Chị Đại Siêu Hung Tợn - Chương 1
01.
Linh hồn của vai ác run cầm cập, gào thét kêu tôi đừng qua đó, tôi cười rất mực dịu dàng, dùng móng tay sắt bén xé nát linh hồn hắn thành từng mảnh vụn: “Ngoan nào, không đau đâu, cố chịu một chút, chút nữa là xong rồi…”
Sau đó, nuốt sạch.
Ợ~
Tôi liếm đôi môi đỏ tươi, còn chưa đã thèm.
Linh hồn này chứa nhiều tội ác thật nha, ăn ngon lắm, còn giúp tôi tăng thêm một đống sức mạnh nữa. Có thêm mấy cái nữa thì tốt biết bao nhiêu.
Vai ác chết rồi, nhưng hung thủ thực sự phía sau màn vẫn còn sống tốt chán.
Tôi phải đi báo thù cho chủ nhân của cơ thể này.
Nói cho cùng thì, bị chặt xác đau lắm chứ bộ.
Tôi vứt thi thể vai ác lại đó, bước ra đường quốc lộ, đi đi một hồi, cơ thể tôi mới ghép xong lại không chịu nghe lời. Không còn cách nào khác, tôi đành gọi cho ba của chính chủ, kêu ông ta tới đón tôi.
Cơ mà ba của chính chủ đang bận thắm thiết với mẹ kế, mắng tôi mấy câu rồi cúp máy.
Tôi lại gọi cho nam chính, cũng chính là vị hôn phu của chính chủ.
Cơ mà nam chính lại rất mất kiên nhẫn với tôi: “Viên Viện, cô điên hả, lái xe cũng không biết lái là sao? Cô 28 tuổi rồi, đâu phải mới 8 tuổi. Cô tập sống độc lập một chút, đừng có bám theo tôi hoài được không?”
Nói xong, cậu ta cũng cúp máy.
Tôi hơi tủi thân á, tôi sợ hù tài xế nhà người ta chứ bộ.
Nói sao thì, ai cũng sống không dễ dàng gì.
Nam chính thì mặt người dạ chó, hù chết cậu ta cũng xem như vì dân trừ hại thôi.
Nhưng cậu ta không tới, tôi cũng hết cách, chỉ đành đi tìm cậu ta.
02.
Lúc tôi tới nhà nam chính, đêm đã khuya.
Nhà cậu ta đã tắt đèn từ sớm.
Cơ thể tôi sắp rụng ra rồi.
Mà cũng may, đêm khuya thanh vắng, trừ một anh bảo vệ gặp tôi xong xỉu, và mấy con chó sủa đêm, thì không đụng phải người khác.
Tôi rất thuận lợi mò được vào nhà nam chính, cửa nhà khoá trái, nhưng mà không làm khó được tôi.
Tôi bạo lực tông cửa, quen cửa quen nẻo tìm được hộp kim chỉ, nhưng mà thấy đống kim chỉ thì lại phát sầu.
Giờ tay tôi không linh hoạt lắm, xỏ kim không được.
“Viên Viện, mẹ nó cô bị khùng đúng không?”
Đèn sáng lên chói mắt, có tiếng người phẫn nộ sau lưng tôi, giọng nghe hay quá, nhưng mà nói chuyện không văn minh lắm. Sau đó, giọng người nọ có thêm vẻ nghi ngờ: “Viên Viện, sao người cô nhiều máu vậy…”
“Xin lỗi nha, tôi sắp rụng ra rồi, tôi định may lại á.” Tôi xoay đầu 180°, nhưng mà xoay dở quá, rớt đầu, cái đầu lộc cộc lăn tới cạnh chân cậu ta.
Thế giới trong mắt tôi chợt chao đảo, thấy mặt Dương Cẩn nhăn sắp rách luôn.
“Ây da, sao đầu tôi rớt rồi.”
Tôi nhặt cái đầu lên, ghép lại vào thân, còn nói: “Giờ tôi ngốc quá, không xỏ chỉ được, anh may giúp tôi đi…”
Tôi nhừa nhựa nũng nịu: “Kính nhờ luôn!”
Dương Cẩn trợn mắt, lên cơn động kinh.
Tôi thấy không ổn, vội xông lên cấp cứu, làm hồi sức tim cho cậu ta: “Hít sâu vào, thở ra từ từ, hít vào, thở ra…”
Nhưng mà cơ thể tôi giờ còn đang chắp vá, vận động mạnh là rơi ra liền.
