Chệch Lối - Chương 3
12
Tôi nằm mơ.
Về cuối mùa thu của năm năm trước.
Lúc ấy Trình Thư Tự đua xe bị thương, tôi dẫn món canh mình nấu tới thăm hắn, hắn đang nổi giận trong phòng.
“Tôi sắp thành kẻ tàn phế rồi, các người đã hài lòng chưa?!”
“Mà tôi tàn phế rồi, ông có thể danh chính ngôn thuận dâng tất cả cho ả đàn bà kia với con trai của bà ta, tránh ông cứ phải nghĩ mãi xem làm sao để hất cẳng được thằng con ăn hại là tôi!”
Mẹ của Trình Thư Tự bị bồ ép tới mức sụp đổ tâm lý rồi tự s//át.
Hắn hận ba mình.
Bác sĩ nói, chân trái của hắn có nguy cơ bị cắt bỏ.
Lúc ba hắn bước ra khỏi phòng bệnh thì có gặp tôi.
Ông ta liếc tôi một cái, không có ý định chào hỏi, mà lấy điện thoại ra vừa đi ra ngoài vửa gọi.
“Sao em cũng tới đây?”
“Em cũng tới để cười nhạo anh ư?”
“Cút! Cút hết đi! Tôi không cần sự thương hại của các người!”
Hắn hất đổ bát canh tôi múc cho hắn, cũng đuổi luôn tôi ra ngoài.
Có lẽ là thời gian trôi đi quá lâu, trí nhớ về năm năm trước cũng dần trở nên hỗn loạn.
Tôi nhớ là mẹ kế của Trình Thư Tự tới tìm tôi.
“Đây là năm mươi nghìn tệ phí phẫu thuật mà mẹ cô cần dùng.”
“Tôi biết cô có thể đi hỏi Trình Thư Tự, nhưng cô Khương ạ, tạm không nói tới trạng thái bây giờ của Thư Tự không ổn định, cho dù nó có cho cô số tiền kia, tôi cũng có thể đòi lại được, dù sao Thư Tự còn chưa có năng lực kiếm tiền, tất cả những gì nó có đều là chúng tôi cho nó, tôi nghĩ chắc cô hiểu được đạo lý này chứ.”
Tôi im lặng nhìn túi da chứa tiền, biết bà ta nói không sai.
Vì chuyện cái chân mà tâm trạng Tình Thư Tự rất tệ.
Tôi nói gì hắn cũng không muốn nghe.
Tôi mở lời với hắn: “Thư Tự, anh có thể cho em mượn năm mươi nghìn tệ không, mẹ em cần tiền phẫu thuật chữa bệnh.”
Hắn cười tôi: “Khương Trí, chẳng lẽ cô y như những gì bọn họ nó, là muốn vớt nốt một khoản từ người tôi rồi bỏ chạy đấy chứ?”
“Hai ngày trước mẹ cô còn nhặt rác trong trường, sao hôm nay đã bệnh rồi? Cô nói dối mà soạn văn trước à!”
Khi đó dường như Trình Thư Tự chẳng nghe lọt điều gì.
Ký ức như bảng chữ chạy xoay tròn trong đầu tôi.
Sau đó thế nào?
À đúng, sau đó à…
Sau đó người kia cướp năm mươi nghìn tệ đi đánh bạc.
Tôi gi//ết ông ta.
Tôi lỡ tay giết ông ta.
Mẹ tôi gửi thư lượng thứ.
Vô dụng.
Luật sư nói có người chi tiền “mua” tội cho tôi.
Tôi biết đó là người nhà họ Trình.
Nghe nói sau khi chúng tôi chia tay, ba hắn đưa hắn đi Mỹ.
Đám người có tiền này thật sự rất biết cách trừ cỏ tận gốc.
Tôi bị phán ba năm tù có thời hạn.
Cũng lúc ở trong tù, tôi mới phát hiện mình mang thai Đô Đô.
Vì được người ta “chăm sóc đặc biệt”, những ngày tháng trong tù của tôi không được tốt đẹp cho lắm.
Đô Đô đã tới cứu tôi.
Vì mang thai nên tôi được chuyển sang thi hành án tại ngoại.
Sau nhờ biểu hiện tốt nên được kết thúc hạn thi hành án sớm.
Không ai dạy tôi nên một mình nuôi con như thế nào.
Cũng chẳng có ai dạy tôi phải làm sao để làm mẹ đơn thân.
Lúc Đô Đô mới được sinh ra, vì tôi không đủ dinh dưỡng trong thời gian mang thai, thằng bé ốm yếu lắm.
Động chút là sốt cao nửa đêm.
Chưa tới hai phút đã khóc rồi co giật.
Khoảng thời gian ấy tôi hoàn toàn không dám ngủ, sợ nhắm mắt lại thì con sẽ xảy ra chuyện gì.
Lại thêm dòng đời xô đẩy, thời hạn thi hành án càng đếm càng lâu, tôi mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực khá nặng.
