Chạy Về Nơi Hạnh Phúc - Chương 5
Dần dần, cơ thể nó ngày càng yếu, chỉ cần đi bộ nhiều một chút, tim nó sẽ đập như muốn nổ tung.
Nhưng bây giờ chạy như vậy, mặc dù tim đập rất nhanh nhưng nó không thấy khó chịu.
Ngược lại còn có một loại tự do và vui vẻ như thoát khỏi lồng giam.
Thẩm Nghị Xương cúi đầu xoa bụng mình, mới đến Tiêu phủ nửa tháng, hình như nó đã khỏe mạnh hơn nhiều.
Sức lực lớn hơn, ăn uống nhiều hơn, bụng cũng nhiều thịt hơn.
Nếu bây giờ trở về Thẩm phủ, liệu nó có mãi mãi không bằng Tiêu Bắc Châu không?
Mặc dù nó rất ghét Tiêu Bắc Châu nhưng không thể không thừa nhận.
Hắn vóc dáng cao hơn, khỏe hơn, biết nhiều hơn, dường như cũng thông minh hơn.
Người mẫu thân độc ác tuy rằng nhìn có vẻ rất hung dữ với bọn họ, nhưng lại dạy cho bọn họ một thân bản lĩnh.
Còn Uyển Nhi mẫu thân tuy rằng đối với mình trăm điều chiều chuộng, nhưng lại nuôi mình yếu ớt đau ốm, cái gì cũng không biết.
Thẩm Nghị Xương ngước nhìn bầu trời, lần đầu tiên có chút bối rối.
Rốt cuộc thế nào mới được coi là một người mẫu thân tốt?
25.
Sự mất tích của Xương Nhi đã gây ra một cơn chấn động lớn trong Thẩm phủ.
Nghe nói Thẩm lão phu nhân khi biết tin đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thẩm gia đào ba thước đất, thậm chí còn kinh động đến Ngũ thành binh mã ti, cuối cùng cũng tìm được đến Tiêu phủ.
Thẩm Nghị biết được ngày đó phu quân của ta là Trấn Bắc tướng quân nổi tiếng lừng lẫy, tức giận vào cung cáo trạng.
Cáo Tiêu Cảnh không biết liêm sỉ, cướp vợ người khác.
Lúc này, Xương Nhi đã ở Tiêu phủ, ở ròng rã hai mươi ngày.
Tiêu Cảnh vỗ ngực cam đoan với ta, nói Thẩm gia đồng ý cho Xương Nhi ở lại phủ.
Ta không ngờ rằng, hắn lại to gan như vậy!
Thấy ta trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Cảnh cười hì hì ôm vai ta:
“Nàng dâu đừng sợ, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ta!”
Trong điện Kim Loan, ánh mắt của Thẩm Nghị sắc như dao, hận không thể bắn chết Tiêu Cảnh ngay tại chỗ.
“Bệ hạ, Tiêu tướng quân đã cưỡng đoạt con trai của thần!”
“Đáng thương cho tiểu nhi tử của thần, bị giam trong phủ tướng quân suốt hai mươi ngày!”
“Từ nhỏ, Xương nhi đã yếu ớt, chỉ quen ngủ giường trong phủ, không biết xa mẫu thân, nó sẽ gầy gò đến mức nào.”
Thẩm Nghị dụi dụi mắt, không thể tin nhìn đứa bé mũm mĩm trước mặt.
“Xương nhi, sao con lại béo lên nhiều thế này!”
Thẩm Nghị thực sự bị kinh ngạc.
Xương nhi rất kén ăn, những thứ không thích ăn, vừa nuốt vào một miếng là lại khóc lóc nôn ra, rồi ốm liệt giường ba ngày.
Vì vậy, hắn đã tìm khắp các danh y nhi khoa, thậm chí còn cầu xin đến tận trong cung, nhưng vẫn không có cách nào khiến Xương nhi ăn thêm được vài miếng cơm.
Vì sức khỏe không tốt, Xương nhi không thích ra ngoài.
Có khách nhân đến, nó cũng chỉ trốn sau lưng nha hoàn, vẻ rụt rè không dám gặp người.
Nam hài trước mặt tuy vẫn gầy, nhưng trông rất có sức sống.
Nó đứng đàng hoàng sau lưng Tiêu Cảnh, không còn vẻ nhút nhát yếu đuối như trước.
26.
Hoàng đế thấy Thẩm Nghị như vậy, trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh:
“Xem ra, Tiêu tướng quân nuôi dạy con cái rất tốt.”
Cơn thịnh nộ của Thẩm Nghị bỗng nguôi đi một nửa.