Bộp, một cánh tay rơi xuống.
Bộp, tay đập trúng mặt Dương Cẩn.
Cậu ta dứt khoát nhắm chặt hai mắt, bất động.
Tới cuối cùng, tôi phải tự may từng mũi một.
Đàn ông, không nhờ vả được gì hết.
Vô dụng quá mà.
03.
Lúc Dương Cẩn tỉnh lại, tôi đang đứng trước gương may cổ.
Qua một đêm phấn đấu gian khổ, tôi sắp thành công rồi, trừ mấy chỗ không với tới thôi.
Tôi kêu cậu ta qua may cho tôi.
Mà cậu ta cứ la hét như điên, kêu tôi cút đi, không thì cậu ta sẽ mời thầy chùa đạo sĩ tới, đánh tôi tan thành khói bụi, mãi mãi không được siêu sinh.
Tôi sầm mặt, bóp cổ cho cậu ta hai lựa chọn: Hoặc là chết, hoặc là may lại cho tôi.
Dương Cẩn run rẩy chọn cái thứ hai.
Tôi cởi quần áo ra, nằm trên sô pha cho cậu ta may.
Tay cậu ta cứ run hoài, có mấy giọt nước mắt ấm áp rơi lên người tôi.
May xong, Dương Cẩn ôm đầu ngồi xổm dưới đất, nói: “Viên Viện, rốt cuộc là ai làm hại cô?”
Tôi nghi ngờ: “Không phải anh hả?”
Dương Cẩn nghiến răng nghiến lợi: “Dù có không thích cô, tôi cũng không thể nào làm ra mấy chuyện này.”
Vậy tìm nhầm người rồi.
Mới đầu, tôi định đợi nam chính may xong là tôi giết.
“Vậy anh sống thêm mấy ngày nữa đi.”
Nói xong, tôi vọt vào nhà tắm, kỳ cọ sạch sẽ vết máu với bùn đất trên người, xài sữa tắm của Dương Cẩn, xịt nước hoa của cậu ta, lục ngăn kéo lấy đồ cậu ta mà mặc.
Mặc quần áo cao cổ vào xong, nhìn tôi cũng miễn cưỡng giống con người.
Toàn bộ quá trình, Dương Cẩn không dám hó hé tiếng nào.
Chắc sau khi tôi đi, cậu ta cũng chả dám ở cái nhà này nữa đâu.
“Đưa tôi về nhà, Dương Cẩn.” Tôi sai sử Dương Cẩn như chuyện đương nhiên, “Đại thọ sáu mươi của ba, chắc chắn tôi phải tham gia. Tôi còn chưa tặng quà cho ông ta…”
Ba của chủ nhân cơ thể này tên Viên Hữu Lương, có vợ vẫn ngoại tình với thư ký, sinh cho Viên Viện một thằng em trai nhỏ hơn mười lăm tuổi, tên Viên Thiên Thiên.
Tặng gì mới được đây!
Túi quà kinh dị, hay là…
Dương Cẩn không tình nguyện lắm: “Viên Viện, cô chết rồi, tới nơi cô phải tới đi. Tôi sẽ báo cảnh sát, bắt người hại cô phải trả cái giá thật đắt.”
Tôi lắc đầu: “Báo thù là phải tự mình ra tay mới đã.”
04.
Đại thọ sáu mươi của Viên Hữu Lương rất náo nhiệt, mẹ kế ôm tay ông ta, cười như một đoá hoa.
Viên Thiên Thiên đi đằng sau bọn họ, cả nhà vui vẻ hoà thuận, nhìn thôi đã thấy hạnh phúc.
Họ còn chưa biết tin tôi chết.
Mà nếu có biết, chắc cũng thấy chẳng có gì quan trọng.
Họ mới là người một nhà.
Tôi vừa xuất hiện là họ tắt nụ cười. Viên Hữu Lương mắng tôi: “Con là con gái lớn trong nhà, không phụ mẹ con một tay thì thôi, còn tới trễ vậy đây. Trong lòng con còn người ba này hay không?”
Mẹ kế vỗ vỗ tay Viên Hữu Lương: “Đừng nóng, trong lòng nó không có anh, thì trong lòng mẹ con em có, được chưa.”
Bà ta lại quay sang nhỏ nhẹ với tôi: “Viện Viện, xin lỗi ba con đi, ngày đại hỉ đừng để mọi người mất vui.”