Có khi tôi đột nhiên choàng tỉnh mới phát hiện mình đang đi quanh quẩn tại chỗ, miệng lẩm bà lẩm bẩm, nét mặt cực kỳ ác độc.
Tuy hai năm nay tôi đã đỡ hơn nhiều, nhưng Man Man thường nhìn chằm chằm tôi rồi nói: “Người có cảm xúc ổn định thường mới điên thật.”
13
Tôi nghĩ có lẽ tôi lại phát bệnh.
Sao lại bị tiếp?
Chính là ngày con trai Đô Đô của tôi tỉnh ư?
Không, hình như không phải.
À đúng, tôi nhớ ra rồi.
Là cái ngày Trình Thư Tự cầm phiếu xét nghiệm quan hệ cha con mà chẳng biết hắn làm từ lúc nào đến chất vấn tôi.
Trình Thư Tự ném kết quả vào mặt tôi.
“Khương Trí, Đô Đô là con tôi!”
“Rốt cuộc cô giấu diếm tôi những chuyện gì nhiều?”
Hắn kéo tay tôi để cho tôi xem bản báo cáo kia, đòi tôi phải giải thích cho hắn nghe.
“Mẹ kiếp, cô khiến tôi đã nói gì trước mặt chính con ruột mình thế hả!”
“Tôi mắng nó là con hoang, tôi mắng nó là con hoang đó Khương Trí!”
“Ha ha ha…” Hắn cười như lên cơn điên, khóe mắt có ánh lệ lóng lánh: “Mẹ kiếp, tôi đi mắng con mình là con hoang chứ!”
Tôi nhìn hắn vừa cười vừa nói, không nói gì.
Cũng chẳng giải thích.
Tôi không muốn giải thích.
Cũng không giải thích nổi.
Sau đó…
Sau đó hắn kéo tôi đòi đi công chứng.
Hắn nói muốn tất cả mọi người biết Đô Đô là con của hắn.
Hắn muốn cướp Đô Đô khỏi tôi.
Sợi dây thần kinh vốn căng trong nhiều ngày của tôi đã đột ngột đứt phựt.
Hai người chúng tôi, chẳng khác nào cụm từ “ông bà điên” thường được đưa lên các chủ đề nói chuyện, quay sang phát điên với nhau.
Sau này, hắn dùng danh nghĩa nhà họ Trình dẫn Đô Đô đi công ty, định tuyên bố tin người thừa kế.
Ngày hôm sau, khi tôi đi giành lại con, chủ đề tôi giết cha vào tù, dẫn con đeo bám làm kẻ thứ ba bị người ta in to dán khắp toàn bộ tập đoàn Trình thị.
Còn Trình Thư Tự thì như kẻ đứng xem, hoàn toàn không biết rõ mọi chuyện.
Hắn chốc thì nhìn tôi, lát lại nhìn những dòng chữ to đùng kia.
Sự ngạc nhiên và chất vấn đầy khó hiểu trong ánh mắt hắn như con dao mổ xương máu tôi ra.
Có lẽ là tôi quá mệt mỏi.
Cuối cùng tôi ngã xuống trên con đường về khi hứa mua kẹo cho con trai…
14
Đây đã là lần thứ ba mươi hai Trình Thư Tự đứng ở trước cửa phòng bệnh.
Man Man không chịu cho hắn vào.
Ánh sáng chiếu vào trong phòng bệnh.
Trình Thư Tự nhìn thấy bóng dáng kia trên kính.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh như vũng nước lặng.
Man Man trợn mắt đi ngang qua người hắn.
Cô ấy không yên tâm, bèn quay đầu báo cho hộ lý vừa thuê rằng đừng bao giờ cho gã đàn ông này bước vào.
Đây đã là cách chung sống tốt nhất của cô ấy với Trình Thư Tự.
Khi Khương Trí vừa được đưa tới bệnh viện, Man Man đã suýt nữa thì bóp chết hắn.
May mà nhân viên y tế vội vã kéo hai người ra mới tránh được nhiều sự cãi vã hơn.
Ngày đó Man Man như súng máy mắng Trình Thư Tự rất nhiều.
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ hung dữ của cô gái thường hay giúp mọi người, hay làm điều tốt kia.
Cô ấy nói:
“Trình Thư Tự, anh giả vờ thâm tình cái gì chứ!”
“Nhìn bản anh vô tri đó của anh làm tôi thấy buồn nôn!”
“Năm đó nếu không phải anh bày trò hờn dỗi, nhà họ Trình các người nhúng tay làm khó, sao Khương Trí phải trải qua nhiều chuyện như thế!”
“Bây giờ anh bày ra cái mặt vừa mới biết mọi chuyện để làm gì? Làm sao? Muốn nói là anh không biết rõ tình hình ư? Rằng đây chỉ là hiểu lầm thôi ư?”
“Anh được lắm mà, anh là ai chứ, là thái tử của nhà họ Trình mà! Lúc trước thì bày một đống trò bắt nạt Khương Trí, giờ lại nói năm đó anh chẳng biết gì cả?”
