Chị Đại Siêu Hung Tợn - Chương 3
10.
Lúc tôi và Dương Cẩn đi về, chuyện ở tiệc đại thọ đã ầm ĩ khắp nơi.
Một đống video full hd không che phát tán khắp nơi, quay rõ mặt tôi, tất nhiên là chuyện tôi bẻ đầu làm bóng, đuổi theo người nhà họ Viên cũng bị quay lên nốt.
Không bao lâu sau, tôi cũng lên hotsearch.
# thi thể biết đi
# dẫn đầu
# nữ quỷ đại náo tiệc sinh nhật
# sốc, cương thi ngoài đời thật
Tôi sợ bị người ta nhận ra nên võ trang rất đầy đủ, bọc mình kín mít như minh tinh.
Chui vào xe Dương Cẩn là bắt đầu lướt mạng 5G. Linh hồn tôi chui vào mạng internet, không cần đọc, tin tức từ bốn phương tám hướng cứ tự mình kéo tới.
Rất là bớt việc nhá.
Ai cũng bàn luận sôi nổi, không chỉ moi ra thân phận thật sự của chính chủ, còn lột sạch đời của Viên Hữu Lương, tới cái quần lót cũng không chừa.
Bao gồm cả quá trình làm giàu của ông ta.
Lịch sử làm giàu của Viên Hữu Lương, là một trang sử phấn đấu đi ở rể.
Lúc còn trẻ, ông ta cưới một tiểu thư nhà giàu, sau khi phát đạt thì bắt đầu ăn chơi đàng điếm, làm vợ mình tức chết. Cái chết của người vợ cũng kích thích bệnh tim của cha vợ, không lâu sau cha vợ Viên Hữu Lương cũng mất.
Ông ta xây một cái lầu phong thuỷ, trấn giữ xương cốt của vợ với cha vợ bên trong.
Trận pháp đó rất ác độc, khiến cho người bị trấn vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Từ đó, Viên Hữu Lương thuận lợi tiếp nhận công ty của cha vợ, đưa mẹ vợ vào trại an dưỡng, lại tống Viên Viện ra nước ngoài.
Đi một lần, là mười mấy năm.
Năm thứ hai Viên Viện trở về, bị vai ác tìm tới chặt xác.
Lúc còn sống, em ấy đang điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ với ông ngoại.
Đã có manh mối.
Em ấy ngấm ngầm liên hợp với Dương Cẩn, muốn đoạt quyền của ba mình, san bằng toà lầu phong thuỷ kia.
Cái chết của em ấy, có bàn tay của Viên Hữu Lương nhúng vào hay không, không ai có thể trả lời.
Mọi thứ đều bình thường.
Nhưng vẫn có chỗ hài hước, có người cho là sắp tận thế, thi thể nữ biết đi xuất hiện báo hiệu cho cái kết thây ma sẽ thay thế loài người, thống trị thế giới.
Nghe có quá đáng không.
Rõ ràng tôi là lệ quỷ, liên quan gì tới thây ma.
Con đó nó xấu quá trời luôn, một không có linh hồn, hai không biết truy cầu, sao mà bằng lệ quỷ bọn tôi được.
Lúc nào tôi cũng đứng tuyến đầu trong việc cải chính tin đồn bậy, không chỉ bác bỏ tin đồn về thây ma, mà còn giải thích nghi ngờ của các bạn mạng, phổ cập kiến thức khoa học về linh hồn nữa.
Có vài người không biết sống chết, nói bậy với cái xác không đầu:
[Dáng chuẩn đó, cho anh rờ cái nha.]
[Bố mày chưa chơi kiểu này bao giờ, không biết ngon không?]
[Trẻ vậy đã bị giết, chắc tại dâm quá chứ gì.]
…
Tôi mắng lại từng thằng một, một quỷ một ngựa solo trên mạng mà khí thế hung hăng như thiên binh vạn mã.
Nhớ năm đó lúc tôi còn sống, mười dặm tám thôn đều từng bị tôi mắng. Chết thành lệ quỷ áo đỏ rồi lại càng như hổ mọc thêm cánh, động não một cái là chữ tự động phọt ra, mắng cho người ta tự kỷ luôn.
Tôi cũng nhớ kỹ IP của mấy thằng đó, mấy thằng nhóc, coi chị đây chơi chết bọn mày không.
11.
Cứ như vậy, tôi về nhà Dương Cẩn.
Cùng ngày, cậu ta mua cho tôi một cái tủ đông siêu to khổng lồ, cái loại bỏ được cả người tôi vào ấy.
Cắm điện xong là tụt xuống 24 độ, quỷ cũng lạnh muốn chết.
Lạnh ghê.
Nhưng mà đông lạnh mới không bị phân huỷ.
