Chị Đại Hậu Cung - Chương 3
5.
Hoàng đế ôm áo khoác nhìn chằm chằm Thẩm Tu và tôi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Từ góc nhìn của hắn, trông giống như tôi đang đè lên người Thẩm Tu vậy, buộc y phải lùi lại để tránh đòn tấn công của tôi.
Toàn thân tôi chợt cứng đờ, lúc không biết phải làm sao thì một bàn tay vòng qua eo tôi.
Thẩm Tu nhìn Hoàng đế: “Thần không nhanh như vậy đâu.”
Y đích thân cài lại chiếc trâm phượng hoàng lên đầu tôi.
Xong xuôi tôi mới xoay người đi đến bên cạnh Hoàng đế: “Ngươi đến đưa áo choàng cho ta à?”
“Biết mẫu hậu sợ lạnh, nhưng không ngờ rằng đã ở trong vòng tay của sư phụ.”
Thẩm Tu chỉnh trang lại quần áo rồi nói: “Là nương nương chuẩn bị cho thần, nhưng lại phiền bệ hạ đi một chuyến.”
Hoàng đế đang định trao chiếc áo choàng lớn cho tôi, nhưng vừa nghe nói là cho Thẩm Tu thì liền dừng tay lại.
“Sư phụ, sao hôm nay trời lạnh như vậy mà người ăn mặc thiếu vải thế, hình như sư phụ không sợ lạnh.”
“Thần cơ thể khoẻ mạnh, là Thái hậu quan tâm quá mức, sợ thần bị phong hàn xâm nhập.”
Đang nói chuyện thì Hoàng đế đi tới, mặc áo ngoài cho Thẩm Tu rồi kéo chặt vạt áo phía trước cho y: “Sư phụ, dù sao người cũng không còn trẻ nữa, vẫn nên mặc thêm quần áo đi.”
Thẩm Tu cúi đầu cười nói: “Thần bằng tuổi Thái hậu thưa bệ hạ.”
Gộp lại nói hết nửa ngày ý là tôi già rồi sao?
Hoàng đế quay lại nhìn tôi: “Mẫu hậu, ý ta không phải vậy.”
Thẩm Tu đi tới trước mặt tôi, liếc mắt nhìn Hoàng đế sau đó dùng giọng điệu quái gở nói: “Già rồi, bằng mẫu hậu của người.”
Hoàng đế chưa kịp nói thì Thẩm Tu đã cúi đầu rời đi.
Khi lướt ngang qua y lén nhét thứ gì đó vào tay áo tôi.
Tôi dùng tay ước lượng nặng nhẹ rồi khẽ nhếch khoé miệng.
6.
Hôm nay, tôi dậy thật sớm hẹn Hoàng hậu và Quý phi tiếp tục cuộc chiến còn dang dở từ lần trước.
Hoàng hậu nhận được tin liền chạy đến ngay nhưng Quý phi vẫn chưa đến.
Hoàng hậu chán ngấy việc chờ đợi nên nằm thẳng xuống bàn và ngủ thiếp đi.
Khi mặt trời lên cao cũng chính là lúc Quý phi ôm eo lết vào phòng.
“Đáng chết, tối hôm qua đột nhiên Hoàng đế đến tìm tôi, bắt tôi đánh đàn suốt cả đêm.”
Hoàng hậu dụi mắt than thở: “Ta còn tưởng trong cung có ma, hóa ra là Quý phi đánh đàn.”
Nàng nhìn về phía Quý phi: “Nhưng sao mặt ngươi lại như vậy?”
Tôi nhìn thấy vài vết đỏ mỏng trên khuôn mặt trắng trẻo của Quý phi.
Quý phi cay đắng nói: “Còn có thể làm sao nữa? Tôi chỉ là ngủ quên trên dây đàn thôi.”
Tôi và Hoàng hậu không nhịn không được mà phải cười thành tiếng.
Quý phi không vui, nửa cười nửa không nói: “Cười, cứ cười đi, đợi lát nữa thua tiền thì cười không nổi đâu.”
Hoàng hậu nhìn tôi: “Không phải đến cả trâm phượng hoàng Thái hậu cũng thua rồi sao? Tính tay không trói sói à?”
