Chị Đại Siêu Hung Tợn - Chương 4
13.
Những người còn lại cũng thế, tôi dẫn Viên Viện đi tâm sự nhân sinh với bọn họ, vừa nói về lý tưởng, tiện tay cũng cho họ đột phát giới hạn âm thanh của con người, phá nát thế giới quan chủ nghĩa duy vật của họ.
Có một người miệng quá bẩn, được giữ lại tới cuối cùng.
Viên Viện cầm kim, bóp miệng hắn đòi vá lại.
Hắn gào lớn quá, tôi thấy phiền, chỉ tay một cái, hắn lập tức không nhúc nhích không kêu gào được, im lặng hoảng sợ nhìn bọn tôi.
Cơ mà Viên Viện là quỷ mới, tay chân không linh hoạt lắm, may cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, không thẩm mỹ chút nào.
Em ấy không hài lòng, gỡ ra may lại.
Em ấy cũng giống Dương Cẩn, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lỗ kim phải nằm trên cùng một đường thẳng, khoảng cách đều nhau mới được.
Cứ làm đi làm lại mấy lần, hắn ta thành công bị hù chêt, linh hồn bò ra khỏi cơ thể, hoảng sợ nhìn hai người bọn tôi.
Tôi đá thẳng hắn về cơ thể, hắn lại sống.
Cứ thế, hắn chết rồi sống, sống rồi chết, khổ sở chịu đựng bị may miệng.
Đau, đau là đúng rồi.
Ác ngữ tổn thương người khác lạnh như trăng tháng sáu.
Hắn mới bị may miệng thôi, còn Viên Viện bị mắng cơ mà.
Cuối cùng Viên Viện cũng hài lòng.
Nhưng, tôi có một câu hỏi: “Hắn gõ chữ bằng tay, may miệng rồi cũng bình luận được mà…”
“À.” Viên Viện từ từ quay đầu lại, may hai tay người đó thành “A di đà phật”, ai nhìn không biết còn tưởng hắn là tín đồ trung thành, thích bái không khí nữa đấy.
“Chị, chị xem —” Đầu Viên Viện cạ vào bắp chân tôi, mặt mày mong đợi đòi tôi khen ngợi, “Vậy là hắn khỏi gõ chữ nữa rồi.”
Tôi giơ ngón cái.
Hay á!
May miệng thì không mắng người được nữa, vá tay khỏi làm anh hùng bàn phím.
Viên Viện đâu phải đang trả thù, mà là dạy hắn tích thiện được đức, học lại cách làm người.
Em ấy đang làm việc tốt.
Tôi siêu cảm động.
Lúc kết thúc, tôi dắt cái tay gãy của Viên Viện, bưng đầu em ấy, cúi chào cảm ơn vô cùng nghiêm chỉnh: “Cảm ơn quý vị đã xem, nhớ bấm like ba lần, đốt nhang, giấy tiền vàng bạc, núi vàng núi bạc, anh đẹp trai xuống nha…”
Cuối cùng còn đánh mấy chữ lên màn hình: Internet không nằm ngoài vòng pháp luật, cẩn thận ngôn hành, lệ quỷ bái bai.
Quỷ sinh đó mà, phải có cảm giác nghi thức.
Cảm giác nghi thức của tôi, là làm bà nội thiên hạ.
Con trai thích lên mạng là bố người ta, hở một chút là chỉ chỉ trỏ trỏ, há miệng ra là “Để bố kiểm tra mày”.
Tôi thì thích làm mẹ mấy người như vậy đó, chuyên môn dạy dỗ mấy thằng con bất hiếu.
14.
Ngày hôm sau, chủ đề tìm kiếm “chị đại lệ quỷ dạy bạn làm người” leo lên top hotsearch.
Quá trời video chất lượng cao quay lại cái đêm kinh khủng hôm qua.
Video phát tán tràn lan trên mạng, cấm cũng không cấm hết.
Tôi nói rồi mà, chuyện tâm linh không nên dùng khoa học giải quyết.
Không giải quyết được, cũng không cách nào giải thích.
Không ai dám vọng động, còn cảm động tới rơi nước mắt.
Thi nhau bày tỏ sau này sẽ sống cho đàng hoàng, không dám nói bậy trên mạng nữa.
Nhất thời, không gian mạng thay đổi hoàn toàn, bạn khoẻ tôi khoẻ ai cũng khoẻ.
Trừ Dương Cẩn là không khoẻ.
Tôi trú ngụ trong tủ lạnh của Dương Cẩn, thả linh hồn Viên Viện tự do ra ngoài, tay nắm tay dạy em ấy cách làm quỷ.
Mấy ngày nay Dương Cẩn gặp thi thể quen rồi, thấy Viên Viện với tôi, trừ run chân ra coi như là bình tĩnh.
Nhưng một khắc sau, cậu ta lại tự kỷ.
