Chị Đây Rất Cao Quý, Anh Không Xứng - Chương 4
22
Ban đầu tôi cứ nghĩ, Tô Dung Dung nhất định sẽ đi mách lẻo với Cố Thành.
Cố Thành chắc chắn sẽ lại thiếu não mà chạy đến gây chuyện với tôi.
Nhưng không, anh ta chỉ lặng lẽ ký vào đơn ly hôn, sau đó cùng tôi đến cục dân chính làm thủ tục.
Khi bước ra khỏi cục dân chính, sắc mặt Cố Thành rất khó coi.
“Sở Nại, em sẽ phải hối hận.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhìn anh nói kìa, cứ như thể bản thân đã hối hận lắm rồi ấy.”
Sắc mặt Cố Thành càng thêm khó coi.
Tôi mặc kệ anh ta nghĩ gì, trực tiếp lái xe rời đi.
23
Chiều hôm đó, tôi chính thức gia nhập Văn phòng thiết kế Ý Cảnh.
Đội ngũ của Ý Cảnh rất trẻ trung, mọi người tuy đều có cá tính riêng nhưng tính cách lại rất tốt, làm việc cùng nhau rất vui vẻ.
Rất nhanh, tôi đã làm quen với mọi người, trong công việc cũng dần dần tạo dựng được sự ăn ý.
Nói thật, tuy rằng mỗi khi gấp rút chạy deadline vẫn rất mệt mỏi nhưng so với lúc còn ở Vô Cảnh thì thoải mái hơn nhiều.
Bởi vì, nhân viên của Vô Cảnh phần lớn đều là bạn học hoặc đàn em của Cố Thành, ỷ vào việc có quan hệ tốt với Cố Thành nên không lo bị đuổi việc, thường xuyên lười biếng không nói, chỉ cần tôi nghiêm khắc một chút, họ bèn cho rằng tôi ỷ mình là cổ đông mà chèn ép người khác.
Chưa kể, dựa vào một viện thiết kế lớn như vậy, tôi có thể học hỏi được rất nhiều điều, thậm chí còn có thể được các bậc tiền bối trong ngành đích thân chỉ dạy.
Một trong số đó còn cảm thán với tôi: “Theo đuổi sự mới lạ trong thiết kế không phải là điều xấu, nhưng rất nhiều công trình kiến trúc được xây dựng nên là để cho con người sinh sống, tính ứng dụng mới là điều quan trọng nhất, đừng vì theo đuổi sự mới lạ mà quên đi mục đích sử dụng của công trình.
Trước đây, tôi có một học sinh họ Cố cũng giống như vậy, rõ ràng là rất có năng lực nhưng lại tự cao tự đại, nói nhiều thì cho rằng tôi đang chèn ép cậu ta, sau đó cậu ta đã tự mình nghỉ việc.”
Ồ, thì ra đây chính là “bắt nạt nơi công sở” trong miệng Cố Thành.
24
Ban đầu tôi cứ nghĩ sẽ không còn quá nhiều dây dưa với Cố Thành, cho đến buổi đấu thầu lần này, anh ta đã chặn đường tôi với đôi mắt đỏ hoe.
“Em rời khỏi studio là vì hắn ta?” Cố Thành chỉ tay vào Ôn Minh Trạch bên cạnh tôi rồi chất vấn.
Mấy tháng không gặp, Cố Thành gầy đi trông thấy, tuy rằng vì đi dự thầu nên đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh ta sống không được thoải mái cho lắm qua quầng thâm mắt và đôi mắt đỏ ngầu.
Biết được anh ta sống không tốt, tôi liền yên tâm.
“Anh cho rằng kỹ sư Sở giống như anh sao?” Ôn Minh Trạch bĩu môi nói, ngữ khí vô cùng tôn trọng tôi.
“Hừ, kỹ sư Sở? Thật uy phong nhỉ. Cuỗm tiền của studio xong liền nhảy sang chỗ khác, loại người như vậy mà cũng xứng được gọi là kỹ sư Sở sao?” Người đồng nghiệp cũ bên cạnh Cố Thành lên tiếng mỉa mai.
“Cuỗm tiền của studio? Ồ, thì ra là anh giải thích như vậy à.” Tôi mỉm cười nhìn sang Cố Thành.
“Có gì chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Cố Thành cứng đờ mặt mày nói.
Anh ta muốn giữ thể diện, tại sao tôi phải hợp tác?
“Tôi lấy đi phần tài sản thuộc về mình, có vấn đề gì sao? Dù sao, studio lúc đầu có thể thành lập được, không chỉ là do tôi bỏ ra 80% vốn, mà còn là cổ phần bằng công nghệ đấy.”
