Chị Dâu Xấu Tính - Chương 2
6
Tôi rất ít khi nói những lời mập mờ như vậy, anh ta biến sắp, suýt chút nữa thì không kịp phản ứng lại.
Chỉ có thể cười lúng túng.
Tôi móc điện thoại ra nói với anh ta: “Ấy, rất lâu rồi không gọi anh cả chị dâu cả đến nhà chúng ta ăn cơm rồi, em gọi điện thoại cho chị dâu cả bảo anh chị đến nhà chúng ta ăn cơm nhé.”
Tôi vừa dứt lời, bàn tay của Thẩm Mặc run lên, suýt chút nữa thì làm rơi đũa.
Nhìn sắc mặt biến đổi mạnh mẽ của anh ta, tôi cố ý hỏi: “Làm sao vây? Hình như có nửa năm chúng ta không tụ tập rồi, anh em các anh không muốn tụ tập sao?”
Thẩm Mặc vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên muốn rồi, chỉ là chắc chắn anh cả đã có thời gian rảnh.”
“Vậy em gọi thẳng cho anh trai xem hỏi trước một chút nhé, có thời gian rảnh thì bảo anh ấy dẫn chị dâu đến là được.” Sau đó không đợi anh ta trả lời, tôi trực tiếp bấm số điện thoại của Thẩm Minh.
Thẩm Minh ở đầu bên kia điện thoại rất dứt khoát liền đồng ý ngày mai đến ăn cơm.
Tôi dùng khóe mắt nhìn Thẩm Mặc một cái, sắc mặt của anh ta khó coi giống như ăn phải cứt vậy.
Không phải sao, Liễu Diễm sẽ đền cùng, nhưng mà là đến cùng với chồng của chị ta, nhìn thấy được không ăn được, chắc chắn không thoải mái rồi.
Còn muốn ghen tuông, rất là khó chịu.
Ngày hôm nay tôi rất vui vẻ, còn tâm trạng của Thẩm Mặc lại rơi xuống vực thẳm, còn không có cách nào mở miệng nói ra!
7
Sáng sớm ngày hôm sau tôi liền đi mua rất nhiều thức ăn, buổi tối còn đặc biệt xuống bếp.
Tôi đang vui vẻ nấu nướng trong phòng bếp, còn Thẩm Mặc đứng ngồi không yên trong phòng khách.
Đại khái tôi biết là vì sao.
Bình thường hai nhà bọn tôi rất ít khi tụ tập ăn uống với nhau, mà anh ta ngoại tình với Liễu Diễm, chắc chắn sẽ là gặp mặt ở bên ngoài, tránh né bọn tôi.
Nghĩ đến mọi người sắp ăn cơm cùng nhau, chắc chắn tim đập như trống đánh.
Đợi sau khi tôi nấu xong một bàn thức ăn, đám Thẩm Minh đến rồi.
Thẩm Minh không cao to đẹp trai như Thẩm Mặc, anh ấy giống như tướng mạo của anh ấy, vô cùng hiền lành, rắn chắc.
Mà Liễu Diễm và tôi cũng hoàn toàn trái ngược nhau, chị ta diêm dúa nhiều vẻ, cả người vô cùng quyến rũ.
Chị ta mà nũng nịu, rất ít đàn ông có thể chịu được.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Mặc cũng không ngoại lệ, bị chị ta mê hoặc rồi.
Lưu Diễm dắt tay một bé trai hai tuổi, tên Thẩm Lãng.
Là con trai kiếp trước của Thẩm Mặc và Liễu Diễm.
Xem ra hai năm trước bọn họ đã tằng tịu với nhau rồi?
Liễu Diễm vừa vào cửa liền va phải ánh mắt của Thẩm Mặc, chị ta cười rạng rỡ một cái, nói: “Bé cưng, chào chú út.”
Thẩm Lãng ngọt ngào gọi một tiếng: “Chào chú út.”
Trong nháy mắt, trong mắt của Thẩm Mặc cũng có vui mừng, nóng nảy khi nãy không thấy đau rồi, thay vào đó là nụ cười khắp mặt.
Anh ta vội vã bế thằng bé vào trong lòng thơm rồi lại thơm: “Tiểu Lãng ngoan quá!”
Thẩm Minh cũng ngốc nghếch cười theo.