Viên Viện vừa thấy Dương Cẩn, dùng cả đầu lẫn tứ chi ôm chặt lấy cậu ta, mặt kề sát mặt: “Dương Cẩn Dương Cẩn, em yêu anh lắm, tới chết cũng yêu. Nhưng mà em không nỡ bắt anh đi chết, hay là anh thủ tiết cho em đi.”
“Goá phu gì đó thơm ghê.”
Dương Cẩn không dám nhúc nhích, răng va vào nhau cầm cập, cầu cứu nhìn tôi.
Quao quao quao, yandere bắt buộc yêu.
CP này tôi chịu.
Tôi ôm mặt, trong mắt đầy sao: “Tình yêu cảm oộng quá, thế mà em không muốn cậu ta chết chung với em à.”
Viên Viện: “Thủ tiết thì cho sống, không thủ thiết, cắn chết luôn.”
Ầm, Dương Cẩn hôn mê.
Viên Viện hô hấp nhân tạo cho cậu ta, vừa thổi một hơi quỷ khí vào, Dương Cẩn tỉnh.
Tôi đè đầu Viên Viện với Dương Cẩn sát vào nhau, mũi chạm mũi, môi chạm môi: “Rồi, hôn một cái đi.”
Dương Cẩn ngoẹo đầu, xỉu tiếp.
Vô dụng ghê.
Tôi hỏi Viên Viện: “Em vừa ý cậu ta chỗ nào?”
Viên Viện: “Chị không thấy cái cách ảnh lạt mềm buộc chặt, sợ mà còn cố chịu, dễ thương lắm hả?”
Hiểu rồi, tình thú của người ta.
Nhưng tình thù thì tình thú, cũng không thể quên làm chính sự.
Viên Hữu Lương, không thể quên được.
15.
Viên Viện ghẹo Dương Cẩn xong thì đi tìm Viên Hữu Lương ngay.
Ngày nào cũng vặn vẹo cả người bò khắp biệt thự ông ta, rít gào không ngừng. Không xuất hiện trong nồi cơm, thì cũng trong chén ông ta, hoặc nửa đêm Viên Hữu Lương đang ngủ, tự dưng lại có thêm cái đầu mọc ra trong chăn.
Làm cả nhà ba người bọn họ ngày nào cũng thét la kêu gào, ai cũng ngủ không ngon, cứ như bị sắc quỷ móc rỗng cơ thể.
Mẹ kế không thèm quan tâm đồ đạc gì nữa, dẫn Viên Thiên Thiên chạy mất.
Viên Hữu Lương kéo bà ta lại không cho đi: “Vợ chồng đồng lòng, bà không được bỏ tôi.”
Mẹ kế móc gậy bóng chày ra, đập lên đầu ông ta: “Đồ ngu, lúc ông muốn mẹ con tôi chết, sao không nói mình là người nhà.”
Viên Hữu Lương bị bỏ lại một mình, ngày nào cũng sợ muốn chết.
Lúc ăn cơm, Viên Viện chui từ từ ra khỏi cái chén, trừng đôi mắt cá chết đỏ thẫm, dùng tông giọng mơ hồ xa xăm chào hỏi: “Hi ba, thịt ngon không?”
Ông ta nghiêm mặt không nói tiếng nào.
Viên Viện mò một ngón tay trong chén cơm ra: “Chắc ngon mà, dù sao cũng là thịt trên người con. Ba xem con yêu ba nhiều biết bao nhiêu, cắt thịt mình cho ba ăn mà~”
Viên Hữu Lương oẹ một tiếng ói ra, tim gan phèo phổi sắp bị ông ta ói luôn ra ngoài.
Đợi tới lúc ói hết nổi rồi, em ấy mới từ từ bổ sung: “Lừa ba thôi.”
Viên Hữu Lương: “…”
Lúc Viên Hữu Lương đi ngủ, vén chăn lên, cơ thể chia năm xẻ bảy của Viên Viện lăn ra.
Em ấy cố mò mẫm thi thể mình, nói với Viên Hữu Lương: “Ba, con lại rớt rồi, ba lấy kim may lại cho con đi.”
Viên Hữu Lương hoảng hoảng hốt hốt đi lấy kim chỉ.
Vừa đâm một kim xuống, đã thét chói tai, lăn một vòng chạy đi mất.
Lăn xuống cầu thang, té liệt nửa người.
Một khắc sau, Viên Viện nằm trong bụng ông ta cất tiếng: “Ai da, tim gan ba màu đen nè, con đổi lại cho ba nha?”
Tim gan Viên Hữu Lương đổi chỗ hết, đau tới mức lăn lộn trên sàn, gòi khóc như đứa trẻ mấy chục ký.
…
Chỉ cần là thứ tôi nghĩ ra, Viên Viện sẽ thi hành không sót một chữ.
Vốn là Viên Viện muốn giết ông ta, nhưng tôi không cho em ấy ra tay.
Dẫu sao, ông ta cũng là ba Viên Viện.
Muốn giết, cũng phải để người nên giết ra tay.
