Chệch Lối - Chương 1
1
Tôi gặp lại Trình Thư Tự là một buổi tối của ba tuần trước.
Khi tôi vừa gác cò bơm xăng vào cây thì mấy con xe sang chầm chậm lái vào.
“Xăng 98, đổ đầy, cảm ơn.” Giọng người đàn ông hơi khàn, toát lên sự mệt mỏi sau cơn say xỉn.
Tôi lấy thẻ xăng từ người lái thay, rồi ấn nút, cầm cò bơm xăng lên.
“Ô kìa, đây chẳng phải là…”
“Không phải Khương Trí đây ư!”
Những giọng nói mang theo vẻ ngạc nhiên vang lên từ bên cạnh, rồi những tiếng xì xào vang lên.
“Trời đệt, hình như đúng là Khương Trí thật!”
“Khương Trí? Khương Trí nào cơ?”
“Chính là cái người đã đá anh Trình đó…”
Tầm mắt từ cửa sổ một chiều trong xe quăng tới làm sống lưng tôi khẽ cứng ngắc.
Tôi cúi đầu, siết chặt cò bơm xăng trong tay, đầu ngón tay dần trắng bệch.
Không ngờ sau năm năm xa cách, tôi lại gặp lại Trình Thư Tự như thế này.
Bất ngờ, không kịp đề phòng.
Cũng có phần… lỗi thời.
Có người giải thích:
“Chúng tôi vừa tham gia gặp gỡ bạn học, chuẩn bị đổ xăng đi tới địa điểm tiếp theo, không ngờ lại gặp được cô.”
“Đúng là lâu lắm không gặp rồi đó Khương trí!”
Nhìn bạn học ngày xưa đều quần áo đẹp đẽ, công thành danh toại, tôi xốc lại bộ đồng phục trên người, đứng trong gió lạnh cười ngại ngùng: “Đã lâu không gặp.”
“Khương Trí, sao cô lại ở đây?”
“Trời lạnh như thế, sao cô lại mặc mỏng manh thế!”
“Nếu đã gặp nhau, hay là lát nữa cô đi với bọn tôi làm một hai ly nhé?”
Có người liên tục hỏi tôi.
Có kẻ thì không kiên nhẫn khẽ quát:
“Cậu ngốc à, không thấy là đang làm việc ở đây à, uống uống uống, sao không uống ch//ết luôn đi!”
“Ha, cái thằng này!”
Hai người cười cợt đùa giỡn nhau, những người khác mỉm cười đứng xem.
Tầm mắt mọi người dời đi khiến tôi được chút thời gian ít ỏi để thở.
Tôi nhìn chằm chằm cây xăng, sức chú ý dần tan theo những con số đang không ngừng nhảy.
Tôi biết bọn họ cố ý nói như thế.
Không chỉ nói cho tôi nghe, mà còn để cho Trình Thư Tự nghe.
Cũng là để cười nhạo sự ngu xuẩn của tôi năm đó.
Chỉ vì năm mươi nghìn tệ mà buông bỏ Trình Thư Tự, một người có tiền đồ ngời sáng, đi lao vào vòng tay kẻ khác.
“Khương Trí ạ, cô thử nói xem, nếu năm đó cô không chia tay với anh Trình, thì giờ sao phải đứng đây chịu rét chứ.”
“Chẳng phải ư, nếu không có chuyện năm đó, giờ cô đã là nữ chủ nhân ngồi trong chiếc xe này rồi.”
“…”
Đùa cợt xong, bọn họ lại bắt đầu hồi tưởng quá khứ.
Càng nói càng về những dấu vết thời gian.
Trái lại, trung tâm của đề tài, Trình Thư Tự, ngồi trong con xe Panamera dừng trước người tôi, cửa xe hạ xuống một nửa, trên mặt là sự lạnh nhạt không chút cảm xúc.
Đôi mắt lạnh lùng như nước mùa đông ấy dừng trên người tôi.
Không nói dù chỉ một câu.
2
Thời gian như bàn tay giấu trong bóng tối, khi bạn xuất thần, giữa lúc hoảng hốt thì mọi thứ đã vật chuyển sao dời.
Trong bóng tôi, tôi hệt như một con gấu bông có bánh răng máy móc, đờ đẫn đứng im.