Chỉ có mình tôi nhìn thấy cảnh tượng này, cả người giết lạnh.
Trong lòng không khỏi bực bội hộ Thẩm Minh, quay đầu nghĩ lại, bản thân đâu phải không như vậy, trên đầu cũng xanh mơn mởn giống như anh ấy.
Trên bàn ăn, Thẩm Mặc một mực bế lấy Thẩm Lãng không chịu buông, tự mình đút cơm cho thằng bé, động tác thành thạo, giống như không phải lần đầu tiên đút cơm cho trẻ nhỏ.
Nhưng rõ ràng ở trước mặt tôi anh ta chưa từng đút cơm cho trẻ nhỏ.
Đây là vụng trộm lén lút đút cơm cho Thẩm Lãng bao nhiêu lần ở bên ngoài rồi vậy?
Bình thường tôi đều làm tổ trong nhà, đắm chìm viết tiểu thuyết.
Thế nên bình thường anh ta đi đâu, ra ngoài bao lâu, tôi đều không quan tâm.
Mà Thẩm Minh đối xử với Liễu Diễm cứ giống như Võ Đại Lang đối xử với Phan Kim Liên vậy, bảo gì nghe nấy, căn bản cũng không quản được chị ta.
Điều này cho bọn họ điều kiện ngoại tình thuận lợi biết bao nhiêu.
Trong thoáng chốc, Liễu Diễm đột nhiên mở miệng nói: “Anh em chuẩn bị ra nước ngoài làm việc rồi.”
8
Tôi ngạc nhiên!
Bỗng nhiên nhớ ra kiếp trước cũng là trong khoảng thời gian này, Thẩm Minh đột nhiên nói muốn đi nước ngoài!
Bởi vì điều kiện không cho phép, anh ấy vượt biên để đi.
Kết quả ở trên biển gặp phải kiểm tra đột xuất, bị đầu sỏ nhân lúc hỗn loạn xém xuống biển, chết rồi!
Lại còn không được bồi thường tiền, khoảng thời gian đó Liễu Diễm dẫn theo con trai ngày ngày khóc lóc.
Thẩm Mặc thường xuyên lấy lý do chăm sóc cháu trai để qua đó giúp đỡ.
Đến bây giờ tôi mới nhận ra được, nào có giúp đỡ?
Rõ ràng là đi qua ở cùng mẹ con chị ta mà!
Chồng chết rồi, tôi lại ở trong nhà, chắc hẳn khoảng thời gian đó bọn họ rất hạnh phúc nhỉ.
Bây giờ lại nghe thấy Thẩm Minh nói muốn đi nước ngoài, tôi vô thức liền mở miệng ngăn cản: “Anh cả không thích hợp để ra nước ngoài nhỉ? Điều kiện bây giờ không cho phép lắm.”
Thẩm Minh cần học vấn không có học vấn, cần tiền cũng không có tiền, lại không biết tiếng Anh, nếu như không phải vượt biên đi làm trái phép, sao anh ấy có thể ra nước ngoài làm công việc đàng hoàng.
Nghe thấy lời tôi nói, Liễu Diễm và Thẩm Mặc trầm mặt xuống.
Thẩm Minh lúng túng cười nói: “Đúng thế, anh không biết nói tiếng anh, không có cách nào đi trực tiếp được. Nhưng Diễm Nhi nói rồi, cô ấy đã giúp anh liên lạc được với đầu sỏ, anh chuẩn bị vượt biên để đi.”
Tôi lại ngăn cản lần nữa: “Vượt biên không được, quá nguy hiểm rồi! Em biết rất nhiều người khi vượt biên đều chết ở trên biển, cho dù vượt biên thành công, bị bắt được cũng sẽ bị nhốt lại!”
Bị tôi nói như vậy, vẻ mặt Thẩm Minh bỗng trắng bệch!
Rất rõ ràng đánh trống rút quân rồi.
Liễu Diễm tức muốn chết, dùng ánh mắt như khoét tôi một dao: “Đây là con đường kiếm tiền khó khăn lắm tôi mới tìm được đó!”
Thẩm Mặc cũng cực kỳ không vui: “Đều nói một năm ra nước ngoài có thể kiếm được rất nhiều tiền, anh trai anh đi mấy năm thì có thể mua được nhà to rồi.”