Dù sao thì tôi mà chạy loạn mấy ngày nữa dưới cái thời tiết bây giờ á, là sẽ bốc mùi luôn.
Tôi còn bắt Dương Cẩn đặt nước hoa hương hoa hồng cho mình nữa, ngày nào cũng xịt xịt khắp tủ đông.
Thơm thơm, giúp ngủ ngon.
Tôi còn kêu cậu ta mua thêm mấy chục bộ quần áo, định mỗi ngày thay một bộ.
Dương Cẩn: “Cô chết cũng chết rồi, mua mấy thứ này làm gì nữa?”
Tôi: “Xoé, ai mà không phải tiên nữ?”
Người thì chết rồi, nhưng vẫn đẹp như thường.
Dương Cẩn không biết làm sao, đành nghe lời mua hết, nhìn vậy cũng không giống người vô tình như Viên Viện nói lắm.
Nhưng cậu ta là nam chính, còn Viên Viện thì không phải nữ chính.
Cậu ta cũng không yêu Viên Viện.
Nhưng nhìn lại thì lại là người tốt với Viên Viện nhất, chỉ cần Viên Viện gặp chuyện, cậu ta sẽ giúp đỡ.
Đàn ông đó mà, trùm chăn rau.
Tôi kiềm lòng không đặng, hỏi Dương Cẩn: “Anh cũng không thích Viên Viện, sao lại đính hôn với em ấy?”
Dương Cẩn yên lặng một lúc lâu, châm một điếu thuốc: “Cô ấy rất đáng thương. Tôi chỉ, tội nghiệp cô ấy.”
“Nhưng ai ngờ, cô ấy lại yêu tôi.”
“Bọn tôi là cùng một loại người, dù là ai thích ai, cũng không ổn.”
“Tôi xin lỗi, hôm đó thái độ tôi không tốt. Tôi không ngờ, nếu sớm biết như vậy, tôi…”
Dương Cẩn không nói tiếp được.
Trước hôm Viên Viện xảy ra chuyện một ngày, em ấy đã cởi quần áo quyến rũ Dương Cẩn, ôm lấy cậu ta: “Em không thể mất anh, Dương Cẩn, mình là loại người giống nhau, phải ôm nhau sưởi ấm mới đúng.”
Nhưng Dương Cẩn muốn tìm một mặt trời nhỏ sáng bừng, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cậu ta.
Tuỳ hứng buông thả cũng hay, chanh chua cũng tốt, thậm chí thất đức cũng được.
Chỉ không thể là người giống với cậu ta.
Dương Cẩn tỉnh táo đẩy tay Viên Viện ra, mặc lại từng món đồ cho em ấy, cự tuyệt không chừa bất cứ một đường lui nào,
Viên Viện lại không định buông tay, cứ dây dưa không dứt.
Cuối cùng Dương Cẩn tức giận, mắng Viên Viện, kêu em ấy cút đi càng xa càng tốt.
Viên Viện cút thật.
Cút một cái là sinh ly tử biệt.
Thằng chó!
Tôi tát một cái, mạnh tới mức văng tay ra ngoài, cánh tay đáng thương của của tôi treo trên âu phục Dương Cẩn.
“Sao lại đánh tôi?” Dương Cẩn không hiểu gì.
“Muốn đánh thì đánh thôi, còn cần lý do nữa hả?” Tôi có lý tôi cóc sợ, lại lấy cái tay rụng đó bộp bộp cho cậu ta mấy bạt tai. Đánh xong còn tự nhiên đưa tay ra: “Dán lại cho tôi.”
Dương Cẩn nhẫn rồi lại nhịn, vẫn dán cho tôi.
“Dán chắc nha, không thì lần sau tôi đánh anh cái nó rớt nữa.”
Dương Cẩn run tay, đổ cả chai keo lên tay tôi.
Ba lớp trong ba lớp ngoài, bền chắc vô cùng.
Kỹ thuật không tệ.
Lá gan cũng không tệ.
Có con người là tệ thôi.
Từ nãy tới giờ cậu ta không hề phát hiện tôi gọi “Viên Viện”, chứ không phải tự xưng em.
Thứ khốn nạn.
Tôi mắng cậu ta trong lòng, giọng Viên Viện chợt Viên Viện: “Anh ấy cũng kêu em là “cô ấy”, không phải “cô”.”
Là sao?
Viên Viện: “Anh ấy biết chị không phải em mà.”
Đậu!
Acc clone của tôi lộ rồi à!
Tôi quay đầu hỏi ngay Dương Cẩn: “Cậu biết tôi không phải Viên Viện?”
Mặt Dương Cẩn sưng vù, nói: “Biết, Viên Viện không làm được mấy chuyện thất đức thế đâu.”
Tôi lại bộp bộp cho cậu ta mấy bạt tai.
Nói ai thất đức đó?!
Nói ai thất đức hả?!
