Chị Đây Rất Cao Quý, Anh Không Xứng - Chương 3
17
Người đàn ông nghe vậy khựng lại, sau đó cười tự giễu.
“Sở Nại à Sở Nại, chúng ta đối đầu nhau bấy lâu nay, ít nhất cô cũng nên nhớ mặt tôi chứ.
Để tôi giới thiệu lại, tôi là Ôn Minh Trạch.”
“Là anh.”
Cái tên Ôn Minh Trạch, tôi rất quen thuộc, bởi vì anh ấy là đối thủ không đội trời chung của Cố Thành.
Lần đầu tiên tôi biết đến cái tên Ôn Minh Trạch, là do Cố Thành than phiền với tôi, rằng hồi đại học, rõ ràng anh ấy là người đứng đầu khoa nhưng chuyện tốt gì cũng rơi vào tay Ôn Minh Trạch – kẻ còn chẳng lọt nổi top 10.
Sau này hai người cùng vào làm việc tại một viện thiết kế lớn.
Nhưng ở viện thiết kế, các bậc tiền bối lại thiên vị Ôn Minh Trạch hơn.
Sau đó, viện thiết kế tách ra thành lập công ty con “Văn phòng Thiết kế Kiến trúc Ý Cảnh”, rõ ràng Cố Thành có lý lịch đẹp hơn, nhưng viện thiết kế lại để Ôn Minh Trạch đến đó làm người phụ trách.
Cố Thành không cam tâm, lên án đây là bắt nạt nơi công sở, lúc này mới tìm đến tôi, cùng tôi thành lập studio – Vô Cảnh.
Tất nhiên, đó đều là những gì Cố Thành tự nói.
Vì chuyện này mà tôi còn đánh giá cao anh ta, cho rằng anh ta rất có khí phách.
Vì lĩnh vực kinh doanh của Vô Cảnh trùng lặp rất nhiều với Ý Cảnh nên Cố Thành luôn coi Ôn Minh Trạch là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Để chiến thắng Ôn Minh Trạch, cứ hễ có dự án, Cố Thành liền ép tôi phải dốc toàn bộ sức lực và sáng tạo để làm ra phương án thiết kế, vì vậy, tôi thường xuyên chỉ ngủ được hai ba tiếng mỗi ngày.
Nhân sự dự án không đủ, tôi bèn tự mình đi khảo sát thực tế.
Có lần đi khảo sát, tôi bị trượt chân ngã xuống sông ở vùng ngoại ô hoang vắng, giữa mùa đông lạnh giá, dòng nước lạnh thấu xương nhấn chìm tôi, tôi phải cố gắng hết sức mới bò được lên bờ.
Tôi run rẩy mò mẫm quay lại xe, gọi điện thoại cho Cố Thành, muốn anh ta đến đón tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực và sợ hãi như vậy.
Thế nhưng, anh ta lại nói:
“Sở Nại, dự án đang đến hồi gay cấn, anh không thể rời đi được, em cố gắng lên một chút được không?”
18
Từ đó về sau, dù có ốm đau nằm viện, tôi cũng không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt Cố Thành nữa.
Giờ nghĩ lại, bản thân tôi đã mạnh mẽ như vậy rồi, còn cần anh ta làm gì nữa?
Chỉ trách lúc gặp Cố Thành, tôi đang ở trong khoảng thời gian yếu đuối nhất nên chỉ cần một chút dịu dàng cũng có thể khiến tôi chết mê chết mệt anh ta suốt bao nhiêu năm như vậy.
Lúc đó, bố mẹ tôi vì muốn từ quê lên thành phố mừng sinh nhật tôi nên xe đã gặp tai nạn trên đường cao tốc.
Cả hai người đều qua đời tại chỗ.
Tôi thậm chí còn không được gặp mặt họ lần cuối.
Tôi ép bản thân phải kìm nén nỗi đau, lo liệu chu toàn hậu sự cho bố mẹ.