Tôi cảm thấy tôi và Trình Thư Tự nhìn nhau thật lâu.
Mà khi thời gian vuốt ve bờ vai tôi, lại nói cho tôi biết ồ, đó chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.
Người phá vỡ sự im lặng đấy là cô gái ngồi bên cạnh Trình Thư Tự.
Cô ta như vừa mới tỉnh dậy từ cơn ngủ say, trong giọng nói là sự mịt mù mang theo chút buồn ngủ.
“Thư Tự, có chuyện gì vậy, bên ngoài bọn họ đang ồn ào gì thế?”
Đó là một cô gái trông rất xinh đẹp dịu dàng.
Cô ta ngồi ghế bên kia.
Khi cô ta đứng dậy, tôi còn có thể nhìn thấy lọn tóc mềm mại của cô ta phất qua áo khoác của hắn.
Trình Thư Tự khẽ nghiêng đầu.
Vẻ lạnh lùng vụt biến, hắn dịu dàng đáp lời: “Không sao đâu, gặp lại người xưa thôi.”
Người xưa.
Cụm từ nhẹ nhàng đó khiến cô gái kia cảm thấy hứng thú mà thò người ra.
Dường như nhận ra tôi, đôi mắt cô ta lập tức tỏa sáng.
“Hóa ra cô chính là Khương Trí!”
Cô ta nở nụ cười ung dung hào phóng với tôi: “Đúng là nghe danh đã lâu!”
Tôi khẳng định trong trí nhớ của tôi, tôi không hề nhận ra cô gái có tên là Tần Dư ở trước mắt này.
Cho nên tôi bình tĩnh nghe cô ta tự giới thiệu bản thân cho tôi.
Cô ta điềm tĩnh nhìn tôi, ánh mắt có phần khiêu khích: “Tôi là vị hôn thê của Trình Thư Tự.”
“Mà nói ra thì cũng phải cảm ơn cô nhiều, nếu không nhờ năm đó cô bỏ Thư Tự, có khi tôi còn không gặp được vị hôn phu nào tốt hơn anh ấy đâu.”
Gió đêm luôn mang theo cái lạnh buốt người.
Trình Thư Tự nghiêng đầu thản nhiên liếc cô ta một cái: “Em nói mấy chuyện này làm gì, toàn mấy chuyện cũ rích rồi.”
Ngữ khí có phần phiền chán, chứ sắc mặt thì lại không có vẻ gì là trách móc nặng nề.
Cô gái kia đương nhiên không tức giận rồi.
Cô ta khẽ cười, ngại ngùng chớp mắt với tôi như thể đang nói: “Cô xem, anh ấy khó tính vậy đó.”
Cô ta có làn da trắng nõn, mỗi khi cười là để lộ má lúm đồng tiền, trông có vẻ ngây thơ đáng yêu.
Ngay cả trước khi đi, cô ta cũng không quên tốt bụng hỏi tôi:
“Khương Trí, cô có muốn lên xe theo bọn tôi đi chơi một lát không?”
“Nếu là tối nay thì tôi có thể để Thư Tự đưa cô về nhà.”
Một câu vô cùng đơn giản nhưng lại khiến ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào tôi.
Những kẻ chưa từng trải qua những nỗi trắc trở thăng trầm trong cuộc đời luôn đam mê mấy trò vặt vãnh này.
Lúc trước là như thế, đến giờ vẫn vậy.
Tôi né tránh tầm mắt lại chú ý vào người mình của Trình Thư Tự, rồi lắc đầu.
Tôi dựa theo quy trình trả thẻ xăng cho tài xế lái thay, rồi nhẹ nhàng nói: “Không, tan làm xong tôi còn phải đi đón con về nhà.”
3
Trình Thư Tự kéo cửa sổ xe lên rồi phóng vụt đi.
Khi tôi về kể chuyện này cho Mạn Mạn nghe, cô ấy có phần tức giận bất bình:
“Anh ta dựa vào cái gì mà dám cau mặt với cậu chứ!”
“Năm đó nếu không vì anh ta thì làm sao cậu phải ở chỗ đó tận ba năm!”
Cô ấy tức giận tới mức nói lắp không thành câu, suýt nữa thì đập vỡ cốc nước xuống bàn.
