Chị Đại Siêu Hung Tợn - Chương 2
06.
Mẹ kế cầm gậy bóng chày, dù bản thân vẫn không ngừng run rẩy nhưng vẫn bảo vệ Viên Thiên Thiên bên cạnh, nhìn như gà mái bảo vệ con.
Thấy tôi nhìn qua, bà ta nhe răng: “Đừng đụng tới con trai tao, đi tìm ba mày đi, là ổng có lỗi với mày.”
“Ông ta là người đàn ông của bà.”
Mẹ kế: “Đàn ông làm gì quan trọng bằng con cái.”
Tôi rất cảm động, sau đó tung đầu đụng bà ta choáng váng, đi qua tìm Viên Hữu Lương.
May mà tôi tới kịp, không là Viên Hữu Lương ra ngoài rồi.
Tôi kéo mạnh, lôi ông ta trở về.
Ngạc nhiên không, bất ngờ không!
Viên Hữu Lương khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem: “Viện Viện, ba cầu xin con bỏ qua cho ba, ba lớn tuổi rồi, không bị dọa nổi nữa đâu, ba xin con…”
Chính chủ là một đứa con ngoan, nhưng mà tôi thì không á.
Tôi thất đức.
Người ngoài chạy sạch cả rồi, tôi lạch cạch khoá trái cửa, nhìn một nhà ba người đang ôm nhau run rẩy, nói: “Giờ, mình chơi một trò chơi.”
Mẹ kế run lập cập: “Trò gì?”
“Trò chơi gia đình.” Tôi gắn đầu lên nhưng mà nó không chặt, cứ rơi mãi, phải lấy tay đỡ.
Lần sau phải kêu Dương Cẩn kiếm keo dán sắt, dán chặt vô mới được.
Tôi mỉm cười: “Một mình tôi chết, để mấy người sống vui vẻ là đâu có được.”
“Người một nhà phải đồng sinh cộng tử chứ.”
Ba người bọn họ biến sắc, quỳ xuống khóc lóc, nói sẽ mời hoà thượng đạo sĩ nổi tiếng nhất làm lễ cúng cho tôi, còn đốt núi vàng núi bạc, xe sang biệt thự, đủ loại trai đẹp cho tôi, xin tôi bỏ qua nữa.
Nhưng mà không được đâu.
Viên Viện chết thảm lắm, oán khí rất nặng, em ấy muốn trút giận.
Người thứ nhất, là vai ác đã bị tôi hù chết.
Còn thứ hai, là cả nhà Viên Hữu Lương.
Lúc tôi xuyên tới, em ấy đã chết rồi. Linh hồn rơi tán loạn cạnh thi thể, vừa than “Đau quá” vừa cố ghép cơ thể mình lại.
Nhưng em ấy mới chết, còn yếu lắm, làm sao cũng không ghép được.
Cho dù có ghép được, thì đứng lên đi một cái cũng rã ra hết.
Em ấy xin tôi chiếm lấy cơ thể em.
Tôi đồng ý, giấu em ấy ở nơi sâu trong linh hồn mình, em ấy nói với tôi: “Dựa vào đâu mà em phải chết, bọn họ thì lại sống?”
Lệ quỷ ấy mà, không quan tâm đúng sai bao giờ, vui là được.
Cho nên, tôi nói: “Được.”
07.
“Chỉ binh điểm tướng, cưỡi ngựa đánh giặc, chỉ đến ai, người đó chết. Chỉ binh điểm tướng…”
Tay tôi cứ chỉ qua chỉ lại ba người bọn họ, chỉ tới ai, người đó hồi hộp.
“Bà à?”
Chỉ trúng mẹ kế, mẹ kế lo sợ lắc đầu không ngừng.
“Mày à?” Tôi chỉ Viên Thiên Thiên, nó lo lắng kêu “Mẹ”.
Mẹ kế kéo nó ra sau lưng: “Đừng hại con tôi.”
“Viên Viện, tôi biết cô hận tôi, tôi…”
Tôi cười xuỳ, dời tay, chỉ tiếp: “Hay là ông?”
Lần này, chỉ đến Viên Hữu Lương.
Viên Hữu Lương co rúm mặt mày, quỳ phịch xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Đừng giết ba, đừng giết ba, ba là ba con mà. Mẹ con không còn, bà ngoại con cũng điên điên khùng khùng, ba là người thân duy nhất trên đời của con. Chỉ cần con không giết ba, nhà, tiền mặt, công ty, đất đai ba cho con hết, con muốn gì cũng được…”
“Phiền quá, trong ba người chỉ có một người được sống thôi, giờ phải làm sao đây?”
Tôi vừa nghiêng đầu, cái đầu lại lộc cộc rớt ra, chỉ đành nhìn nghiêng.
Mặt Viên Hữu Lương lóe lên tia tàn độc.
Tôi thêm dầu vào lửa: “Ba cố lên, tôi đánh giá cao ba đó~”
Sau đó, cả nhà ba người bọn họ diễn một màn kịch hay.
Cuối cùng, chỉ có mình Viên Thiên Thiên còn sống, núp sau lưng mẹ nó khóc như một đứa vô dụng.
Tôi cười gằn ép sát Viên Thiên Thiên: “Mày la đi, la lớn lên, có la rách cuống họng cũng không ai tới cứu mày đâu~”
Vừa dứt lời, ầm một tiếng.
Cửa bị đập nát, ánh mặt trời soi nghiêng vào phòng, có một đám người hùng hổ vọt vào.
08.
Là Dương Cẩn dẫn cảnh sát phá cửa xông vào.
Tôi không thể không di chuyển, núp trong bóng tối.