Lấp đầy thời gian bằng công việc và học tập, không cho phép bản thân nghĩ đến việc từ nay về sau mình chỉ còn lại một mình.
Thời gian cứ thế trôi qua hơn nửa năm, tôi cứ ngỡ vết thương lòng đã lành lặn.
Nhưng khi đi ngang qua tiệm bánh, nhìn thấy chiếc bánh giống hệt chiếc bánh mà bố mẹ đã chọn cho tôi, tôi lại suy sụp.
Tôi ngồi bệt xuống đất khóc nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trước đây còn có bố mẹ an ủi tôi nhưng bây giờ người có thể lau nước mắt cho tôi cũng không còn nữa.
Và Cố Thành đã xuất hiện vào lúc này, anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt tôi, kiên nhẫn đưa cho tôi từng tờ khăn giấy.
Chờ tôi trút hết nỗi lòng, anh ta mới nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Sau đó, tôi lại gặp Cố Thành vài lần, anh ta vẫn dịu dàng và kiên nhẫn như vậy.
Ít nhất là trong hai năm đầu tiên bên nhau, chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp.
Cho đến khi chúng tôi trở thành đối tác, cùng nhau thành lập studio, thì dường như có điều gì đó bắt đầu thay đổi.
19
“Chào anh, anh Ôn , rất vui được gặp anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.” Tôi lịch sự chìa tay ra, bắt tay anh ấy.
Ôn Minh Trạch cười hiền hòa: “Cô Sở, muốn gặp cô quả thực không dễ dàng.”
Người đi đấu thầu dự án thường là Cố Thành, còn tôi vì quá mệt mỏi sau khi hoàn thành phương án thiết kế, nên thường sẽ nghỉ ngơi luân phiên với các thành viên khác sau khi phương án được chốt.
Vì vậy, tôi rất ít khi có cơ hội xuất hiện trước mặt người khác và gặp gỡ các đồng nghiệp khác.
“Hôm nay Anh Ôn đến đây, không chỉ là để tặng hoa cho tôi thôi chứ?”
Ôn Minh Trạch không trả lời câu hỏi của tôi, anh ấy chậm rãi bước đến bên cạnh tôi, chống một tay lên giường bệnh, hơi cúi người nhìn vào mắt tôi, buông lời cám dỗ: “Sở Nại, hay là cô thử đến với tôi xem sao?”
“Bị Cố Thành đá rồi lại chọn đến với anh, sao, lòng tự tôn của anh cần được thỏa mãn đến thế sao?”
“Sao cô biết tôi không phải là thật lòng?”
“Anh thật lòng, thì tôi nhất định phải chấp nhận sao?”
“Chẳng lẽ cô không muốn trả thù Cố Thành?”
“Muốn, nhưng tôi có hàng ngàn cách để trả thù anh ta, còn cái cách tìm một người đàn ông khác để chọc tức anh ta, căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi, tôi là người như thế nào, chắc anh cũng biết, thích tự mình giải quyết mọi chuyện.”
Ôn Minh Trạch có vẻ như không ngờ tôi lại nói như vậy.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới khẽ thở dài: “Là tôi đánh giá thấp cô rồi.”
Nói xong, Ôn Minh Trạch định rời đi.
Lần này, tôi lại chủ động lên tiếng gọi anh ấy lại: “Ngài Ôn, tuy tôi không có hứng thú yêu đương với anh, nhưng… tôi lại rất hứng thú với công việc trong tay anh.”
Ôn Minh Trạch nghe vậy có chút kinh ngạc quay đầu lại.
“Ý Cảnh cần người sao?”
“Sao cô biết Ý Cảnh sẽ nhận cô?”
“Bởi vì phương án thiết kế của tôi đã cướp mất của các người ba dự án.”
Ôn Minh Trạch bật cười, lần này là nụ cười chân thành, anh ấy bước nhanh đến bên giường bệnh của tôi, chìa tay ra bắt tay tôi: “Cô Sở, hợp tác vui vẻ, tôi chờ cô về nước nhận chức.”