Tôi cong môi, móc túi đồ trong tay áo ra: “Nhìn xem, đây là cái gì?”
Tôi nhanh chóng mở nó ra, mấy thỏi vàng chói lóa đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Tôi phi. Tiểu Hoàng đế cho cô tiền hả?”
“Cô quan tâm ai đưa tiền cho tôi làm gì? Bắt đầu thôi.”
Chúng tôi chiến đấu từ sáng cho đến đêm, cho đến khi một vị khách không mời mà đến.
Lúc Quý phi đang do dự không biết nên đánh quân nào thì một bàn tay đột nhiên từ phía sau đưa ra lật đổ một quân bài.
Quý phi hung hăng đỡ quân bài lên: “Ai cho ngươi lộn xộn?”
Tôi và hoàng hậu đồng thời nhìn sang, là Hoàng đế, không biết đã đứng sau Quý phi từ lúc nào.
Quý phi không quay đầu lại, tiếp tục suy nghĩ.
Hoàng đế lại đưa tay lật đổ quân bài: “Chính là cái này.”
Quý phi sửng sốt: “Tôi bị ảo giác sao? Sao lại nghe được tiếng của tên chó kia?”
Cô ấy nghi ngờ quay đầu lại, nhanh chóng đổi thành gương mặt tươi cười: “Bệ hạ, sao ngài lại tới đây?”
Hoàng đế kê một chiếc ghế và ngồi cạnh Quý phi.
“Ta nghe nói ái phi ở bên mẫu hậu nên liền tự mình tới đây. Mọi người cứ tiếp tục chơi đi, cứ coi như ta không tồn tại.”
Ba người chúng tôi liếc nhìn nhau, vậy thì ai dám coi hắn không tồn tại chứ?
Quý phi cúi đầu tiếp tục đánh bài.
Hoàng đế mỉm cười và nhét quân bài hắn đã chọn vào tay cô ấy.
Quý phi giải thích: “Bệ hạ, cái này không thể đánh như vậy, quân bài này có tác dụng.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút: “Nhưng ta vừa nghĩ nên ra quân này, không thể sao?”
Hoàng hậu bước ra hoà giải: “Có thể chứ, bệ hạ cứ thoải mái, chỉ là chơi cho vui thôi mà.”
Không hổ là Hoàng hậu, biết thế nào là thời khắc mấu chốt, biết tiến biết lùi.
Quý phi trừng mắt nhìn Hoàng hậu, nghiến răng nghiến lợi ném quân bài đi.
Hoàng hậu nhanh chóng nhặt nó lên: “Ta thắng rồi! Đưa tiền, đưa tiền đây!”
Thôi, tôi xin rút lại những nhận xét trước đây của mình về Hoàng hậu.
7.
Thời khắc đen tối nhất của Quý phi bắt đầu từ đây.
Hoàng đế rất hứng thú với mấy quân bài của Quý phi, thường xuyên can thiệp vào các quyết định của cô ấy.
“Trẫm nghĩ nên ra quân này.”
Quý phi thấp giọng nói: “Bệ hạ, Thái hậu muốn quân này, không thể đánh được.”
Tôi giấu mặt sau hai tay, háo hức chờ đợi.
Hoàng đế hạ mi xuống, nói: “Vậy thì ra cái này đi.”
Quý phi im lặng.
Sau khi quân bài được ném ra, biểu hiện của tôi cũng không khác Hoàng hậu là bao.
“Ta thắng! Đưa tiền, đưa tiền!”
Tiếp theo, tôi và Hoàng hậu không để Hoàng đế trong mắt nữa.
Chỉ có Thần tài.
Chúng tôi bắt đầu trò chuyện với Thần tài.
Hoàng hậu: “Mấy ngày trước bên ngoài có tặng một đôi đũa san hô đỏ, nghe nói tốt lắm.”
Hoàng đế: “Quý phi, chúng ta ra quân này đi.”
Mặt Quý phi co giật: “Hoàng hậu tỷ tỷ, đang đánh bài không được nói chuyện.”
Hóa ra còn có thể làm như vậy và tôi đã học theo.