Cái thằng cháu rùa này, làm hỏng vở kịch hay của tôi.
“Viên Viện, Viên Viện, cô về chỗ cô nên về đi, tôi báo cảnh sát rồi, cô…” Dương Cẩn đang kêu bỗng im bặt, bị mấy người nằm trên đất doạ sợ.
“Cô giết người…”
Cậu ta vừa tới gần, đã có tiếng rắc rắc rắc vang lên không ngừng.
Là tiếng ảo cảnh bị phá.
Không hổ là nam chính, dương khí rất thịnh.
Ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, Dương Cẩn đặt chân tới chỗ nào, ảo cảnh tôi bày nơi đó mất sạch hết.
Ba người nhà họ Viên vẫn bình an nằm trên đất, một người cũng không chết.
Trừ hai mắt vô thần, không còn sức sống ra thôi.
Mẹ kế thấy Dương Cẩn, còn cảm thán một câu: “Quỷ sai dưới địa phủ nhìn quen ghê.”
Dương Cẩn: “…”
Mấy tên cảnh sát do dự nhìn tôi, xì xào bàn tán: “Cô ấy chết rồi nhỉ, bị chặt xác rồi mà, mất máu nhiều cỡ đó…”
“Chắc vậy, nhưng mà thấy còn sống mà.”
“Không thì, mình khuyên cổ đi hoả táng đi?”
“Được…”
Khuyên thi thể đi hoả thiêu, mấy người thấy hợp lẽ thường không!
Đầu tôi không ngu nên không nghĩ được như này đâu.
“Chị Viên à, về mặt sinh học là chị tử vong rồi, nên đi hoả táng chứ đúng không?” Một cảnh sát lớn gan hỏi tôi.
“Tôi biết chạy biết nhảy biết cười biết nói chuyện, anh nói tôi chết, đưa bằng chứng ra đây…”
Để chứng minh mình còn sống, tôi vừa chạy vừa nhảy, nhảy nhảy một hồi, đầu lại rớt mất.
Tập thể im ắng.
“Không có chứng cứ là tôi vẫn sống, anh thấy cái đầu linh hoạt vậy bao giờ chưa?” Tôi lăn tới lăn lui ầm ĩ, lấy đầu tông từng người một.
Yên lặng như tờ.
Sau đó…
Đùng đùng đùng!
Nổ súng.
Không ai bắn trúng, mà mỗi người còn bị tôi tát cho một cái.
Đùng đùng đùng!
Bọn họ ngã hết.
“Thế này không khoa học!” Có người ráng nói một câu trước khi ngã xuống.
Tôi: “Cái thế giới rách nát này cần khoa học làm gì, cần tâm linh!”
Cuối cùng chỉ còn lại mình Dương Cẩn đứng vững, nhưng cũng lảo đảo sắp ngã.
Tôi hung dữ lên tiếng: “Lại đây, may đầu giùm tôi, lần này anh phải mua keo siêu dính á, dính chết luôn.”
Doạ người thì vui đó, mà may đầu thì quỷ mệt.
“Anh cứ xâu chỉ vào cổ tôi, nhìn không có đẹp, tôi phải đẹp mới được.”
Dương Cẩn nhũn chân, té xuống đất.
Tôi tát một cái: “Không cho xỉu!”
Dương Cẩn nhắm mắt không nhúc nhích.
Tôi giở trò, ngồi lên người Dương Cẩn, nắm dây nịt cậu ta: “Xỉu là hiếp anh.”
Câu này không phải tôi nói, mà là Viên Viện trong linh hồn tôi.
Nói sao thì, tôi cũng giỏi nuôi quỷ lắm đó.
Dương Cẩn hé mắt ra: “Tuân lệnh quý cô.”
09.
Trước lạ sau quen.
Dương Cẩn lấy nhíp gỡ hết chỉ trên cổ tôi xuống, rồi mới dùng keo siêu dính dán đầu cho tôi.
“Xong rồi, cô không vặn đầu thì chắc giữ được lâu đó.” Dương Cẩn thở ra một hơi.
Cậu ta mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, sợ tới mặt mũi trắng bệch rồi mà tay vẫn vững như dân lành nghề, dán vừa khít vừa thẳng.
Nhìn đẹp lắm.
Mặc thêm áo cao cổ là nhìn tôi không khác gì người thường.
Keo siêu dính rất chắc, tôi định giở lại trò cũ, mà vặn hoài đâu không rớt.
Tại vậy nên tôi bực lắm.
Dương Cẩn nói tôi không biết lý lẽ.
Tôi liếc cậu ta: “Anh đòi lý lẽ với một con lệ quỷ?”
Đối với tôi á, quan trọng nhất là không biết đúng sai.
Hết cách rồi, tôi quyết định mai mốt muốn hù ai thì quăng tay quăng chân vậy.
Mà chắc không hiệu quả bằng đầu đâu.
Dương Cẩn định đi, bị tôi túm cổ áo lại: “Đi chung.”
Dương Cẩn suy sụp: “Bà cô à, năn nỉ cô bỏ qua cho tôi đi, tôi là người bình thường thôi mà, không chịu nổi mấy trò kích thích vậy đâu.”
Tôi: “Không được, anh là vị hôn phu của tôi, phải thủ tiết cho tôi.”
Câu này cũng không phải tôi nói, là Viên Viện.
Thời buổi này, tìm được một người may đầu cho thi thể biết nhúc nhích đâu có dễ.
Quan trọng hơn là, Viên Viện muốn ở cùng cậu ta.
Tôi không bao giờ làm trái ý em ấy, ai kêu tôi xuyên trúng một người đáng thương như vậy làm chi.