Chưa được bao lâu, Viên Hữu Lương đã bị hù tới mất vía, khóc lóc hỏi Viên Viện: “Mày muốn cái gì?”
Viên Viện: “Tôi muốn mẹ.”
Mẹ em ấy bị trấn trong lầu phong thuỷ, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
“Tôi muốn ông đập nát cái lầu đó, đi một bước khấu đầu một cái, mời mẹ với ông ngoại tôi ra ngoài, thả tự do cho họ.”
Viên Hữu Lương trả giá: “Tao thả mẹ mày, mày thả tao ra.”
Viên Viện đồng ý: “Được. Ông thả mẹ tôi, tôi thả ông.”
16.
Viên Hữu Lương tìm người phá sập toà lầu kia, mở máy đào, đào ra hai hộp tro cốt.
Ông ta đi một bước khấu đầu một lần, mời họ ra ngoài.
Trong thoáng chốc, cuồng phong nổi lên, sấm chớp vang rền, có hai làn sương mù màu đen bay khỏi hai hộp tro cốt, vặn cổ Viên Hữu Lương.
Viên Hữu Lương hoảng sợ nhìn Viên Viện chằm chằm, cầu xin: “Viên Viện, cứu ba, con nói sẽ thả ba mà.”
Viên Viện cười, cái đầu lệch xuống tựa lên người tôi: “Đúng rồi, nhưng mà mẹ với ông ngoại đâu có đồng ý.”
Vừa dứt lời, khí đen mcậu tay hơn.
Viên Hữu Lương chết không nhắm mắt.
Hai làn khí đen biến thành một ông lão, và một chị gái xinh đẹp tao nhã.
Chị gái xinh đẹp vẫy tay, Viên Viện lăn đầu, tay chân cũng vọt tới, lần này tứ chi với đầu phối hợp nhau rất tốt, không đứa nào ngáng chân đứa nào.
Em ấy ôm chặt người ta, há miệng khóc to: “Mẹ.”
Ây da.
Vẫn còn là đứa trẻ thôi, đứa trẻ 28 tuổi.
Tôi đứng đó hơi dư thừa, đang định đi thì chị gái xinh đẹp gọi lại.
Một nhà ba người xá tôi một cái, hai mắt chị gái xinh đẹp rưng rưng: “Cảm ơn cô đã cho cả nhà tôi đoàn tụ, xin hỏi xưng hô thế nào?”
“Tôi, lệ quỷ áo đỏ — Đường Mạt Mạt.”
17.
Trước khi xuyên sách, tôi là lệ quỷ áo đỏ chết đã nhiều năm, hung hăng ngang ngược, bướng bỉnh lại ham chơi, quậy cho mười dặm tám thôn xung quanh không ngày nào yên. Mười tám đạo sĩ gọi thêm mười tám thầy chùa cũng không đọ lại tôi.
Mỗi lần họ đến tìm tôi, tôi sẽ dí theo sau đạp mông bọn họ.
Đạp từ trẻ tới già luôn.
Sau đó, họ đều chết cả.
Già xong tới trẻ, vẫn bị tôi đạp như thường.
Đạp miết đạp miết, đạp tới thời đại mới luôn.
Sau đó, không ai làm mấy công việc này nữa, cũng không còn ai cho tôi bắt nạt.
Tôi cô đơn buồn tẻ lắm, nên mò tới đạo quan của bọn nhỏ bắt nạt chúng.
Lão đạo sĩ già bị tôi đạp từ nhỏ tới lớn, răng giờ đã rụng hết, dọn một cái ghế nằm cho tôi: “Bà cô ơi, cô quậy nhiều năm lắm rồi, đừng có quậy nữa. Lại đây, cho cô coi đồ tốt này.”
Thứ đồ tốt đó gọi là điện thoại di động, trong đó cái gì cũng có.
Có cả trai xinh gái đẹp lắc eo lắc mông quyến rũ chết người nữa.
Quan trọng là mặc phải ít vải.
Cái thời mà tôi chết ấy, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Từ đó, tôi mắc phải hội chứng tên là “nghiện internet”, ngày nào cũng lướt mạng 5G, vui muốn chết luôn.
Lão đạo sĩ đốt cho tôi rất nhiều điện thoại di động, máy tính bảng, máy vi tính. Còn đốt cho tôi trai xin gái đẹp, làm tôi chìm trong vàng son, quên vụ phá làng phá xóm.
Sau đó, lão đạo sĩ đốt cho tôi một quyển tiểu thuyết trinh thám hồi hộp.
Sách vừa đốt xong, tôi đã chui vào, gặp Viên Viện mới tử vong. Linh hồn em ấy trốn trong góc rên rỉ than “đau”, sắp bị phân tán.
Tôi độ cho em ấy một hơi quỷ khí, nuôi em ấy trong hồn tôi.
Ban đầu, thế giới này không có quỷ.
Từ khi tôi tới, thế giới đã có quỷ rồi.
Kể từ đó, một quyển tiểu thuyết trinh thám đang yên đang lành bị biến truyện tâm linh.