Vì để đuổi Thẩm Minh đi, hai người này đúng thật là dùng mọi thủ đoạn mà.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ: “Là tiền quan trọng hay là mạng của anh trai anh quan trọng hả? Ở trong nước cũng có thể kiếm tiền như vậy mà, ít nhất là bình an.”
9
Bị tôi đè ép như vậy, bọn họ không tiện ép buộc nữa, cũng không nói chuyện nữa.
Nhưng sắc mặt thật sự không tốt.
Đặc biệt là sau khi Thẩm Minh bày tỏ không đi nữa, sắc mặt của bọn họ đen kịt rồi.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Thẩm Minh nhận được một cuộc điện thoại, có việc gấp liền đi trước rồi, bảo Thẩm Mặc đưa vợ và con trai về nhà giúp anh ấy.
Thẩm Mặc lập tức vui vẻ đồng ý rồi.
Còn tôi tìm một cơ hội, nói với Thẩm Lãng: “Tiểu Lãng, nào, thím út dẫn cháu đi lấy kẹo ăn nhé, có được không?”
Thằng bé vừa nghe thấy kẹo lập tức theo tôi đi vào trong phòng rồi.
Quả thật tôi đã chuẩn bị một gói kẹp, khi đưa cho thằng bé, tôi lừa thằng bé, nói: “Á – thím thấy trên đầu cháu có mấy con sâu, thím bắt giúp cháu có được không?”
Thẩm Lãng nghe xong tức khắc không nhúc nhích đợi tôi bắt sâu cho.
Tôi nhanh chóng nhổ mấy sợi tóc trên đầu thằng bé, sau đó bỏ vào trong túi kín tôi đã chuẩn bị từ trước.
Đột nhiên bị nhổ mấy sợi tóc, Thẩm Lãng đau đến mức suýt khóc.
Tôi vội vàng lấy kẹo ra dỗ thằng bé, đưa ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Mặc liền cầm túi xách giúp Liễu Diễm, nói: “Vợ ơi, vậy anh đưa chị dâu và cháu về nhé.”
Tôi cũng cầm lấy túi xách: “Đúng lúc không có chuyện gì, em muốn ra ngoài hóng gió một lát, chúng ta cùng tiễn họ về đi.”
…. Bọn họ hóa đá tại chỗ.
10
Cuối cùng Liễu Diễm chỉ có thể cười giả lả nói: “Vậy cảm ơn em dâu nhé.”
Tôi xua tay nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, mau đi thôi.”
Thẩm Mặc không tình nguyện đi ở đằng trước.
Đợi sau khi anh ta ngồi lên xe, tôi theo thói quen đi về phía ghế phụ.
Đúng lúc tôi đang định ngồi lên, giọng điệu của Thẩm Mặc cực kỳ không vui: “Tô Nguyệt, chị dâu bị say xe, hay là chị ấy ngồi ghế phụ nhé?”
Tôi nhìn Liễu Diễm, chị ta gật gật đầu.
Nhưng tôi không thỏa hiệp: “Vậy không tốt nhỉ, Tiểu Lãng phải làm sao? Chắc hẳn thằng bé không muốn ngồi đằng sau với em.”
Sau đó tôi lại cố ý hỏi: “Tiểu Lãng, cháu ngồi đằng sau với thím có được không?”
Thẩm Lãng lập tức từ chối: “Không, cháu muốn ngồi với mẹ!”
Trong lòng tôi cười to ha ha ha, nhưng không hiện ra trên mặt: “Anh xem, em không sao cả, là cháu trai không muốn.”
Hết cách, Liễu Diễm chỉ có thể mặt đầy uất ức dẫn con trai ngồi ở phía sau.
Vẻ mặt Thẩm Mặc không vui, khi lái xe không nói một lời, chỉ là vẫn luôn vụng trộm nhìn Liễu Diễm ngồi ở phía sau trong kính chiếu hậu.
Đúng là một đôi cẩu nam nữ!
Đợi sau khi tiễn xong bọn họ, Liễu Diễm tượng trưng hỏi bọn tôi có muốn lên nhà ngồi hay không?
Tôi lập tức từ chối rồi.
Thẩm Mặc cũng không có cách nào, chỉ đành lưu luyến từ chối.
Cả đường không nói chuyện, đoán chừng anh ta bị tôi chọc cho tức chết rồi.