Chệch Lối - Chương 2
5
Giáo viên báo con trai tôi đánh nhau với bạn khác trong trường.
Trong ánh mắt phiền chán của trưởng ca, tôi lại nói vài lời xin lỗi rồi vội vàng thay đồ chạy tới nhà trẻ.
Nhớ tới lần từ biệt ở trạm xăng dầu trước đó, tôi nghĩ rằng tôi và Trình Thư Tự sẽ chẳng còn gặp nhau nữa.
Nhưng không ngờ khi tới trường học, tôi lại thấy hình ảnh con trai đang khóc đỏ hết mắt trừng hắn.
Nói đúng ra là trừng thằng bé ở sau lưng Trình Thư Tự.
Tôi ôm con vào lòng, nghe giáo viên kể lại sự việc đã xảy ra cho tôi.
Có lẽ khí thế trên người Trình Thư Tự quá mạnh mẽ, cũng có lẽ là có tiền có quyền là có thể bẻ cong mọi thứ, trong lời nói của giáo viên có phần thiên vị hẳn.
Nguyên nhân là thằng bé kia mắng Đô Đô là “đồ con ho//ang”, là “đồ không có bố”.
Sau nó lại nhắc tới tôi: “Mẹ tao bảo rồi, mẹ mày đi làm g//ái!”
Hệ thống ngôn từ của trẻ con giai đoạn năm tuổi này phần lớn tới từ gia đình.
Tôi đã được gặp mẹ của thằng bé kia rồi.
Lúc trước khi đi họp hội phụ huynh, chỉ vì gã đàn ông kia nhìn tôi hai ba lần mà bị vợ mắng cho một trận, còn châm chọc trào phúng tôi, khi tôi mặc quần ngắn mùa hè.
Khi đó Man Man ở ngay bên cạnh tôi.
Cô ấy vẫn luôn chở che tôi.
Man Man mắng hai người kia một chặp, thậm chí khiến người phụ nữ kia tức quá ngất xỉu ngay tại chỗ, được đưa vào bệnh viện.
Có lẽ chuyện lần này chính là “hậu quả” của sự kiện đó.
Chỉ không rõ Trình Thư Tự sắm vai nhân vật nào trong này.
Đô Đô và thằng bé kia lao vào quần nhau, bất cẩn đánh rụng một cái răng sữa của thằng bé đó.
Khi tôi bước vào, Trình Thư Tự với ánh mắt luôn đi theo tôi mới chậm rãi mở miệng.
“Con trai cô?”
“Đúng.”
Im lặng.
Là một sự im lặng kéo dài…
Mãi tới khi giáo viên mỉm cười khẽ chào rồi bắt đầu giới thiệu Trình Thư Tự cho tôi.
Lúc này tôi mới biết hóa ra thằng bé này là con nhà họ hàng của vị hôn thê của hắn.
Thảo nào hắn lại ở đây.
“À mẹ Đô Đô ạ, con trai cô làm bị thương bé khác, tôi tạm không nhắc đến vấn đề giáo dục…” Cô giáo không hề nói tới vấn đề của thằng bé kia.
“Bố của thắng bé đâu?” Trình Thư Tự coi cô ta là không khí, lên tiếng cắt ngang lời.
Hắn đang hỏi tôi.
“Chết rồi.”
“Người kia?”
“Đúng thế.”
Người mà hắn hỏi chính là người tôi bịa bừa khi chia tay hắn năm đó.
Lại im lặng.
Vẫn im lặng.
Im lặng tới khi trên mặt Trình Thư Tự vẫn không có chút cảm xúc nào.
Có điều hai phút sau, hắn đột nhiên đứng dậy.
Hắn kéo thằng bé núp sau lưng mình ra, đi tới trước mặt Đô Đô.
Rồi hắn cúi xuống, nói lời châm chọc: “Vậy nó đâu có nói sai, mày đúng là đồ con hoang.”