Trình Thư Tự há miệng muốn nói hắn thật sự không biết gì.
Lúc trước, sau khi Khương Trí rời đi, hắn giận quá, không muốn đi thăm dò tin tức của cô vì sợ mình mềm lòng.
Nhưng hắn không nói nên lời.
Bởi hắn nhớ ra năm đó Khương Trí tới tìm hắn vay tiền.
Khi ấy hắn nói những gì nhỉ?
Hắn bảo: “Khương Trí, cô đang nói dối!”
“Khương Trí, cô cũng không muốn quan tâm tôi nữa rồi!”
Trình Thư Tự làm con cưng từ bé, là ánh trăng được vô vàn ngôi sao vây quanh.
Bị gãy chân, hắn cũng nổi cái tính thiếu gia lên.
Hắn rất tức giận.
Khi ấy có người gửi cho hắn ảnh Khương Trí đi khá một nam sinh khác, còn trêu ghẹo hắn: “Ây da, cậu chủ nhỏ gẫy chân của tui ơi, chẳng lẽ cô nàng chim hoàng yến của cậu định bỏ cậu đi tìm cành cao khác chứ?”
Trình Thư Tự biết Khương Trí rất đẹp, được nhiều người yêu thích.
Nên hắn cũng không ít lần ghen ngầm.
Biết rõ là người ta cố ý làm hắn tức, nhưng hắn không nhịn được mà nghĩ, liệu Khương Trí có thật sự bỏ rơi hắn không?
Thế cho nên sau khi nghe người ta nói vì năm mươi nghìn tệ mà cô muốn chia tay với hắn, muốn đi theo kẻ khác, hắn tức quá cười:
“Lúc trước ba tôi cho cô một triệu để cô chia tay với tôi, cô không đồng ý, giờ ả đàn bà kia cho cô có năm mươi nghìn tệ mà cô đã nhận luôn?”
“Khương Trí, cô thật sự cho tôi là kẻ ngu si ư!”
“Rõ ràng cô đã thay lòng đổi dạ, cô đã thích thằng khác rồi!”
Lúc đó hắn chịu ảnh hưởng của đủ mọi loại cảm xúc, hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa tính lô gic trong chuyện này.
Hắn cố chấp cho rằng vì hắn sắp tàn tật nên Khương Trí muốn bỏ rơi hắn.
Chờ sau này nghĩ rõ mọi chuyện, hắn đi cầu xin cô.
Nhưng ai ngờ cô còn chẳng thèm ló mặt.
Giờ Trình Thư Tự mới biết.
Hóa ra ngày đó, cái ngày mà hắn đứng trong cơn mưa đêm giá lạnh xin cô ấy gặp mình một lần.
Ngay trong hành lang cách đó không xa, Khương Trị bị ông bố c//ầm thú của mình đánh tới sắp hấp hối.
Rõ ràng hắn biết gia đình cô có mâu thuẫn, nhưng vì cái gọi là sự tôn nghiêm của đàn ông, hắn hoàn toàn không thèm lên nhìn một cái xem thế nào.
Cho dù có thoáng chốc nghi ngờ phải chăng cô đã gặp chuyện gì rồi?
Có phải mọi chuyện đã có kết thúc hoàn toàn khác biệt không?
Hối hận như một nhà giam to lớn lập tức nuốt chửng Trình Thư Tự.
Trong lồng giam ấy tăm tối mịt mù, chỉ có thể chiếu rọi vào nội tâm chính hắn.
Trình Thư Tự cảm thấy trái tim mình như bị đập vỡ thành mảnh nhỏ.
Hắn đột nhiên như không thở nổi, cảm xúc tự trách bao phủ lấy hắn.
Hắn tựa vào tường ngồi bệt xuống đất, như tự đày đọa bản thân mà hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra ngày đó.
Nhớ lại từng chi tiết lần này sang lần khác.
Tới khi hắn ngước mắt lên, lệ đã rơi đầy trên mặt.
Trình Thư Tự, mẹ kiếp chứ mày đã làm cái gì vậy!!
Ánh nắng mặt trời chiếu vào trong bệnh viện.
Cuối cùng Trình Thư Tự đã từ khe nhỏ trí nhớ phủ đầy bụi bặm mà nhớ tới lời hứa mình từng trao.
“Khương Trí, lần sau ba em mà bắt nạt em, em cứ gọi cho anh, anh đi đón em!”
Hắn không nói giúp cô, cũng không nói tới đánh nhau.
Bởi dù sao đó cũng là ba của cô.
Nhưng cô hiểu ý của hắn.
Trước mặt hắn, Khương Trí lắc lư bím tóc đuôi ngựa của mình, đi tới, giọng thanh thúy đầy thanh xuân tươi trẻ.
“Được, sau này nếu có chuyện, em sẽ gọi tên anh trước tiên!”
“Trình Thư Tự…”
“Trình Thư Tự…”