Chệch Lối - Chương 4
15
Tôi muốn gặp Đô Đô.
Nhưng Man Man không cho.
“Cậu mà còn không chịu uống thuốc hẳn hoi, đừng nói là Đô Đô, kể cả tớ bác sĩ cũng không cho cậu gặp đâu!”
Tôi thất vọng cúi đầu: “Nhưng thuốc kia đắng lắm, cực kỳ đắng luôn Man Man ạ!”
“Biết rồi, biết rồi.”
Miệng cô ấy nói lời có vẻ không kiên nhân, nhưng lại lén lút lấy một chuỗi kẹo hồ lô ra khỏi túi áo cho tôi.
“Cho cậu này, đây là kẹo tớ tiết kiệm được từ miệng con trai cậu đấy.”
Nhớ tới dáng vẻ của nhóc mèo tham ăn nhưng lại muốn để phần lại cho tôi, tôi bèn mỉm cười.
Bên ngoài vang lên tiếng hộ lý nói chuyện với một người đàn ông.
Man Man trợn mắt: “Lại tới nữa!”
Tôi vờ như không nghe thấy, cúi đầu nghịch ngón tay.
Tôi không muốn gặp hắn.
Nhưng có một số lời cần phải nói.
Hoa hải đường trong sân bắt đầu rụng.
Từng cánh hoa rơi rụng xuống mặt đất.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành bùn đất mà thôi.
Man Man và y tá đứng cách đó không xa.
Bọn họ sợ tôi đột nhiên xảy ra chuyện gì.
Dạo này bệnh tình của tôi không ổn lắm.
Nghe nói hôm qua tôi phát bệnh, còn bất cẩn cào bị thương Man Man.
Bọn họ đều không đồng ý để tôi nói chuyện với Trình Thư Tự.
Chỉ là tôi không kiên nhẫn chờ đợi.
Tôi nhìn dấu vết bị đai trói của khoa thần kinh hằn lên cổ tay mình, nói rành rọt từng từ một: “Tôi không thể nào giao Đô Đô cho anh.”
Trình Thư Tự giơ tay lên chìa tới phía tôi, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.
Hắn chỉ khe khẽ nói: “Khương Trí, anh xin lỗi.”
Nếu là năm năm trước, có lẽ tôi rất cần tiếng xin lỗi có thể khiến người ta có cảm giác dựa dẫm này.
Nhưng bây giờ…
“Anh không cần xin lỗi tôi, anh không nợ tôi gì cả, chỉ xin anh đừng cướp con với tôi là được.” Tôi rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên.
“Làm sao lại không nợ em cái gì chứ!” Hắn nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hoen đỏ: “Anh nợ em và con nhiều lắm!”
“Khương Trí, liệu có thể…” Giọng hắn run rẩy, có phần sốt ruột, như sợ bỏ qua lần này thì không còn cơ hội được nói nữa.
“Không được.” Tôi không cho hắn cơ hội nói hết.
Bởi tôi biết hắn muốn nói gì.
Tôi lấy khăn tay mà Man Man nhét cho tôi dùng từ trên người rồi đưa cho hắn.
Tôi nói, dịu dàng như khi xưa tôi gọi tên hắn: “Thư Tự, hứa với tôi đi.”
“Đừng tới quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con tôi nữa.”
Khi tôi dứt lời, Trình Thư Tự vốn chỉ rưng rưng lập tức rơi nước mắt.
Đôi tay hắn run rẩy, giơ tay muốn nắm lấy tôi, giọng nói lại càng nghẹn ngào:
“Khương Trí, nhưng anh không cam lòng.”
“Liệu em có thể, có thể lại cho anh một cơ hội nữa được không?!”
“Anh nhất định sẽ tốt với em, bù đắp lại sai lầm của mình!”
“Xin em đó Khương Trí…”
Hắn khóc như một đứa trẻ, tay bụm chặt ngực như thể sắp không thể nổi.
Hệt như năm năm trước hắn yêu tôi tha thiết tột độ vậy.
Nhưng mà…
Nhưng mà những khó khăn vất vả tôi từng trải qua, ai tới chịu đựng hộ tôi chứ?
“Trình Thư Tự, anh nên trưởng thành lên đi.”
Năm năm trước, vì hắn chưa trưởng thành nên chúng tôi rẽ lối khác biệt.
Bởi vì hắn chưa trưởng thành, nên cuộc đời tôi bị nhà bọn họ tự tay bẻ cong làm lệch đường.
Tôi từng nghĩ tới tránh né hắn, nghĩ tới chuyện chúng tôi vĩnh viễn không gặp nhau.
Tôi không muốn gặp lại hắn vì một nguyên nhân vô cùng đơn giản: Tôi không muốn lại phải kể lại câu chuyện cuộc đời đầy đau đớn và tàn khốc của mình một lần nữa.
Giữa chúng tôi không hề có hiểu lầm gì.
Chỉ có thời gian không đúng, gặp phải người không đúng.
Nhưng lại chỉ có mình tôi phải chịu mọi nỗi bất công mà tôi vốn không nên gánh chịu.
Còn năm năm sau thì sao?
Hắn vẫn chưa trưởng thành như thế.
Nào là thỏa thuận kết hôn, nào là cho Đô Đô một thân phận.
Đàn ông đến chết vẫn là trẻ con.
Không có cô gái nào có nghĩa vụ phải ở bên chờ hắn trưởng thành.
Tôi quay người rời đi.
Phía sau lưng là tiếng rên rỉ đau khổ của Trình Thư Tự.
Hồi trẻ thì yêu mấy cũng không thấy đủ.
Tới khi trưởng thành thì buông bỏ cái gì cũng không phải sai.
