôi học đàn dương cầm qua cấp bảy, Lâm Yên Yên mới có thể vượt qua cấp hai.
Khi tôi luôn đứng trong top ba trong các kỳ thi ở trường, thì Lâm Yên Yên cực tệ, nếu gian lận thành công cô ấy sẽ đứng trong top mười của lớp nhưng nếu không gian lận thì sẽ bị xếp cuối lớp, thường xuyên bị mời phụ huynh…
Lý Ngọc cảm thấy rất mất mặt, động một chút là liếc cô ấy một cái, tức giận cực kỳ, vung tay tát và mắng cô ấy là đầu heo.
Hiện thực không như ý làm cho Lâm Yên Yên càng thêm thích chơi game, cũng càng thêm chán ghét Lý Ngọc.
Mẹ tôi thì khác. Mẹ tôi là người dì tốt nhất trên thế giới. Bà ấy sẽ ngăn lại tay Lý Ngọc đang giơ lên, nói trẻ con đều thích chơi game, đừng mắng quá tàn nhẫn, cẩn thận đứa nhỏ sẽ phản nghịch.
Sẽ tìm kiếm ưu điểm Lâm Yên Yên, khen ngợi cô cho cô tự tin. Còn có thể dẫn Lâm Yên Yên đi dạo phố, mua cho cô ấy những món đồ dùng học tập lấp lánh, giấy dán, cùng với đủ mọi trang sức màu sắc….
Lâm Yên Yên đẹp hơn, cũng đẹp hơn tôi. Cô ấy thích ăn diện, là biểu tượng thời trang của lớp chúng tôi. Mỗi ngày, cô ăn mặc như một con bướm nhỏ, đung đưa giữa những bông hoa.
Mẹ tôi thường khen cô ấy: “Giống như mẹ con, từ nhỏ đã là mỹ nữ, sau khi lớn lên không biết đã khiến bao nhiêu người chet mê!”
Lý Ngọc đắc ý, quay đầu đánh giá tôi: “Phỉ Phỉ cũng đẹp, chỉ là không thích ăn diện, chờ sau này có bạn trai sẽ biết cách ăn diện thôi!”
Mẹ tôi làm bộ không muốn nhắc đến tôi, quay đầu mua cho tôi mười tám quyển sách hay, nhét vào thư phòng của tôi.
Tôi biết bà ấy muốn biểu đạt cái gì, không ngoài “Trong sách có hoàng kim ốc, trong đó có thơ và thư pháp, bản chất con người phức tạp, vẻ ngoài xinh đẹp cũng không bằng một tâm hồn thú vị…..”
13.
Trẻ con thật ra rất nhạy cảm. Khi còn bé, Lâm Yên Yên ở trong bếp nhà tôi gọi một tiếng “Ba ba” kia, trong lòng tôi đã có một cây gai, cộng thêm thái độ của mẹ tôi đối với mẹ con Lý Ngọc, cây gai kia trong lòng tôi càng lúc càng lớn mạnh.
Tôi và Lâm Yên Yên có mối quan hệ tốt, nhưng cũng không phải toàn tâm toàn ý hy vọng cô ấy tốt.
Tôi có suy đoán của tôi, tôi thậm chí còn theo dõi qua cha tôi, nhưng thất bại…
Cho đến trung học cơ sở – -Tôi nhớ đó là năm đầu tiên. Học kỳ trước sắp kết thúc, gần tới lúc thi.
Hôm đó trời lạnh, tôi xuống bãi đỗ xe ngầm cho mèo hoang ăn.Từ xa nhìn thấy có người ở bên cạnh ô tô của cha tôi lôi lôi kéo kéo, đến gần thì phát hiện đó là cha tôi, Lý Ngọc và Lâm Yên Yên.
Lâm Yên Yên đeo cặp sách, bị Lý Ngọc xô đẩy, nghiêng ngả lảo đảo nhào về phía cha tôi. Chaa tôi đỡ Lâm Yên Yên, ngẩng đầu là vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Lý Ngọc, cô không cần đem đứa nhỏ ra nói chuyện, nhiều năm như vậy tôi cũng không bạc đãi mẹ con các người!”
“Sao lại không bạc đãi?!”
Giọng Lý Ngọc sắc bén: “Anh nhìn Lâm Phỉ Phỉ xem, cô ta mặc gì, dùng gì, vừa nhìn đã biết là con gái nhà giàu rồi! Nhìn lại Lâm Yên Yên đi, lúc đứng cạnh với Lâm Phỉ Phỉ nó trông giống như một con bướm hoa rẻ tiền!”