Tôi ngẩng phắt đầu nhìn hắn, thấy hắn nở nụ cười lạnh lùng.
Khoảnh khắc ấy, tôi phẫn nộ vô cùng.
Tôi giơ tay quăng hắn một cái tát, cười lạnh mắng hắn: “Anh thì là loại con hoang do thằng bố nào đẻ ra?”
Cái tát này rất mạnh, không những tát lệch đầu Trình Thư Tự, mà cũng tát ra tiếng hét the thé của giáo viên.
Văn phòng nhốn nháo rối loạn thành một nùi.
Tôi cúi người ôm con rồi bỏ đi không thèm quay đầu.
6
Man Man cất cao giọng: “Hắn chính mồm nói với Đô Đô như thế?”
“Ừ.” Tôi ôm con trai đang ngủ say, ra hiệu cho cô ấy nói nhỏ lại.
Man Man xùy cười: “Hay đấy, hay quá rồi đấy!”
Cô ấy giận quá bật cười: “Tớ thật sự muốn nhìn xem mặt Trình Thư Tự sẽ thế nào khi biết Đô Đô là con trai mình!”
“Tớ không để anh ta biết đâu.”
Tôi đặt con vào phòng, đóng cửa lại rồi khẽ nói.
7
Tôi đổi nhà trẻ cho con.
Bạn bè mới, hoàn cảnh mới.
Thằng bé sẽ không phải nhận bất cứ lời chế giễu châm chọc nào từ bạn cùng trang lứa nữa.
Nhưng Trình Thư Tự lại tìm tới chỗ làm việc mới của tôi.
8
Quản lý bảo tôi đi làm người nhặt bóng riêng cho hắn.
“Để Tiểu Lưu đi thay tôi có được không?”
“Được chứ.” Quản lý hừ lạnh một tiếng, châm chọc: “Khách tự điểm tên cô, cô không muốn đi thì nghỉ việc về nhà đi!”
Tôi mím môi, cúi đầu nói xin lỗi anh ta rồi quay người đi tới sảnh dành cho khách VIP.
Trình Thư Tự đang ngồi hút thuốc trên sô pha.
Thấy tôi vào, hắn chỉ vào xấp giấy trên bàn trà
Tôi bước tới, ngồi xổm xuống, lật xem.
“Anh có ý gì?”
Đây là một phần thỏa thuận trước hôn nhân.
Hắn không nhìn tôi, để mặc màu đỏ rực trên điếu thuốc lan dần.
“Chúng ta kết hôn.”
Tôi gấp hợp đồng lại: “Tôi từ chối.”
“Cô không đọc điều kiện?”
“Có điều kiện gì tôi cũng từ chối.”
Hắn khẽ cười: “Làm sao, giờ lòng tham đã to đến thế rồi ư?”
“Ngày trước năm mươi nghìn tệ đã mua được cô, giờ ba mươi triệu lại không?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn mà thấy sao xa lạ quá.
Cách biệt năm năm, khuôn mặt Trình Thư Tự càng trở nên trưởng thành hơn.
Cậu thiếu niên từng ngông nghênh bướng bỉnh đã học được cách điều chỉnh vẻ mặt qua từng năm tháng.
Hắn lại búng điếu thuốc, để mặc làn khói màu xanh trắng lan ra khắp phòng.
Hắn đưa ra điều kiện đàm phán của hắn với tôi:
“Khương Trí, thằng bé cần một người bố.”
“Lớn lên cũng cần tài chính.”
“Chỉ cần cô chịu ký thỏa thuận này, tôi có thể cung cấp cho thằng bé nền tảng giáo dục tốt nhất, con đường trưởng thành tốt nhất.”
“Vả lại…” Hắn dừng lại: “Sau này không ai nói nó là thằng con hoang không có bố nữa.”
Những lời cuối cùng này khiến tôi bỗng bật cười.
Không thể nghi ngờ là điều kiện này rất hấp dẫn.