Tôi nhận lấy cốc nước từ tay cô ấy, giơ tay gọi con trai đang núp sau cửa tới an ủi cô ấy thay tôi.
Con trai lập tức tung tăng vui vẻ chạy tới, ôm lấy chân cô ấy, bắt đầu làm nũng.
“Dì ơi cháu nhớ dì lắm nha!”
“Dì ơi sao dì lại tức giận thế?”
“Dì ơi dì đừng không vui mà!”
“Ai bắt nạt gì thế, để Đô Đô đi báo thù cho dì!”
Xong rồi, con trai tôi còn đảo tròn mắt, nói thêm một câu: “Nếu thật sự không được, để Đô Đô biểu diễn cho dì xem nuốt sống trái sầu riêng cũng có thể Wow!”
Cuối cùng Man Man cũng không nhịn được bật cười: “Mua mua mua! Dì mua sầu riêng cho con, chứ con đừng đóng kịch cho dì xem!”
Cô ấy lại trừng tôi một cái: “Nhìn con trai ngoan mà cậu dạy kìa, hết ăn lại uống.”
Tôi cười ôm con từ tay cô ấy, nắn nắn phần bụng mềm mại của con, trái tim treo lơ lửng cả ngày cũng dần bình tĩnh trở lại.
“Có điều Trình Thư Tự không hỏi cậu về chuyện đứa bé đâu đúng không?”
“Không hỏi.”
Hắn có thể hỏi gì được, hắn có biết gì đâu.
Tới tận tháng thứ ba sau khi chia tay hắn, tôi mới phát hiện mình mang thai Đô Đô.
“Vậy tại sao cậu nhắc tới thằng bé làm gì?”
“Bởi vì sớm muộn gì anh ta cũng biết.”
Trình Thư Tự sẽ điều tra tôi, tôi hiểu hắn rất rõ.
Cho nên tôi chủ động nhắc tới thằng bé để hắn hiểu lầm là tôi đã kết hôn sinh con, đây là kết quả tôi muốn.
“Nhưng chuyện anh ta là cha ruột của thằng bé…”
“Không sao đâu Man Man.” Tôi cắt ngang lời cô ấy: “Tớ sửa hộ khẩu Đô Đô rồi, cho dù anh ta có nghĩ tới chuyện này thì cũng chỉ cho là tớ đang lừa anh ta mà thôi.”
Hắn sẽ không điều tra chuyện của tôi tới tận cùng đâu.
Trình Thư Tự có sự kiêu ngạo của chính hắn.
Dù sao hồi đó chúng tôi chia tay tới mức không thể chịu nổi mà.
Khi ấy bạn bè của hắn đều mắng tôi là kẻ nhẫn tâm.
“Khương Trí, cô đúng là loại con gái không ra gì!”
“Anh Trình thích cô như thế, anh ấy bị thương còn chưa khỏi, vừa mới tiêm giảm đau đã vội xuống giường đi gặp cô, mà cô vì có năm mươi nghìn tệ lại đối xử với anh ấy như thế?”
“Bên ngoài trời mưa to như vậy, anh ấy mà ướt sũng nhỡ bị làm sao thì sao!”
Nhưng đáp lại bọn họ vẫn là sự thờ ơ của tôi.
Tôi và Trình Thư Tự từng bắt đầu mối tình nồng cháy cỡ nào, thì chấm dứt lại căm hận nhường ấy.
Khi nhắc lại thì chỉ có hận thù mà thôi.
Có một số thứ, trôi qua thì thành dĩ vãng, không phải cứ thời gian trôi đi là có thể có cơ hội bù đắp mọi sự nuối tiếc và để lỡ được.
Đạo lý ấy, tôi đã sớm khắc ghi vào tâm khảm trong ba năm lao tù.
Huống chi bây giờ Trình Thư Tự biết hết mọi chuyện thì có thể làm gì?
Có năng lực tạo ra ảnh hưởng gì?
Nhớ tới bóng hình tôi nhìn thấy trong xe hôm nay, tôi ôm chặt con vào lòng, cố dằn dòng nước mắt chua chát.
“Man Man, anh ấy có vị hôn thê rồi.”
“Tình cảm bọn họ tốt lắm.”