20
Vì phải phẫu thuật ruột thừa cấp tính nên tôi đành phải dời lịch về nước lại.
Trong thời gian này, tôi ủy thác cho luật sư Chu giúp tôi làm thủ tục nghỉ việc.
Cố Thành thay phiên đổi mấy số điện thoại gọi cho tôi nhưng đều bị tôi chặn hết.
Cuối cùng anh ta lại báo cảnh sát, ép cảnh sát phải gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi nói chuyện rõ ràng với anh ta.
“Sở Nại, sao em dám nghỉ việc? Anh không đồng ý!” Cố Thành còn chưa đợi cảnh sát nói hết câu, đã giật lấy điện thoại hét lên.
“Cố Thành, có phải anh quên rồi không, tôi là cổ đông của studio, không phải nhân viên cấp dưới của anh, tôi muốn làm gì không cần phải có sự đồng ý của anh.”
“Dù là cổ đông, cũng không thể tự ý nghỉ việc như vậy…”
“Có luật nào quy định như vậy sao?”
Cố Thành bị tôi chặn họng đến mức không nói nên lời, mãi một lúc sau mới ấp úng nói:
“Trong quy định nghỉ việc của studio có ghi rõ, nhân viên phải nộp đơn xin nghỉ việc trước một tháng.”
“Nội quy công ty không có hiệu lực pháp lý.”
“Em nhất định phải đi sao? Tại sao? Anh đối xử với em còn chưa đủ tốt sao? Dự án lớn nào của studio anh cũng giao cho em phụ trách?”
Nghe Cố Thành nói xong, tôi cuối cùng cũng không nhịn được cười.
Thì ra con người ta có thể vô liêm sỉ đến mức này.
“Tại sao phải đi, anh không biết sao? Anh có thể bỏ rơi tôi ngay tại lễ đường để chạy theo người khác, ai biết được ngày nào đó anh có ôm tiền của studio chạy trốn, đá tôi ra đường hay không?”
“Anh…”
Tôi không cho Cố Thành cơ hội giải thích, trực tiếp cắt ngang lời anh ta: “Còn về chuyện các dự án lớn của studio, không phải anh giao cho tôi phụ trách, mà là chỉ có tôi mới có thể phụ trách, bởi vì anh là một kẻ hèn nhát.
Anh sợ bản thân phụ trách sẽ thất bại, anh không dám thua, nên mới dồn hết áp lực lên người tôi, thành công là do anh lãnh đạo có phương pháp, thất bại là do năng lực của tôi có hạn, nhưng Cố Thành à – người có năng lực hạn chế là tôi sao?
Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, đối xử tốt với tôi, tôi khinh.”
“Em!”
“Còn hỏi tôi tại sao nhất định phải đi, tôi không đi, ở lại để giúp các người thăng tiến à? Tôi đâu phải Bồ Tát.”
“Sở Nại, em đừng có quá đáng!”
“Mau ký vào đơn ly hôn đi, nếu không, tôi sẽ cho anh thấy thế nào mới gọi là quá đáng. Ngài Cố , anh cũng không muốn để người khác biết tình hình tài chính thực sự của studio sau khi chúng ta chia tay chứ?”
Nói xong, tôi trực tiếp cúp máy.
Tôi biết, cuộc hôn nhân này Cố Thành có muốn ly hôn cũng phải ly hôn.
21
Tôi không ngờ rằng, người đầu tiên tôi gặp sau khi về nước lại không phải Cố Thành, mà là Tô Dung Dung.
Rõ ràng tôi đã chặn cô ta trên mọi mặt trận, vậy mà cô ta vẫn có thể tìm đến tôi.
Cô ta hẹn tôi gặp mặt ở dưới lầu bệnh viện, câu đầu tiên khi gặp tôi là:
“Tôi mang thai con của Cố Thành.”
Từ ngày tổ chức đám cưới đến nay cũng chỉ mới hơn hai mươi ngày, Cố Thành miệng thì nói không muốn kết hôn nhưng lại sớm lăn giường với Tiểu Thanh Mai của anh ta, thật sự là ghê tởm đến mức không thể ghê tởm hơn.