Mấy chữ “bướm hoa rẻ tiền” đặc biệt nặng nề. Trong lòng tôi căng thẳng, vội vàng nhìn Lâm Yên Yên. Lâm Yên Yên cúi đầu, mũi chân đá trên mặt đất, trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Lâm Gia An, tôi hỏi anh, cũng là con gái anh, anh đối xử khác biệt như vậy, anh có đau lòng không?”
Lý Ngọc một tay chọc vào ngực cha tôi, sau khi liên tục chọc hơn mười cái, đầu nhìn sang bên cạnh nói: “Tôi mặc kệ! Mỗi tháng thì thêm một vạn, lại mua cho tôi một căn phòng, viết tên của tôi, nếu không tôi sẽ nói cho Thu Tễ!”
Thu Tễ là tên của mẹ tôi. Cha tôi tức giận, đã vào mui xe: “Lý Ngọc, cô cmn là sư tử há mồm à! Lúc trước là cô quyến rũ tôi! Sau khi mang thai, tôi đã bảo cô phá…”
Ông ta nhìn Lâm Yên Yên một cái, cứng rắn nuốt nửa câu sau.
“Được, sinh ra rồi, tôi nhận!”
“Sinh hoạt phí mỗi tháng cũng theo yêu cầu của cô, tôi bảo cô ở bên ngoài đợi, nhưng cô lại trở về, xuất hiện trước mặt Thu Tễ!”
“Thu Tễ đối xử với cô như thế nào? Cô vuốt lương tâm tự hỏi mình đi! Cô ấy coi cô là bạn thân nhất! Cô ba ngày hai bữa lại dùng cô ấy uy hiếp tôi!”
“Chi phí sinh hoạt 10.000 tệ một tháng! Cô đi hỏi bên ngoài xem, có bao nhiêu người trong gia đình kiếm được 10.000 tệ một tháng? Vừa mới mở miệng đã muốn 20.000 tệ! Còn thêm một căn nhà! Cô nghĩ tôi là cái máy in tiền à??!”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần với cô, trong nhà tôi Thu Tễ là người quản lý tiền bạc! Từng đồng tiền tôi đưa cho cô đều là tiền tôi tiết kiệm! Tôi giấu Thu Tễ để kiếm ra!”
Giọng nói của cha tôi càng lúc càng lớn, và mui xe bị ông đập rầm rầm.
Thật xấu xí! Thật sự quá khó coi! Tâm trạng tôi phức tạp, rón rén trở về.
Giọng nói Lý Ngọc tiếp tục từ xa truyền đến – -“Tôi quản tiền của ông từ đâu tới à? Có bản lĩnh lúc trước đừng làm lớn bụng tôi! Làm lớn rồi, anh phải có trách nhiệm!”
“Anh và gia đình sống trong một biệt thự, tôi muốn một căn nhà rộng rãi, cũng không tính là đòi hỏi quá nhiều phải không? Lâm Gia An, tôi nói cho anh biết, con ngoài giá thú cũng được hưởng quyền lợi như con trong hộ khẩu! Một nửa tài sản đó vốn là của Yên Yên!”
“Mau đi đòi cha mày tiền đi! Mỗi lần chỉ biết đứng im đó, đồ đầu gỗ! Sinh mày có ích lợi gì?”
Lâm Yên Yên thét chói tai – -“A! Mẹ! Mẹ! Đừng níu con!”
Trái tim tôi cũng thắt lại. Tất cả suy đoán lúc trước đều là thật……Giống như định luật Murphy khủng khiếp, tất cả những điều lo lắng nhất định sẽ xảy ra.
Tôi không nhớ mình đã lên lầu và trở về biệt thự nhỏ của mình như thế nào, tôi chỉ nhớ trong đầu mình đang hỗn loạn, dần dần trở nên trống rỗng.
Mẹ tôi đang xào rau, tôi đi tới đi lui trong phòng sách nhỏ, cuối cùng không nói cho bà biết những gì nhìn thấy. Một là tôi không biết mở miệng như thế nào.
Người đàn ông đã chung giường với bà nhiều năm kia, thật ra từ rất nhiều năm trước đã phản bội bà.
Hai là, mẹ tôi có lẽ đã sớm biết. Thảo xà hôi tuyến, phục mạch thiên lý.(?!)
Người thông minh như bà, sẽ không vô duyên vô cớ nhìn bạn thân của mình làm bất cứ điều gì mà không có lý do…
14.