“Tôi phát hiện sao trăng đêm nay tròn thế, khụ, một vầng trăng tròn xoe.”
Quý phi hì hì nói: “Tôi không có đâu.”
Hoàng đế xòe tay rồi bảo: “Trẫm vừa mới rút được một quân, ra đi.”
Quý phi: “…”
Sau vài hiệp thì Quý phi sắp thua thấy đáy.
Lúc cô ấy bị buộc phải ra một quân bài và tôi cùng Hoàng hậu đồng chiến thắng, chính là lúc Quý phi hoàn toàn bùng nổ.
“Hoàng thượng, đồ chó chết, người chơi bẩn với thiếp đúng không, thiếp đã đắc tội gì với người chứ?”
Này, cãi nhau thì đừng chửi thề như vậy được chứ? Sẽ làm tổn thương tinh thần người khác đấy.
Hoàng đế nhàn nhạt lên tiếng: “Quý phi, chú ý lời ăn tiếng nói của nàng.”
Tính tình của Quý phi vốn ngang ngược: “Thiếp không có phẩm chất đấy, thế thì cần chú ý gì chứ? Người suýt nữa hại đời lão nương rồi!”
“Thua hết chưa? Vậy nàng cứ về cung, đợi trẫm lật thẻ bài của nàng.”
Hoàng đế như vậy là đang đang để mắt đến Quý phi.
Đây chính là sức hút của nữ nhân xuyên không, luôn có thể thu hút sự chú ý của Hoàng đế.
Hoàng đế sai người cưỡng ép Quý phi về cung.
Hoàng hậu nhận ra tình hình không ổn liền vội vàng chuồn đi.
Chỉ còn lại tôi và Hoàng đế ngồi đối diện nhau.
Hắn hỏi tôi: “Hôm nay người chơi vui không?”
Tôi chăm chú đếm tiền: “Vui chứ, ta rất ít khi thắng.”
Hắn cầm một thỏi vàng lên: “Vậy sao người còn nhiều tiền thế?”
“Ngươi nói cái này à, là Thẩm Tu đưa cho ta, y biết ta thua thảm.”
Hoàng đế buông tay, thỏi vàng lăn xuống mép bàn.
“Người và y thân thiết thế à? Người đưa choàng áo cho y, y cho người tiền đánh bạc?”
“Thân thiết ư? Trong những ngày ở lãnh cung, Thẩm Tu, ta và cả ngươi, chẳng phải đã cùng nhau nương tự hay sao?”
Khi Thẩm Tu đang học tại Quốc Tử Giám, y thường bị bạn bè đồng môn bắt nạt.
Suốt những ngày đông giá rét, quần áo của y ướt đẫm, một mình bước đi trên con đường nhỏ trong cung.
Khi tôi chặn y lại thì mặt y đã tái nhợt, run lập cập vì lạnh.
Tôi hong khô quần áo cho y, đổi lấy việc y sẽ dạy cho tiểu hoàng tử, thế là y đồng ý.
Cũng từ đó mà Thẩm Tu trở nên yếu ớt, không chịu được lạnh.
Vì vậy tôi mới choàng thêm áo ngoài cho y.
Còn về tiền cờ bạc, trước đây Thẩm Tu thường đưa tiền cho tôi để tôi đút lót cho cung nhân.
Chỉ là sau khi trở thành Thái hậu, tôi không thường xuyên gặp y nên cũng không cần tốn tiền nữa.
Hoàng đế nhìn vầng trăng sáng qua song cửa sổ, giọng nói càng trầm hơn: “Người duy nhất nương tựa cùng ta, cả đời này chỉ có tỷ tỷ.”
Ngày xưa, khi chưa làm Hoàng đế, hắn gọi tôi là tỷ tỷ. Sau khi trở thành Hoàng đế lại gọi tôi là Thái hậu.
Tôi không tiếp lời hắn.
Hắn im lặng một lúc lâu mới đứng dậy.
“Bây giờ người đã là Thái hậu, nên tránh xa triều thần.”
Nghe đến đây làm tôi rất bực mình, vội đẩy hắn ra khỏi cửa rồi đóng sầm cửa lại.