“Vậy sao? Chúc mừng nhé, có cần tôi đặt lịch hẹn trước với khoa hậu môn cho hai người không?”
“Cái… cái gì?” Tô Dung Dung không hiểu.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Tra nam tiện nữ, đồ lòng lang dạ sói, sinh con ra nhớ kiểm tra xem có hậu môn hay không đấy.”
“Cô!” Tô Dung Dung tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng.
“Tự mình tìm đến để bị mắng chửi, mà cũng không chuẩn bị tâm lý trước, sao, còn mong tôi phải cư xử lịch sự với cô à? Cô là loại người gì mà lại không có tự trọng đến thế?”
Ngực Tô Dung Dung phập phồng dữ dội, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù cô có tin hay không, tôi chưa bao giờ muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của hai người.”
“Chẳng lẽ cô còn muốn chờ đến khi chết đi, để tôi nuôi con cho hai người sao? Tôi cứ tưởng cô chỉ là không có tự trọng, hóa ra là tâm địa độc ác.”
“Sở Nại! Có phải cô cho rằng bản thân mình rất giỏi giang không? Giỏi giang như vậy, tại sao lại không giữ nổi một người đàn ông?”
“Đồ tốt mới đáng để giữ, còn thứ không giữ được đều là rác rưởi, tôi bố thí cho cô đấy.”
“Cô…”
“Tô Dung Dung, tuy tôi không biết rốt cuộc cô tìm tôi để làm gì, nhưng khi nhìn thấy cô, tôi có thể khẳng định, cô thật sự rất đáng thương.”
“Tôi đáng thương? Tôi có gì đáng thương? Bây giờ Cố Thành yêu thương tôi tha thiết, sau này anh ấy cũng sẽ yêu thương con của chúng tôi, dù tôi có chết, trong lòng anh ấy cũng mãi mãi có tôi!”
“Cô hỏi bác sĩ chưa? Muốn sinh đứa bé này ra, cô phải trả giá bằng cái gì?”
Sắc mặt Tô Dung Dung bỗng chốc tái nhợt, hiển nhiên cô ta biết, đứa bé này có thể khiến cho sinh mạng vốn dĩ đã chẳng còn bao lâu của cô ta càng ngắn ngủi hơn.
“Cô luôn miệng nói Cố Thành yêu cô, anh ta nếu thật sự yêu cô, thì sẽ không để cô mang thai, cho dù cô quyết định phá bỏ hay sinh đứa bé này ra, người chịu khổ cũng chỉ có mình cô mà thôi. Sự yêu thương, nhớ nhung của anh ta, đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Cô không hiểu.”
“Đúng là tôi không hiểu, phải dùng đàn ông và con cái mới có thể khẳng định giá trị của bản thân, rốt cuộc cô xem thường bản thân mình đến mức nào.
Thay vì tin tưởng đàn ông, chi bằng tranh thủ lúc còn sống mua cho con một cái bảo hiểm nhân thọ đi, bởi vì… ai biết được sau này có người phụ nữ nào khác ngủ với người yêu của cô, đánh đập đứa con bảo bối của cô hay không.”
Khi tôi rời khỏi bệnh viện, Tô Dung Dung vẫn ngồi thất thần trên ghế dài dưới lầu bệnh viện, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Nói thật, rốt cuộc Tô Dung Dung tìm tôi để làm gì?
Thôi, không quan trọng nữa.
Cũng phải cảm ơn cô ta mới đúng.
Không lâu sau khi tôi rời khỏi bệnh viện, tấm bằng khen mà tôi đặt đã được gửi đến.
Trên nền vải nhung đỏ rực, dòng chữ vàng nổi bật: “Cảm ơn cô Tô Dung Dung, đã xả thân cứu người, dũng cảm thu phục tra nam.”
Chủ tiệm còn rất tâm lý treo thêm một băng rôn trước cổng bệnh viện, nói là tặng kèm cho tôi.