Cho đến khi quay đầu nhìn thấy ta, mặc trang phục nhị phẩm cáo mệnh, đứng bên cạnh Tiêu Cảnh, vẻ mặt cung kính.
Ngực Thẩm Nghị nghẹn lại, giọng nói đầy hận ý:
“Bệ hạ, thần muốn cáo trạng Giang Bạch Vi, một nữ hai chồng!”
“Nàng là thê tử của thần, tên vẫn còn ghi trong gia phả của Thẩm gia, chưa đoạn tuyệt nghĩa tình, chưa hòa ly, sao có thể tái giá với người khác!”
“Xin bệ hạ làm chủ, hủy bỏ hôn ước của nàng và Tiêu tướng quân, để nàng trở về Thẩm phủ!”
Tiêu Cảnh tức đến đỏ cả mắt, nổi trận lôi đình:
“Ngươi nói bậy!”
“Ngươi nhìn đứa con ngươi nuôi kìa, gầy như con khỉ, tập đứng tấn cũng chỉ đứng được nửa nén nhang!”
“Ngay cả một đứa trẻ cũng không nuôi nổi, còn mặt mũi nào mà giành vợ với ta!”
Ta kéo tay áo Tiêu Cảnh, ra hiệu cho hắn đừng thất lễ trước điện.
Hoàng đế cũng có chút bất lực, day day trán:
“Thẩm học sĩ, chuyện này thực sự có chút hiểu lầm.”
“Khoảng thời gian này Tiêu Tướng quân đã tìm được bằng chứng, ngươi xem rồi sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.”
Ta có chút ngạc nhiên.
Vậy nên thời gian này Tiêu Cảnh sớm ra tối về, đều là bận rộn với những chuyện này sao?
Người phú thương đã cưu mang ta, vị đại phu đã chữa bệnh cho ta, thậm chí cả tên sơn tặc đã chém ta, đều lần lượt được đưa đến.
Từng nhóm người được đưa vào điện Kim Loan.
Chu Uyển quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, người không ngừng run rẩy.
Tội khi quân, tru di cửu tộc.
Không ai dám nói dối trước mặt thiên tử.
27.
Chu Uyển đã si mê Thẩm Nghị từ lâu.
Sau khi ta mất tích, Thẩm Nghị sống như một cái xác không hồn.
Nàng ta mua chuộc hạ nhân Giang phủ, còn có quản gia Thẩm phủ, diễn một vở kịch lớn trước mặt Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị tin lời, vì yêu sinh hận, cầu xin cưới Chu Uyển làm vợ.
Nhưng Chu Uyển cảm thấy, trong phủ khắp nơi đều là bóng dáng của ta.
Vì vậy, nàng ta sửa sang lại sân viện, đuổi hết những người hầu cũ, nắm quyền kiểm soát hoàn toàn hậu viện.
“Bệ hạ, xin bệ hạ tha tội!”
Chu Uyển nghẹn ngào dập đầu, trong điện chỉ còn tiếng va chạm nặng nề.
Cứ thế, từng cái, từng cái, đập vào lòng mọi người.
Xương nhi ngây người nhìn nàng ta, phá vỡ sự im lặng trước:
“Vậy là, nhũ mẫu đã lừa ta sao?”
“Mẹ ta mất tích là để cứu ta, là vì nàng bị bệnh, không phải cố ý bỏ rơi ta sao?”
“Mẹ ta không phải nữ nhân xấu, ngươi mới là người xấu?”
Xương nhi trừng mắt, tâm hồn non nớt của nó đã phải chịu một cú sốc lớn.
Thẩm Nghị cũng trừng mắt, cú sốc mà hắn phải chịu còn lớn hơn cả Xương nhi.
Môi hắn tái nhợt, run rẩy hồi lâu, mới run giọng hỏi người phú thương kia:
“Ngươi, ngươi sau khi cứu người, có phải ở tại Đồng Phúc khách điếm ở Thất Tinh trấn không?”
Phú thương kia gật đầu, Thẩm Nghị cười khổ với ta:
“Ta, ta và Xương nhi cũng ở tại Đồng Phúc khách điếm.”
“Ta nằm trên giường, không thể cử động, hình như đã nghe thấy giọng của ngươi.”
“Nhưng quản gia, nói, nói rằng ngươi lành ít dữ nhiều, là ta nghe nhầm…”
“Phụt!”
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Thẩm Nghị phun ra một ngụm máu tươi:
“Bỏ lỡ rồi, thế mà lại bỏ lỡ rồi…”
28
“Tiêu tướng quân và Giang thị, quả là duyên trời định.”
“Thẩm Nghị và Chu thị, cũng là, ừm, cơ quan tính toán tường tận.”
