Chệch Lối - Chương 5 - Ngoại Truyện: Trình Thư Tự
Trình Thư Tự một mình trải qua tiết Trung thu năm thứ bảy.
Cuối cùng hắn không chịu được, sai người tìm hiểu tin tức về Khương Trí, rồi chạy ô tô cả đêm tới thành phố A.
Dựa theo địa chỉ mà thuộc hạ báo cho, hắn đứng ở bên ngoài tòa nhà làm việc một ngày, cuối cùng thấy được Khương Trí và Khương Dĩ Thành đang vừa bước ra vừa nói chuyện.
Bảy năm trôi qua, Đô Đô đã trưởng thành rất nhiều.
Từ một cậu bé thành một thiếu niên.
Thằng bé đã không cho người khác gọi nhũ danh Đô Đô của mình nữa.
Ngoại trừ Khương Trí.
“Đô Đô, mẹ muốn ăn khoai nướng.” Khương Trí vùi cả mặt sau chiếc khăn quàng cổ, nhìn con trai với đôi măt đầy mong chờ.
Khương Dĩ Thành không đồng ý, mặt nhăn lại: “Không được, dì nói rồi, bảo con trông mẹ, không cho mua đồ ăn linh tinh trên phố, không về nhà mẹ lại không ăn cơm nữa.”
Khương Trí như đứa trẻ bị người lớn bắt thóp, khẽ à một tiếng đầy mất mát.
Khương Dĩ Thành không chịu nổi, bỏ qua nguyên tắc mua cho cô một củ, còn cảnh báo cô:
“Chỉ được ăn một chút thôi nhé, không thì về con mách dì đấy!”
Khương Trí lập tức cười trộm, đôi mắt híp lại như mèo vừa trộm được cá.
Trình Thư Tự cất bước định đi ra khỏi bức tường.
Nhưng nhớ tới lời hứa mình từng nói, hắn lại lặng lẽ rụt chân lại.
Thư ký đứng sau nhìn mà trong lòng không hiểu.
Mấy năm nay sếp Trình luôn bảo anh ta đi dò la tin tức về cặp mẹ con này.
Nhưng tìm được xong sếp lại không đi đâu, chỉ cầm tờ giấy viết địa chỉ xong ngẩn người.
Nay vất vả thấy được người ta rồi, lại rụt rè né tránh như sợ bị phát hiện.
Sếp đường đường là người cầm quyền của nhà họ Trình, có cần phải hèn mọn vậy không?
Anh ta không biết là Trình Thư Tự sợ lần này ra gặp, dựa theo tính cách của Khương Trí, e rằng sẽ là lần cuối cùng.
Làm một con chuột núp trong góc phòng nhìn lén còn hơn là không được gặp nhau nữa.
Thật ra mấy năm nay Trình Thư Tự luôn chú ý tới Khương Trí.
Hắn biết cô đổi công việc.
Biết cô lại đổi thành phố.
Biết cô lại được người ta theo đuổi.
Cũng biết cô từ chối mọi sự ân cần săn sóc.
Khoảnh khắc lần đầu tiên nhận được tin này, nếu nói trong lòng không mừng thầm thì là nói dối.
Nhưng ngay khi Trình Thư Tự mừng rỡ xem có nên đi gặp Khương Trí không, thì thư ký lại nhắn lại nguyên văn lời Khương Trí từ chối người ta.
Cô nói: “Cảm ơn tình cảm và sự thưởng thức của anh, có điều tôi không cho rằng cuộc sống tôi cần một nam giới tơi giúp.”
“Không thể nghi ngờ cuộc tình lúc trước của tôi là sự thất bại, cũng khiến tôi phải chịu nhiều khổ đau.”
“Trong quan niệm thông thường, tôi biết rất nhiều người đều cho rằng loại phụ nữ nếm đủ gió táp mưa sa, nhận hết mọi nỗi đau đớn như tôi cần được yêu, cần được cứu vớt.”