Cả đời con người đều luôn tìm kiếm người hòa hợp với linh hồn mình nhất, nhưng càng về sau lại càng phát hiện kẻ duy nhất phù hợp là chính mình.
Người có bản tính lương thiện đều trưởng thành khá muộn, lại bị kẻ xấu thôi thúc, cho dù sau này có nghĩ thông mọi thứ, nhưng vẫn lương thiện và không ngừng kiếm tìm đồng loại.
Nhưng chốn về cuối cùng vẫn luôn thành kẻ cô độc mà thôi.
16
Trình Thư Tự không còn tới bệnh viện nữa.
Tôi cũng ngày ngày tích cực phối hợp điều trị.
Bởi tôi nhớ con mình.
Nghe Man Man nói, sau này trở về rồi, Trình Thư Tự như đổi tính, đột nhiên tiếp nhận Trình thị.
Không biết hắn đã làm gì mà toàn bộ tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Trình thị đều thay máu.
Mãi tới khi cảnh sát tới lấy tìm chứng chứ, chúng tôi mới biết được hóa ra vụ tai nạn của Đô Đô và tất cả mọi chuyện sau đó đều do vị hôn thê kia ra tay.
Còn dính líu tới cả mẹ kế của hắn nữa.
Phú quý có dễ như trở bàn tay luôn khiến người ta không kìm được bí quá hóa liều.
Lúc nhắc tới chuyện này, cảnh sát còn thổn thức: “Đúng là tiểu thuyết có nguồn từ cuộc sống, không ngờ có những kẻ điên cuồng bất chấp pháp luật đến như thế.”
“Đúng là chúng ta không thể nào hiểu nổi thế giới của những kẻ có tiền!”
Sau đó bọn họ nhắc tới sự kiện tôi ngồi t//ù năm đó.
Theo lý thì mẹ tôi đã ký thư lượng giải trước khi chết rồi, tôi sẽ không bị phạt tội nữa.
Nhưng trong đây có liên quan tới rất nhiều người, cho dù có lật lại bản án thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Tôi đã biết kết quả sẽ là thế này từ lâu, nên cũng bình tĩnh chấp nhận.
Nhưng Man Man thì lại tức giận tới mức mấy ngày không thể ngủ ngon, miệng lẩm bẩm: “Cái thế giới ghê t//ởm này!”
17
Trước giao thừa, tôi chính thức được bác sĩ thông báo là có thể xuất viện.
Tôi hưng phấn ôm Đô Đô và Man man, còn mua rất nhiều đồ tết.
Đô Đô đã cao lớn hơn, tôi mua quần mới cho con mặc.
Thằng bé hôn tôi một cái chụt, miệng hô to: “Chúc mẹ năm mới vui vẻ!”
“Đô Đô cũng năm mới vui vẻ!”
Con và Man Man lại quay sang đùa nghịch nhau.
Tiếng trẻ con cười đùa vang khắp căn phòng ấm áp.
Tôi nhìn con, nhớ lại hồi mới cai sữa.
Khi đấy nó khóc đòi bú tới mức khàn hết giọng, tôi có dỗ thế nào cũng không được.
Nhà hàng xóm thấy ồn quá lập tức gõ rầm rầm lên tường: “Có cho người khác ngủ không!”
“Mẹ ki//ếp, thằng nhãi đó còn khóc nữa là tao sang bóp ch//ết mày luôn đấy!”
Tôi vội vàng ngại ngùng xin lỗi, rồi chỉ có thể ôm Đô Đô đi qua đi lại trong căn phòng chật hẹp.
Khi ấy tôi ôm thằng bé vào ngực, khẽ lắc lư nhè nhẹ.
Cứ vỗ rồi lắc như thế, thằng bé dần chìm vào giấc ngủ với đôi mắt rơm rớm.
Không ngờ dần dần thằng bé đã lớn tới chừng này từ lúc nào chẳng hay.
Thằng bé cho tôi một mái nhà.
Là mái ấm của riêng chúng tôi.
Tôi nhớ tới những lời mẹ nói với tôi trước khi qua đời.
Bà bảo: “Nhà, mặc dù chỉ là một từ, nhưng khi trải qua nhân tình thế thái ồn ào rối loạn, những rối rắm dây dưa phức tạp, thì đó lại là nơi ấm áp nhất để trở về.”
Khi đó tôi nắm tay bà, khóc tới mức không kìm nổi, nhưng vẫn không hiểu rõ những lời bà nói.
Cho tới bây giờ, sau mọi thứ lắng xuống, tôi mới cảm nhận được rõ hàm ý trong đó là gì.
Con trai chơi với Man Man xong đột nhiên chạy tới bên cạnh tôi.
Thằng bé bảo tôi cúi đầu xuống, trông rất thần bí: “Mẹ, để Đô Đô kể cho mẹ một bí mật này!”
Tôi cúi người xuống, trêu ghẹo con: “Gì thế? Đô Đô nhà chúng ta cũng có bí mật nhỏ rồi kìa!”
Con tỏ ra hơi ngượng ngùng: “Chính là, chính là cái chú kia ấy…”
“Chú nào cơ?”
“Cái chú cao cao, hung dữ ấy!”
À, Trình Thư Tự.
“Chú ấy làm sao?”
Con ghé tới bên tai tôi, dùng giọng nhỏ nhất nói năm từ.
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, rồi vuốt đầu con.
Chúng tôi nghênh đón bữa tối tất niên trong tiếng hô đầy vui vẻ của Man Man.
Không quan trọng.
Tất cả mọi chuyện đã không còn quan trọng.
Quan trọng là mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt đẹp.
Người quan trọng của tôi đều trở nên tốt hơn, vậy là đủ rồi.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!”