“Trẫm thấy Tiêu phủ nuôi dạy con cái rất tốt, Thẩm Nghị Xương cứ đưa đến Tiêu phủ nuôi đi.”
“Dù sao thì, hừ, lòng mẹ kế, kim châm độc!”
Vẻ mặt của Chu Uyển trong nháy mắt cắt không còn một giọt máu*.
*Mặt cắt không còn giọt máu: mặt trắng bệch hoặc tái nhợt ra vì quá khiếp sợ.
Lời nói của hoàng đế, chỉ thiếu chỉ thẳng mũi mắng nàng ta là rắn rết độc ác.
Miệng vàng lời ngọc, thanh danh cả đời của nàng ta coi như đã hủy hoại.
Thẩm gia sẽ không muốn một nữ nhân như vậy làm tông phụ.
Kết cục tốt nhất là bị đưa vào từ đường, cả đời ăn chay niệm Phật.
Còn kết cục có khả năng xảy ra nhất, chính là một thước lụa trắng, đưa nàng ta lên đường.
Mọi chuyện này, phải xem các tộc lão của Thẩm gia định đoạt thế nào.
Thẩm gia đời đời trong sạch, danh tiếng còn lớn hơn cả trời.
Chu Uyển, e rằng lành ít dữ nhiều.
Ra khỏi điện Kim Loan, Thẩm Nghị gọi ta lại:
“Bạch Vi, khụ khụ, Tiêu phu nhân.”
“Đồ cưới của Tiêu phu nhân, ta sẽ kiểm kê lại, sai người đưa hết đến phủ.”
“Xương nhi, Xương nhi làm phiền…”
Tiêu Cảnh bước sang một bên, dùng tấm lưng rộng lớn của mình che chắn ta nghiêm ngặt.
“Nhi tử của vợ ta, chính là nhi tử của ta.”
“Nhi tử của ta, không cần Thẩm đại nhân bận tâm.”
“Thẩm đại nhân có thời gian rảnh rỗi, hay là chỉnh đốn lại hậu viện đi, hừ, mấy người hầu mà cũng quản không nổi.”
Xương nhi nắm tay ta, đi một bước lại ngoái đầu ba lần, nhìn người cha đang lảo đảo của nó.
Nhìn vẻ lưu luyến của nó, ta có chút không đành lòng:
“Hay là, đưa con về nhà ở mấy ngày?”
Nghe vậy, sắc mặt Xương nhi thay đổi, gạt tay ta ra, bước lớn về phía trước:
“Tiêu Bắc Châu đã hẹn ta tối nay thi ném vòng, nếu ta đi, hắn còn tưởng ta bỏ chạy!”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta phải về nhà ném vòng!”
29.
Thẩm gia, rốt cuộc cũng không tha cho Chu Uyển.
Cách mấy ngày, khi ta đến Thẩm gia lấy đồ cưới, Chu Uyển đã bệnh đến nỗi không xuống giường được.
Mặt mày xám xịt, thân hình tiều tụy.
Nàng ta đưa ra một đôi tay gầy guộc, nắm chặt lấy chăn.
Đôi mắt hạnh vốn đã to, giờ trông càng to hơn, gần như chiếm trọn nửa khuôn mặt.
“Trong lòng ngươi nhất định đang cười nhạo ta.”
“Cả đời ta, lo toan tính toán, đến cuối cùng, lại nhận lấy kết cục như thế này…”
“Thẩm Nghị đích thân đến trước mặt tộc lão cầu xin, xin họ ban cho ta được toàn thây.”
“Đổi ba thước lụa trắng thành một liều thuốc độc, để ta có thể sống thêm nửa tháng, nhưng lại nói, đây là ân huệ đối với ta!”
“Trong lòng hắn, chưa từng có ta, chưa từng có!”
Trong lời kể của Chu Uyển, ta là người mà Thẩm Nghị yêu nhất cả đời.
Cho dù hiểu lầm ta là người bỏ chồng bỏ con, Thẩm Nghị vẫn không thể quên ta.
Người ngày thường không hề đụng đến rượu, nhưng vào ngày giỗ và ngày sinh của ta, hắn sẽ một mình uống đến say mèm.
Vì Xương nhi giống ta nên hắn không dám gặp Xương nhi.
Nhưng khi Xương nhi bị bệnh, hắn lại lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.
“Ngươi không biết, khi ngươi đến đưa thiếp mời đến, hắn vui mừng đến mức nào!”
Ta lắc đầu, cảm thấy Chu Uyển có chút điên rồi:
“Vui mừng? Vui mừng đến mức mở miệng ra là muốn ta làm thiếp?”