“Tớ với anh ấy đã là quá khứ rồi.”
4
Cuộc sống luôn phải tiếp diễn.
Nhờ mọi cách giúp đỡ từ Man Man, tôi cuối cùng giành được công việc làm thêm ở sân Golf có lương cao hơn hẳn.
Trạm xăng dầu là nơi đã hỗ trợ chính sách dựa trên tình hình của tôi sau khi tôi ra tù.
Chỉ cần thường ngày thu xếp thỏa đáng là có thể đảm bảo cuộc sống.
Nhưng mới một người mẹ đơn thân mà nói, họ luôn nghĩ rằng, nhiều hơn nữa, phải kiếm nhiều hơn nữa.
Chỉ cần kiếm được thê nữa là tôi có thể mua cho Đô Đô sầu riêng mà con thích ăn nhất.
Thực ra sau khi ra tù, con đường kiếm việc của tôi không hề thuận lợi chút nào.
Lần nào trước khi được tuyển dụng, tôi đều được HR một mình tới tìm để thỏa thuận.
“… Xin lỗi, công ty chúng tôi không nhận nhân viên có tiền án.”
Trong hai năm trước, tôi từng rửa bát, bưng bê, vác bao xi măng, phục vụ quán bar.
Cũng tính toán thật kỹ lượng mắm muối mì tôm để một tuần chỉ tốn hai nhân dân tệ tiền ăn mà thôi.
Tôi không suy sụp vì ba năm cách ly khỏi xã hội.
Cũng không suy sụp vì cơ thể mệt mỏi rã rời.
Càng không suy sụp vì bị tra tấn tinh thần.
Nhưng có một lần duy nhất khiến tôi như sụp đổ đó là lần đầu tiên tôi phát hiện Đô Đô trộm tiền tôi để trong tủ đựng quần áo.
Đô Đô phát triển chậm hơn mấy đứa trẻ cùng độ tuổi.
Một thằng bé mới ba tuổi có tiền trong tay, nhưng thật ra lại chẳng biết tiêu pha kiểu gì.
Nó chỉ biết ném toàn bộ những tờ giấy trong tay ra, miệng lẩm bẩm không rõ đang bắt chước cái gì.
Tôi nghe nhiều lần, cố phân biệt từng âm, mới nhận ra nó đang nói với tôi: “Ngày đó… Anh hàng xóm… làm như vậy, như vậy, mới, mua được nhiều đồ ngon!”
“Nhiều đồ ngon lắm mẹ!”
Tôi rất khó để hình dung sự đau đớn xót xa của mình lúc này.
Chỉ nhớ trong đầu như vang lên một tiếng nổ to, khiến tầm mắt tôi như trống rỗng.
Chờ khi hoàn hồn, tôi đã ôm cậu con trai ngây thơ của mình nghẹn ngào khóc, tới mức trái tim quặn đau từng chút một.
Sau này, tôi xin nghỉ toàn bộ các việc linh tinh, dẫn Đô Đô rời xa khu nhà trọ thuê chung có giá ba trăm tệ một tháng này.
Hồi nhỏ mẹ kể cho tôi nghe chuyện mẹ Mạnh Tử ba lần chuyển nhà vì con, lúc đó tôi không hiểu.
Tôi chê này nọ, cảm thấy mẹ Mạnh Tử đúng là rách chuyện.
Mãi tới khi có Đô Đô rồi, tôi phát hiện vẽ tranh trên một tờ giấy trắng vốn không có ba mẹ làm bạn lại có thể dễ dàng như thế.
Nên tôi cố gắng thay đổi ý nghĩ kiếm tiền, cố hết sức cùng con trưởng thành.
Tuy tôi không phải nhà triết học gì, cuộc đời của tôi cũng chẳng mấy thành công, nhưng tôi sẽ nói cho con tôi biết cái gì nên và không nên làm trong cuộc sống này.
Mà ngay khi tôi nắm tay con đi chợ mua thức ăn, Man Man đã vừa khóc vừa cười chỉ thẳng mũi tôi mà mắng: “Khương Trí, cái con nhỏ xấu xa này, cậu còn biết đường về ư!”
Cô ấy có tính cách mạnh mẽ vang dội thế đó.