Ba mươi triệu đủ để mua mấy cái cuộc đời của tôi và Đô Đô.
Nhưng mà…
“Nhưng Trình Thư Tự ạ, Đô Đô không cần một người mẹ được bao nuôi.”
Rõ ràng hắn đã có hôn ước, tại sao còn muốn tới rước thị phi làm gì?
9
“Khương Trí, rồi cô sẽ đồng ý thôi.”
Ngày đó Trình Thư Tự nói với tôi như thế.
Mà cách hắn nói sẽ khiến tôi đồng ý chính là ngày ngày tới chỗ tôi làm quét thẻ.
Là quen thói sai người khác hạ nh//ục tôi.
Kẻ đứng ở trên cao luôn biết cách làm sao để đánh vào lòng tự tôn của người khác.
Hắn không chỉ mặt điểm tên bảo tôi là người nhặt bóng cho hắn.
Mà nhìn kẻ đi cùng vênh váo sai khiến tôi đủ thứ.
Đồ lấy mãi không hết, con đường đi vòng vèo mãi không ngừng.
Giày thì phải quỳ xuống lau.
Rượu là không thể không uống.
Đến cả món bánh ngọt ngấy tận cổ được thưởng cho cũng phải mỉm cười ăn ngay tại đó.
Tôi vặn vòi nước lau mặt, rồi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Gầy gò, tái nhợt, không sức sống.
Đôi mắt trở nên to hẳn trên khuôn mặt hốc hác.
Tôi chợt nhớ tới vị hôn thê của Trình Thư Tự lúc gặp ở trạm xăng dầu.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra hai chúng tôi khá giống nhau.
Cô ta có đôi mắt to tròn như tôi.
Chỉ là tiếc rằng đôi mắt cô ta trong veo ôn hòa.
Còn mắt tôi chứa đầy thế tục và mệt mỏi.
Đôi mắt từng toát lên những cảm xúc tốt đẹp nhất với thế giới này đã sớm không thuộc về tôi nữa rồi.
Tôi cúi đầu cười, lau sạch nước trên mặt.
Sau khi sửa sang lại cảm xúc, tôi quay người vào phòng tiếp khách.
10
Cuộc ép rượu này lại tiếp tục.
Trình Thư Tự ngồi ở một đầu ghế sô pha, nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Người ở đây đều quay sang nhìn nhau, chính vì biết đây là ý của hắn nên không biết có còn tiếp tục làm nữa hay không.
Mãi cho tới khi hắn ngừng động tác, nhẹ nhàng liếc nhìn bọn họ một cái.
Bọn họ lại bắt đầu hô hét, bắt đầu mời rượu tôi.
Tôi nâng tay tiếp nhận hết ly này tới ly khác, đầu óc trống rỗng không cảm xúc.
Tôi biết hắn chỉ muốn nhìn dáng vẻ không chút tự tôn nào của tôi.
Hắn muốn báo thù tôi.
Báo thù sự nhẫn tâm ác độc của tôi với hắn trong đêm mưa năm năm trước.
Cũng trả thù chuyện tôi đã từ chối hắn mấy ngày trước.
“Khương Trí, cô thực sự tưởng tôi không có cô là không được ư?”
“Nếu không phải thấy hai mẹ con cô đáng thương, tôi mới cho cô cơ hội này, nhưng cô lại thích tỏ ra thanh cao cơ.”
“Giờ sân golf đúng là nơi loại người nào cũng vào được, đến cả mấy con ả đã sinh con cũng có thể tới làm người nhặt bóng cơ.”
Hắn đang dùng công việc để uy hiếp tôi.
Tôi rũ mắt, gượng cười: “Vâng, anh nói rất đúng, ly rượu này coi như tôi xin lỗi anh.”
Tôi uống từng ly một, hắn chỉ ngồi một bên lẳng lặng nhìn.
Chợt tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang không ngừng reo vang.
Đây là tiếng chuông Đô Đô đặt cho tôi.