“80%, sao có thể!?” Người đồng nghiệp cũ không thể tin được nhìn Cố Thành, mong chờ anh ta phản bác.
Nhưng Cố Thành làm sao phản bác được?
“Vậy, vậy cô cũng không thể gia nhập Ý Cảnh!” Thấy Cố Thành không thể cho mình câu trả lời như mong muốn, người đồng nghiệp cũ đảo mắt, lại lên tiếng chỉ trích tôi.
“Sao, không có tôi dẫn dắt, cuối cùng cũng biết bản thân mình kém cỏi đến mức nào rồi, nóng nảy rồi sao?”
“Tôi nóng nảy cái gì? Cô đừng có tự mình đa tình.” Người đồng nghiệp cũ tức giận dậm chân.
“Ôi chao, kỹ sư Sở nhà chúng tôi tài giỏi như vậy, ở đâu cũng có thể dựa vào năng lực của bản thân để trúng thầu, cô ấy không chỉ có thể tự tin vào bản thân, mà chúng tôi ai cũng coi trọng cô ấy đấy.” Ôn Minh Trạch học theo giọng điệu mỉa mai của đối phương, lên tiếng đáp trả.
Tôi bình tĩnh liếc nhìn người đồng nghiệp cũ, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, anh sốt ruột cái gì, sau này những ngày tháng các người không trúng thầu còn dài, quen dần là được.”
“Ha ha ha ha ha.” Ôn Minh Trạch cười lớn.
Cuối cùng, Cố Thành đành phải lôi người đồng nghiệp cũ rời khỏi hội trường trong xấu hổ.
25
Lần tiếp theo nghe được tin tức của Cố Thành là một tuần sau khi Tô Dung Dung qua đời.
Ôn Minh Trạch – chúa tể hóng hớt – lúc này đang ngồi trong văn phòng buôn chuyện cho tôi nghe:
“Cô nói xem Tô Dung Dung rốt cuộc vì cái gì chứ, cô ta vì muốn sinh đứa bé đó ra, bị băng huyết, đến nhìn mặt con một cái cũng chưa được đã ra đi rồi.
Hơn nữa đứa bé vì sinh non nên rất yếu ớt, bên cạnh không thể thiếu người chăm sóc.
Ban đầu mẹ Cố Thành còn có thể giúp chăm sóc đứa bé nhưng sau đó chán ghét nên oán trách đủ điều, thường xuyên cãi nhau với Cố Thành, muốn Cố Thành thuê bảo mẫu.
Kết quả không ngờ, Cố Thành vừa thuê bảo mẫu về chăm con, mẹ Cố Thành đã đối xử với người ta như osin, bà ta thậm chí còn muốn bảo mẫu phục vụ mình, buồn cười chết mất, cô không nghe thấy bảo mẫu mắng chửi thế nào đâu.”
“Sao anh lại quan tâm đến anh ta vậy?” Tôi có chút kinh ngạc.
“Ai bảo thằng nhãi đó hồi đại học suốt ngày đi rêu rao tôi, điểm số cao thì ghê gớm lắm sao, tôi chính là có năng lực hơn anh ta.” Ôn Minh Trạch khinh thường bĩu môi.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, câu chuyện bát quái này cuối cùng lại liên lụy đến tôi.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
26
Cố Thành lại dám dẫn mẹ anh ta và đứa con mới sinh đến công ty để chặn đường tôi.
“Sở Nại, anh biết lỗi rồi, bây giờ Dung Dung cũng không còn nữa, chúng ta làm lại từ đầu nhé?”
Mẹ Cố Thành cũng hùa theo: “Đúng vậy Sở Nại, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa, thằng bé đã xuống nước xin lỗi con rồi, con hãy theo chúng ta về nhà đi.”
Tôi nhìn hai người họ, trong nháy mắt đã hiểu ra.
“Hai người, đây là công ty, không phải nơi để hai người muốn đến là đến, muốn đi là đi đâu.”
“Sở Nại, sao con có thể nói chuyện như vậy chứ?” Mẹ Cố Thành có chút khó chịu, dù sao trước đây tôi chưa bao giờ nói chuyện với bà ta bằng giọng điệu này.
“Gặp người thì phải nói tiếng người, gặp loại người như hai người, tôi muốn nói thế nào thì nói.”
“Con!” Mẹ Cố Thành ôm đứa bé, tức giận đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
“Đủ rồi Sở Nại, anh đã bằng lòng làm hòa với em rồi, chẳng lẽ em không thể chấp nhận một đứa bé sao? Đây là di nguyện của cô ấy, em tôn trọng người đã khuất một chút có được không?”
Tôi cười lạnh: “Vậy cô ta còn muốn sống chết bên anh, sao anh không đi chết cùng cô ta luôn đi?”