Viên Thiên Thiên cũng hùa theo: “Đúng đúng, chị không quan tâm ba gì hết, chỉ biết tài sản của ba thôi. Đâu như con với mẹ, trong lòng có mình ba…”
Bốp!
Tôi tát Viên Thiên Thiên té văng lên cái bánh kem đằng sau, đụng ngã một tủ rượu quý, khách khứa ai cũng bị thu hút nhìn qua.
Tôi cười rất vui vẻ: “Thằng tạp chủng không biết nói chuyện thì im đi.”
“Viên Viện!” Viên Hữu Lương tức giận, giơ tay lên định đánh tôi: “Mày muốn tao tức chết.”
Tôi chụp tay Viên Hữu Lương lại, trở tay tự đánh vào mặt ông ta hai cái, đánh xong thì ra vẻ tủi thân: “Con bị người ta chặt xác cũng cố bò về chúc thọ ba, còn ba toàn đòi đánh con.”
Viên Hữu Lương rất giận, đương nhiên là không tin.
Mẹ kế thì gào thét chỉ trích tôi: “Viên Viện, sao mày dám đánh ba mày. Có ai không biết điều bất hiếu như mày không. Không biết điều, bất hiếu thì cũng thôi, còn nói xằng nói bậy cái gì mà bị chặt xác.”
“Mày bị chặt xác còn đứng được ở đây hả, nói láo như cuội, mày…” Tự dưng mẹ kế nghẹn ngang.
Bởi vì, tôi mới biểu diễn cho bà ta xem thủ thuật xoay đầu 360° vô cùng độc đáo.
Hai người đều trợn trừng con mắt, có mùi nước tiểu khai ngấy trong không khí.
Tôi còn thấy chưa đủ kích thích, nói thêm một câu: “Không thì tôi biểu diễn kỹ thuật dẫn đầu bằng tay, góp vui cho các người nhé?!”
Nói xong, tôi bẻ đầu mình răng rắc, lấy tay vỗ hai cái.
Khỏi phải nói, cái đầu này cũng đàn hồi lắm.
05.
“A a a a…”
Viên Hữu Lương với mẹ kế sụp đổ, té ngồi xuống đất vừa lết vừa bò vừa gào.
Tôi tâng đầu đi theo sau họ: “Ba, tiết mục con biểu diễn cho ba hay không, ba thấy vui không?”
Viên Hữu Lương không nói tiếng nào.
Tôi thấy chắc ông ta vui lắm, vui tới mức nước mắt ngắn dài, nước tiểu vương vãi, hưng phấn tới mức co giật cơ mà.
Mẹ kế cũng vui, vui ngất xỉu luôn.
Khách khứa cũng thấy vui, chen lấn ngay cửa xài cả tay lẫn chân trao đổi tình cảm, náo nhiệt y như ga tàu ngày tết mười mấy năm trước.
Viên Thiên Thiên mới bò ra khỏi cái bánh kem, đứng dối diện tôi, tôi đang tâng đầu, thân thiện chào hỏi: “Hi em trai, chơi chung đi.”
“Chơi cái gì?” Nó nhìn chằm chằm cái đầu của tôi, giọng run như hát hay.
“Chơi dẫn đầu. Giống vậy nè, giống dẫn bóng rổ á.” Tôi làm mẫu trước, dẫn về trước, dẫn ra sau lưng, dẫn đảo hướng, dẫn chéo tay…
Bóng rổ chơi được thì đầu cũng chơi được.
Tôi còn biểu diễn một màn ba bước lên rổ, cái đầu rơi đúng vào lòng Viên Thiên Thiên.
Nó vô thức chụp lấy, xong thì đờ người, hai hàm răng cứ lạch cạch va vào nhau.
“Kích thích nhỉ!”
“Lại đây chị dạy em, chỉ cần bẻ đầu xuống…”
Tay tôi chụp lên đầu nó, đang định mcậu tay, cho nó tự trải nghiệm.
Thì nó trợn mắt, ngã ngửa ra sau.
Đầu tôi dán sát lên ngực nó, phập phồng nè.
Vẫn là con nít dễ doạ.
“Cút ngay!”
Có một lực cực mcậu tan công tôi, đầu tôi lăn lông lốc ra thật xa, lăn mà choáng đầu hoa mắt luôn.
Ai, ai, ai dám đánh bố mày?!