Đô Đô bảo đây là ca khúc chủ đề của phim hoạt hình Biệt đội Paw Patrol mà nó thích nhất.
Trình Thư Tự từ trên cao nhìn xuống tôi: “Nghe đi.”
Tôi bò dậy khỏi băng ghế, lau mặt, bấm nhận cuộc gọi.
“Khương Trí, Khương Trí, làm sao bây giờ? Đô Đô bị tai nạn xe, giờ đang cấp cứu, cậu mau tới đây đi Khương Trí!”
Một giọng nói nghẹn ngào đầy lo lắng vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
Tôi chợt thấy tầm mắt tối sầm, suýt thì ngã quỵ xuống đất.
Trình Thư Tự đỡ lấy tôi.
Hắn trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, rồi lập tức bắt lấy tay áo hắn, cố dằn sự run rẩy trên người xuống: “Trình Thư Tự…”
“Trình Thư Tự, anh giúp tôi với!”
“Con tôi bị tai nạn đi bệnh viện rồi, anh đưa tôi qua đó với! Anh đưa tôi qua đó với!”
11
Sân golf nằm ở vùng ngoại ô thành phố A.
Rất xa trung tâm thành phố.
Trình Thư Tự im lặng lái xe.
Hắn phóng xe siêu tốc trên đường.
Tới gần bảy giờ, xe dừng ở cửa chính bệnh viện.
Tôi run rẩy cởi dây an toàn, cố gắng không để mình khủng hoảng, vội chạy vào trong.
Man Man đang đi qua đi lại bên ngoài phòng phẫu thuật.
Thấy tôi đến, cô ấy lập tức chạy tới.
“Khương Trí, tại tớ, là tại tớ không trông được Đô Đô!”
Lúc đón Đô Đô tan học thì hai người đứng bên đường chờ đèn đỏ.
Trong lúc này cô ấy cúi đầu trả lời một tin nhắn.
Không ngờ vừa ngẩng đầu thì đã thấy tài xế say rượu lái xe không điều khiển được tông thẳng vào cô ấy và Đô Đô.
Man Man không bị gì mấy, chỉ bị thương ngoài da.
Nhưng Đô Đô lại bị đẩy vào trong phòng cấp cứu đang đóng chặt cửa này.
Man Man còn định nói gì đó thì cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra.
Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, lo lắng hỏi chúng tôi: “Trong các vị ai có máu O, bệnh nhân mất nhiều máu, kho máu của chúng tôi không đủ, mau tìm người hiến thêm ít máu đi!”
Vừa nghe xong, tôi lập tức hoảng sợ.
Nhóm máu O, nhóm máu O.
Tôi không phải, Man Man cũng thế!
Vậy ai? Ai có nhóm máu O?
Tôi luống cuống lấy điện thoại ra lướt danh bạ, cố gắng nhớ xem bạn nào của mình cùng nhóm máu với Đô Đô.
Nhưng càng lướt càng loạn, càng nghĩ càng không ra.
Nước mắt làm nhòe đi tầm mắt tôi.
Cũng đúng lúc này, một cánh tay từ phía sau chìa ra.
Trình Thư Tự, vốn không nói năng gì từ lúc tới đây, cởi áo khoác, vừa xắn ống tay áo vừa tiến lên nói: “Rút máu của tôi đi, tôi cũng vừa mới khám sức khỏe xong, máu không có vấn đề, là nhóm máu O.”
Y tá nghe xong, đang định tiến lên rút máu.
Tôi như chợt nhớ ra điều gì, vội vã bối rối kéo lấy cổ tay hắn.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, tôi nuốt ngụm nước bọt, căng thẳng nói: “Trình Thư Tự không hiến được, để người khác hiến đi!”
“Tại sao?”
Nghe xong những lời này, Trình Thư Tự quay đầu nhìn tôi, ánh mắt trở nên trầm lắng sâu không thấy đáy.