“Trời muốn đổ mưa, nương muốn gả chồng. Ngươi là Hoàng đế cũng chẳng quản được đâu.”
8.
Mấy ngày gần đây, Hoàng hậu và Quý phi rất ít khi xuất hiện.
Tôi nghe người trong cung nói vì Quý phi được Hoàng đế sủng ái nên làm cho Hoàng hậu không ngủ được.
Chuyện này đối với tôi mà nói thật quá đột ngột.
Tại sao chưa gì đã tiến vào tình tiết cung đấu vậy?
Nghe nói vào một sớm hôm nọ, khi Hoàng đế vừa rời đi không bao lâu thì Hoàng hậu liền xông thẳng vào cung Quý phi, đập vỡ vô số đồ đạc.
Trong đó thảm nhất là cây tiêu vĩ cầm, từng sợi dây cứ vậy bị chém đứt.
Cho dù Hoàng hậu có cư xử quá đáng thì phe phái trong cung vẫn ủng hộ Hoàng hậu hơn.
Chỉ là khí chất của Quý phi kia cũng rất bá đạo, suốt đêm đàn sáo không ngừng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cung điện lân cận.
Đặc biệt là những cung nhân ở cung Quý phi và cung Hoàng hậu sát vách đều tức giận nhưng lại không dám nói gì.
Theo lẽ thường, với tư cách là Thái hậu thì lúc này tôi phải đến đánh đập Quý phi không vâng lời và an ủi, trả đũa giúp Hoàng hậu.
Vì vậy tôi bừng bừng khí thế chạy qua đó.
Quý phi và Hoàng hậu đều đang ngủ.
Thật tuột mood.
Tôi đành phải nhắn lại với cung nhân, lúc nào rảnh bảo họ đến gặp tôi.
Khi màn đêm buông xuống, Hoàng hậu và Quý phi đều đến, vừa gặp mặt liền nhảy vào cãi nhau.
“Có phải ngươi muốn ép ta chuyển nhà không? Ngươi chơi tiêu vĩ cầm dở hơi ấy từ đêm đến sáng đã được nửa tháng rồi đấy, tỷ tỷ à!”
Hoàng hậu thả cả người trên ghế bành hé nửa con mắt, quầng thâm chiếm cả nửa khuôn mặt phía trên, toàn thân tràn đầy oán khí.
Quý phi dựa nửa người vào giường, nhắm mắt ngáp dài: “Cô nghĩ tôi muốn chơi đàn à? Vốn dĩ tôi chẳng biết chơi đàn nhưng Hoàng thượng cứ nhất quyết muốn nghe.”
Cô ấy duỗi năm ngón tay ra và nói: “Nhìn xem, tất cả vết chai trên ngón tay của tôi đều có thể gọt ra thành kén luôn ấy.”
Tôi kinh ngạc: “Hoàng đế thích nghe người ta đánh đàn đến vậy sao?”
Quý phi nghiêng đầu nhìn tôi, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: “Tôi có ý này, đảm bảo hắn không bao giờ dám mời tôi đánh đàn nữa.”
Cô ấy nắm chặt tay Hoàng hậu rồi nói: “Chị em chúng ta vẫn còn hy vọng!”
Hoàng hậu không nói gì.
Quý phi định bắt tay nàng lần nữa nhưng tôi đã kịp ngăn lại.
“Đừng lắc nữa, cô ấy ngủ rồi.”
Quý phi sai người đắp chăn cho Hoàng hậu.
“Đêm nay để cô ấy ngủ ở cung của cô đi, tôi còn phải lăn lộn thêm một đêm nữa.”
Hôm sau, Quý phi tổ chức một khóa học cấp tốc về cầm nghệ, các phi tần nối đuôi nhau vội vàng đăng ký học tuyệt kỹ đánh cổ cầm của Quý phi.
Tôi cũng đi nghe hết nửa ngày.
Quả thật tài chơi đàn của Quý phi không có gì đáng nói.
Giữa chừng có người nghi ngờ trình độ của cô ấy: “Cái này mà cũng gọi là đánh tiêu vĩ cầm sao? Thật sự có hơi xúc phạm đến sự tao nhã.”