Tôi mà gọi là thất đức á, tôi hung tợn!
12.
Dương Cẩn nép trong góc phòng tự kỷ, vẽ vòng tròn trên đất.
Chắc là đang nguyền rủa tôi.
Nhưng who care.
Tôi còn việc phải làm nữa.
Đến tối, tôi cầm bé notebook ra, chui theo dây điện đi tìm người, tìm mấy thằng mắng người lúc nãy, say hi một câu, chộp từng đứa một, không ai chạy thoát.
Để thêm phần kích thích, tôi thả Viên Viện mới chết ra, khích lệ em ấy bắt đầu con đường làm quỷ, tiếp nhận quỷ sinh.
Khoá làm quỷ đầu tiên: Doạ người.
Người thứ nhất bọn tôi tìm, là thanh niên nói câu: “Trẻ vậy đã bị giết rồi, chắc tại dâm quá chứ gì”.
Tôi còn tiện tay mở luôn livestream.
Thân là người lướt sóng 5G, lúc nào tôi cũng hoạt động sôi nổi trên internet nhé.
Viên Viện mới làm quỷ, không có oán khí cũng không có sức mạnh, còn chưa khống chế được thân thể mình nữa, linh hồn hở chút là chia năm xẻ bảy.
À không, mới chui ra thôi thì thân thể giải tán ngay.
Tay chân ra chân tay, đầu ra đầu, chuyện ai nấy làm, không đứa nào chịu phối hợp đứa nào, là một con quỷ quần ma loạn vũ chính hiệu.
Thôi kệ đi.
“Anh nói tôi bị người ta giết, là tại dâm quá hả?” Giọng nói âm u tự có tiếng vang, cả phim kinh dị cấp mười cũng không hiệu quả bằng cái này đâu.
Người nọ mới thấy là sợ tè ra quần, cụp đầu lao ra ngoài.
Tôi đứng đó chặn cửa, bay lên đạp nó về chỗ cũ.
Đóng cửa đánh súc sinh.
Tay chân Viên Viện bay loạn xạ, siết chặt lấy thằng đó, banh mắt nó ra không cho nó ngất, dán cái đầu lạnh cóng lên sát mặt nó: “Anh nhìn kỹ đi, tôi dâm không?”
Thao tác này được quá.
Học hết chân truyền của tôi rồi.
Tôi nhín thời gian xem livestream, mưa bình luận cứ bay vèo vèo:
[Hơn nửa đêm rồi, hù chết tui.]
[Ai thất đức quá zậy, nửa đêm quay cái gì kinh khủng zậy.]
[Chị gái nhìn quen ghê, giống y chang cái người đại náo tiệc sinh nhật hồi sáng…]
[Có khi nào, này là cái người xoay đầu 360 độ kia không.]
… Tôi khẽ mỉm cười: “Viên Viện, quay đầu.]
Viên Viện quay đầu 360 độ, cái đầu nhảy trên mặt đất, nhảy đến cạnh tôi, gọi: “Chị.”
“Nhìn camera đi.”
Mặt Viên Viện trắng bệch, con mắt trắng dã được camera đặc tả kỹ càng.
[A a a!]
[Đậu má! Đậu má!]
…
Mưa bình luận điên rồi, một đống bình luận che hết màn hình.
[A a a] với [Đậu má đậu má] chiếm cả nửa giang sơn.
Mới không bao lâu, livestream của tôi bị đóng.
Lý do là chứa nội dung bạo lực kinh dị với truyền bá tư tưởng phong kiến mê tín.
Nhưng tôi là ai kia chứ.
Khoa học kỹ thuật có thể giải quyết đuọc chuyện tâm linh à?
Không đâu nhé.
Tôi mở lại lần nữa, đóng cũng không đóng được, còn đóng luôn quyền hạn của quản trị viên, tiện tay mở livestream bằng điện thoại cậu ta luôn.
Không mạng không sóng vẫn livestream như thường, nửa chừng muốn thoát khỏi livestream cũng không tắt được điện thoại nhé.
Đã vào đây nghĩa là có duyên, chưa chết thì xem tiếp cho tôi.
Để mọi người biết: Hèn hạ cũng là tội, sớm muộn gì cũng bị trừng trị.
Thấy vậy, mưa bình luận trên màn hình không còn cái nào.
Mọi người đồng loạt im như thóc.
Rất có tố chất.
Tôi rất hài lòng, lồng tiếng giải thích cho họ nghe: “Chú ý này, cái người bị phân tán này tên Tiểu Viện, còn thằng chó chết nằm trên đất là Tiểu Tiện. Một ngày nọ, Tiểu Tiện lướt net, thấy một video, bình luận một câu…”
Viên Viện duyên dáng bắt đầu màn biểu diễn.
Khỏi phải nói, em ấy rất có thiên phú diễn hài.