Nói nhiều vô ích, tôi trực tiếp gọi bảo vệ đến đuổi bọn họ ra ngoài.
27
Tôi cảm thấy Cố Thành vẫn còn quá rảnh rỗi, nếu không tại sao lại cứ thích chạy đến kiếm chuyện với tôi.
Đã đến lúc cho Cố Thành vào tù bóc lịch rồi.
Trước đây, tôi đã rút phần lớn số vốn của mình ra khỏi Vô Cảnh, để duy trì hoạt động, Cố Thành đã dẫn studio ký hợp đồng với một công ty khác.
Nhưng bọn họ lại không đàng hoàng, lén lút nhận hối lộ của công ty mà không bị phát hiện, tuy Cố Thành không trực tiếp tham gia nhưng lại nhắm mắt làm ngơ, cũng được chia chác không ít.
Lúc đó, khi tôi còn ở studio Vô Cảnh, tôi đã phát hiện ra thủ đoạn của bọn họ, nếu không phải Cố Thành ngăn cản, cộng thêm việc bọn họ đã bù lại số tiền và là phạm tội lần đầu, thì tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
Từ đó về sau, tôi liền nắm chặt sổ sách tài chính của công ty, không cho bọn họ có cơ hội giở trò.
Bọn họ bất mãn trong lòng, đến khi sang công ty khác vẫn không quên bôi nhọ tôi.
Ban đầu tôi không muốn quản đến sống chết của bọn họ, nhưng bọn họ cứ liên tục nhảy ra, vậy thì giải quyết một thể luôn đi.
Tôi trực tiếp hẹn gặp người phụ trách của công ty bọn họ, trong một năm qua, năng lực của tôi ra sao mọi người đều thấy rõ, đối phương cũng nể mặt tôi mà đồng ý gặp mặt nói chuyện.
Không ai biết chúng tôi đã nói gì.
Tôi chỉ biết, ngày hôm sau Cố Thành và đồng bọn đã được “ăn cơm nhà nước”, bị tống lên xe cảnh sát trước sự chứng kiến của mọi người, sau đó không còn xuất hiện nữa.
“Nghe nói là tội danh tham ô tài sản, phỏng chừng phải ngồi tù, một thời gian nữa chắc chắn sẽ không ra được đâu.” Ôn Minh Trạch cố ý nói với tôi.
“Ồ.” Tôi không có phản ứng gì.
“Sở Nại, cô không có gì muốn nói sao?”
“Nói gì?”
“Cố Thành đã vào tù rồi, mọi người cũng đã công nhận thực lực của cô, sẽ không còn ai nói cô đến với tôi là vì muốn trả thù tên khốn đó nữa, hay là cô suy nghĩ lại tôi đi?”
Nghe vậy, tôi bật cười.
“Tôi sẽ tiến đến những nơi cao hơn, anh đuổi kịp sao?”
28
Lúc Cố Thành ra tù, tôi đã trở thành người phụ trách mới của Ý Cảnh.
Nghe nói, trong một năm anh ta ngồi tù, mẹ anh ta vì muốn cứu anh ta ra ngoài, đã bỏ ra rất nhiều tiền nhưng lại bị lừa, cuối cùng ngay cả căn nhà cũng phải bán đi.
Thêm vào đó là chuyện chăm sóc cháu khiến bà ta vất vả, già đi trông thấy.
Sau khi Cố Thành ra tù, bà ta cứ ngỡ mình lại có thể sống những ngày tháng an nhàn.
Nhưng bà ta không ngờ rằng, Cố Thành vì có tiền án tiền sự, nên không công ty nào dám nhận anh ta, chỉ có thể làm những công việc tay chân với mức lương rẻ mạt.
Anh ta thậm chí còn tìm đến cầu xin tôi.
Người đàn ông năm đó từng vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại giống như một con chó quỳ rạp dưới chân tôi, cầu xin tôi giới thiệu công việc cho anh ta.
Giống như cách anh ta đã bỏ rơi tôi trong lễ đường năm đó, tôi hất tay anh ta ra, sải bước bỏ đi: “Anh không xứng.”
Không có tiền, lại phải nuôi con.
Gánh nặng của cuộc sống đè nặng lên đôi vai của hai mẹ con, hai người họ từ mẹ con trở thành kẻ thù của nhau, ngày nào cũng cãi vã, thậm chí còn động tay động chân.
Cũng không biết đứa bé lớn lên trong gia đình như vậy sẽ trở thành người như thế nào, nếu Tô Dung Dung biết được, liệu cô ta có hối hận không?
Tất cả những điều đó đều không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là…
Tôi phải sống thật tốt!
Hết