Quý phi ôm đàn cười nói: “Bệ hạ thích kiểu công phu khiêm tốn này của bổn cung.”
Mọi người nhìn nhau và càng hăng say học tập hơn.
Chỉ trong vòng vài ngày, khắp chốn lục cung đều tràn ngập đàn sáo, âm thanh ảo diệu lượn quanh xà nhà ba ngày chưa dứt.
Nghe nói ngày ấy, Hoàng đế còn chưa đến được cung Quý phi đã phải bịt tai lại và quay về lối cũ.
Cũng may tôi là Thái hậu, sống phía sau nên khá yên tĩnh.
Có thể do bị bầu không khí ban ngày lây nhiễm nên ban đêm rảnh rỗi không có việc gì làm tôi cũng đem đàn ra sân viện.
Cung nhân chầm chậm tụ tập dưới mái hiên, tay cầm thang và thắp đèn lồng.
Cung nữ chạy tới nói với tôi rằng cách đây không lâu Quý phi đã tặng tôi một chiếc đèn kéo quân và hỏi tôi có muốn xem nó không.
Ba cung nhân khiêng cây đèn lớn đặt trên bàn đá trong đình.
Nến vừa thắp thì đèn dần sáng lên, và còn tự quay quanh trục trung tâm.
Đèn kéo quân có sáu mặt, lần lượt phác hoạ những cảnh đẹp của thế giới qua nét vẽ cực kỳ tinh xảo.
Cảnh tượng kỳ lạ phản chiếu toàn bộ gian đình, như thể đang trong mộng thần tiên.
Quý phi rất giỏi khoản tặng quà.
Tôi cong khóe môi, khẽ vuốt đầu ngón tay, tiếng nhạc vang lên như tiếng nước chảy.
Sau khi đàn xong một khúc, một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa: “Thì ra người cũng có thể đánh đàn.”
Hoàng đế từ cửa đi vào, vừa đi vừa ấm áp nói: “Những nơi khác ồn ào quá, chỉ có thể qua ở bên người.”
Tôi đặt tay lên đàn: “Ta biết rất nhiều, cầm kỳ thi hoạ đều biết.”
Tôi ôm đàn đi vào phòng: “Ta còn có thể nấu ăn, khiêu vũ, là do ngươi không có vận may.”
Hoàng đế nghe vậy liền phì cười.
Hắn bắt đầu kể này kể kia, rồi nói đến chiếc đèn kéo quân: “Chiếc đèn này được làm rất tinh xảo, nhưng hiếm thấy có người cẩn thận như vậy.”
Tôi chỉ là cảm thấy hắn nhàm chán, thế là đáp bừa: “Quý phi tặng ta.”
Ánh mắt hắn hơi dừng lại, phất tay một cái liền thì có người bước tới dập tắt ngọn nến.
Trong viện đột nhiên trở nên tối tăm.
Tôi tại chỗ cau mày: “Ngươi không thấy ta đang vui vẻ sao?”
Hắn không hề áy náy, ngược lại còn bình tĩnh nói: “Quý phi giúp người và Thẩm Tu giật dây bắt cầu, ai biết chiếc đèn này là ai tặng?”
Tôi hít một hơi thật sâu và trông như sắp cãi nhau với hắn.
Tôi nhờ người cất đàn đi trước, phòng ngừa lát nữa bị đập vỡ.
“Thẩm Tu tặng thì sao? Ta với Thẩm Tu là bạn rất thân. Cầm kỳ thi hoạ của ta đều do y dạy. Ngay cả cây đàn vừa rồi cũng là do y tặng cho ta.”
Cứ nói thêm một câu thì sắc mặt của Hoàng đế lại tối thêm một nấc.
“Cho nên là y dạy người chơi khúc ‘Phượng cầu hoàng’?”
“Không, do ta chủ động học, ta chỉ biết mỗi khúc đó thôi.”
Tôi đứng dưới mái hiên dằn co với hắn.
Hắn tức giận đến mức nửa ngày vẫn chưa thốt ra nổi một câu, cứ vậy mà phất tay áo rời đi.