Người đàn ông của Lý Ngọc muốn mua nhà cho bà ta! Sau khi mẹ tôi nghe được tin tức này, vui mừng hớn hở cùng Lý Ngọc đi xem nhà: “Nhỏ hơn 150 mét vuông không xem! Không xem phòng trừ khi đó là phòng có tầm nhìn rộng ra sông!”
Lý Ngọc thỉnh thoảng sẽ già mồm cãi láo: “Ai da, có phải quá đắt không? Vậy có khiến tớ hơi không biết điều không?”
Mẹ tôi ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Làm tiểu tam thì cần gì đức hạnh? Tớ nói cho cậu biết, cái này gọi là kim ốc tàng kiều*! Người phụ nữ tuổi thanh xuân chỉ có mấy năm, nếu cậu không dùng sức trói người đàn ông này lại, chờ sau này cậu càng ngày càng già thì ai giúp cậu trói lại chứ?”
{𝐂𝐨́ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐫𝐮𝐲𝐞̂̀𝐧 𝐭𝐡𝐮𝐲𝐞̂́𝐭 𝐜𝐮̛̣𝐜 𝐤𝐢̀ 𝐧𝐨̂̉𝐢 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐯𝐞̂̀ 𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐇𝐨𝐚̀𝐧𝐠 𝐡𝐚̣̂𝐮, đ𝐨́ 𝐥𝐚̀ 𝐊𝐢𝐦 𝐨̂́𝐜 𝐭𝐚̀𝐧𝐠 𝐊𝐢𝐞̂̀𝐮 (金屋藏嬌), 𝐧𝐠𝐡𝐢̃𝐚 𝐥𝐚̀ “𝐧𝐡𝐚̀ 𝐯𝐚̀𝐧𝐠 𝐜𝐚̂́𝐭 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 đ𝐞̣𝐩”. Đ𝐚̂𝐲 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐜𝐚̂𝐮 𝐧𝐠𝐚̣𝐧 𝐧𝐠𝐮̛̃ 𝐧𝐨̂̉𝐢 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠, đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 đ𝐞̂́𝐧 𝐧𝐡𝐮̛ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐥𝐨̛̀𝐢 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐜𝐮̉𝐚 𝐩𝐡𝐮 𝐪𝐮𝐚̂𝐧 đ𝐨̂́𝐢 𝐯𝐨̛́𝐢 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̂𝐧 𝐩𝐡𝐨̂́𝐢 𝐭𝐡𝐞̂ 𝐭𝐮̛̉, 𝐥𝐚̀ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐜𝐚̂𝐮 𝐧𝐠𝐚̣𝐧 𝐧𝐠𝐮̛̃ 𝐜𝐨̂̉ đ𝐢𝐞̂̉𝐧 𝐧𝐨̂̉𝐢 𝐭𝐢𝐞̂́𝐧𝐠 𝐧𝐡𝐚̂́𝐭 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐯𝐚̆𝐧 𝐡𝐨́𝐚 𝐓𝐫𝐮𝐧𝐠 𝐐𝐮𝐨̂́𝐜.}
“Tớ tuy rằng không tán thành cậu phá hoại gia đình người ta, nhưng cậu là bạn thân của tớ, tớ không giúp cậu thì giúp ai?”
Lý Ngọc đắc ý vô cùng, hư tình giả ý nói: “Tớ cũng cảm thấy như vậy!”
Hai người bạn thân này, trong lúc nói chuyện đã chọn một căn phòng có view sông rộng hơn 160 mét vuông, nói cái gì mà anh hùng sở kiến lược đồng.
“A Thu, cậu nói tớ nên bảo hắn một lần thanh toán toàn bộ tiền, hay là trả góp?”
“Cậu đang nghĩ gì thế? Tất nhiên là phải trả toàn bộ số tiền! Thế chấp thì rủi ro biết bao! Lỡ bị ai đó phát hiện, chưa kể vợ hắn ta đến đánh, chỉ biết khóc lóc, làm ầm ĩ rồi tr eo c ổ t ự t ử, cậu có nghĩ hắn ta sẽ tiếp tục trả góp tiền nhà cho cậu không? ?”
Lý Ngọc đồng ý, lập tức ký hợp đồng, trả tiền đặt cọc, cười đến thỏa thuê mãn nguyện.
Mẹ tôi cũng cười theo, ánh mắt nhìn Lý Ngọc tràn đầy vui sướng: “Nhà chúng ta có con gái mới trưởng thành.”