Chu Uyển thất vọng nhìn ta:
“Ngươi thật không hiểu hắn.”
“Hắn làm nhục ngươi, là vì trong lòng hận ngươi.”
“Hận ngươi, là vì yêu ngươi đến cực điểm.”
“Cho dù hắn hiểu lầm ngươi đã không còn trong sạch, nhưng vẫn không nỡ để ngươi đi.”
30.
Ta thấy bọn họ đều bị bệnh.
Khi ở bên Thẩm Nghị, hắn chỉ tổ chức sinh nhật cho ta một lần.
Năm thứ hai, bận rộn với chính sự, hắn đã quên mất.
Ta không vui, hắn lại còn không vui hơn ta:
“Lại không phải trẻ con, sinh nhật không sinh nhật, có quan trọng thế sao?”
Khi còn sống, hắn không đối xử tốt với ta, chết rồi lại giả vờ thâm tình.
Thật khó hiểu.
Thấy ta tỏ vẻ không quan tâm, Chu Uyển cười:
“Ta cố gắng cả đời, cũng không có được trái tim của Thẩm Nghị.”
“Nghĩ đến hắn cũng giống vậy, ta không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
“Giang Bạch Vi, ngươi có thể có được tình yêu của Thẩm Nghị, ngươi thật may mắn.”
Thật đúng là người sắp chết nói năng lung tung.
Ta trợn mắt, vô cùng khinh thường:
“Tình yêu của Thẩm Nghị, chẳng là cái thá gì!”
“Khi ta ở trong phủ, hắn chê ta hành xử thô lỗ, không biết làm thơ ca.”
“Khi ta rơi xuống vực, hắn nằm trên giường, tự trách, đau khổ, nhưng chỉ tùy tiện phái vài tên gia đinh đi tìm ta.”
“Nếu là A Cảnh nhà ta, dù phải bò cũng bò ra ngoài, đào đất ba thước tìm ta.”
“Hắn, cũng xứng nói yêu ta sao?!”
Có những người chính là như vậy.
Bản thân không bỏ ra bao nhiêu, nhưng lại thích thể hiện tình cảm sâu đậm.
Diễn đến mức sau này, chính mình cũng tin là thật.
Chu Uyển ngẩn người, đôi mắt đen láy có chút mơ hồ:
“Không phải như vậy, Thẩm Nghị yêu ngươi, hắn tình thâm nghĩa trọng, là một nam nhân tốt!”
“Ngươi không biết ta ghen tị với tình yêu của hắn dành cho ngươi đến mức nào, ta ghen tị với ngươi, đố kỵ với ngươi, nằm mơ cũng muốn biến thành ngươi.”
“Cho nên ta mới làm những chuyện đó, mới đi…”
Những lời tiếp theo, ta không nghe nữa.
Chu Uyển kích động quá mức, nằm vật ra bên giường bắt đầu nôn ra máu.
Xem ra, nàng ta không thể qua khỏi ngày hôm nay.
Nhưng những chuyện này, đều không liên quan đến ta.
31.
Ta vừa kiểm kê xong của hồi môn đang định ra khỏi phủ, thì bị gã sai vặt thiếp thân của Thẩm Nghị chặn lại:
“Tiêu phu nhân, xin người có thể đến thăm lão gia nhà ta không.”
“Hắn, hắn đã dâng sớ, tự xin được giáng chức xuống làm huyện lệnh ở trấn Thất Tinh.”
“Bây giờ hắn bệnh rất nặng, thân thể ngày càng suy yếu, hắn…”
Ta cười nhạt:
“Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
“Tiêu, Tiêu phu nhân…”
Tiếng của tên gã sai vặt ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống.
“Xin lỗi, đã quấy rầy ngài, Tiêu phu nhân.”
Ta cất kỹ danh sách của hồi môn đi, không khỏi bước nhanh hơn.
Sáng sớm, Tiêu Cảnh đã dặn dò, không được ở lại Thẩm phủ quá lâu.
Nghĩ đến dáng vẻ ghen tuông, bám dính của hắn, ta không khỏi xoa xoa cánh tay nổi da gà.
“Lệ Nguyệt, còn ngây ra đó làm gì, mau về nhà thôi!”
Lệ Nguyệt nở một nụ cười tươi rói, gật đầu thật mạnh:
“Vâng, tiểu thư, xong ngay đây.”
Ngoài cửa lớn Thẩm phủ, Tiêu Cảnh khoanh tay đứng đó, bên cạnh còn có ba đứa trẻ nhỏ.
Ta bước nhanh về phía trước, chạy đến nơi hạnh phúc của ta.
-HẾT-