“nhưng thứ nhất, tôi không cho rằng người đó phải là một người đàn ông. Thứ hai, tôi cũng không cho rằng sau một cuộc tình thất bại có nghĩa tôi cần sự an ủi tình cảm từ một người đàn ông khác.”
“Tôi có con, có bạn thân, có bạn bè, có công việc, có năng lực làm việc.”
“Vả lại bây giờ tôi không còn sức lực, cũng chẳng muốn tốn công sức để làm quen tìm hiểu một người mới, lại gắn bó với một cuộc tình khác. Bất kỳ quá trình cần thời gian để tìm hiểu hoặc được tìm hiểu, đều quá mệt mỏi với tôi.”
“Tôi biết, có người sẽ nói rằng vậy cuộc sống của cô sẽ không được hoàn hảo rồi!”
“Nhưng trên thế giới này, mọi chuyện đều kiêng kỵ việc thập toàn thập mỹ. Anh nhìn mặt trăng trên trời cao kia đi, khi tròn đầy xong là sẽ lập tức khuyết lặn. Trái cây trên cành, một khi chín là sẽ rơi rụng. Chuyện quá khứ đã trôi qua, với tôi mà nói đó là một trải nghiệm rèn luyện, bất cứ chuyện gì đều phải có khiếm khuyết thì mới có thể lâu bền được.”
Nghe xong những gì thư ký báo lại, Trình Thư Tự cười, đôi mắt dần hoen đỏ.
Nên hắn không dám tới quấy rầy Khương Trí nữa.
Hắn chỉ muốn nhìn bọn họ một chút thôi.
Mấy năm tiếp quản Trình thị, những cuộc xã giao đãi khách đã vét sạch sức lực của hắn.
Cho nên khi kiểm tra ra u não thì hắn cũng chẳng thấy bất ngờ.
Khoảng thời gian trước hắn tự đi làm công chứng tài sản, lập di chúc. Sau khi hắn qua đời, toàn bộ tài sản đều để lại cho Khương Dĩ Thành vô điều kiện.
Khi thư ký đưa chứng nhận tới, Khương Trí không từ chối.
Trình Thư Tự thấy hơi bất ngờ.
Khương Trí lại cảm thấy đây là điều hắn nên làm.
Cho nên cô gửi một câu cho luật sư tới làm công chứng.
“Tôi đã không còn là Khương Trí của lúc trước.”
“Vả lại đây là chuyện mà anh, một người bố nên làm cho con.”
Trình Thư Tự nghe xong, mới cười thoải mái.
Đúng vậy, chỉ có mình hắn là còn nán lại vào cuối mùa thu năm đó, không chịu thức tỉnh.
Cho nên sau này khi Trình Thư nằm trên giường bệnh, xung quanh không một bóng người.
Trong lúc hồi quang phản chiếu, hắn như trở về tiết Kinh chập năm đó.
Khi ấy vì nhàm chán nên hắn đánh cược với đám bạn xấu, rằng xem ai có thể cưa đổ được hot girl Khương Trí của ngành bên.
Hắn còn nhớ rõ, lúc đó ánh nắng rạng rỡ trên cầu thang lớp học.
Khi hỏi Khương Trí câu “Có muốn hẹn hò với tôi không?”, hắn còn cảm thấy hồi hộp.
Mà cô gái trước mắt như nhìn thấu trò xiếc của bọn họ.
Ngay khi Trình Thư Tự cứ ngỡ mình thất bại rồi, cô gái ấy chớp chớp mắt với hắn: “Được, nếu anh thắng thì tiền cược phải chia một nửa cho tôi!”
Cô cười như hồ ly với hắn.
Má lúm đồng tiền hiện lên bên má.
Theo hắn cả thanh xuân.
Chỉ là sau này bọn họ bị vận mệnh bẻ lệch đường.
Thứ đã mất cuối cùng không thể trở lại như ban đầu.
Trình Thư Tự suýt nữa đã chạm tới mặt trăng.
Tiếc rằng trời lại sáng.
= Hết =