Chạy Về Nơi Hạnh Phúc - Chương 4
Xương Nhi khóc mệt, đã ngủ thiếp đi.
Ta cẩn thận từng li từng tí bế nó lên ghế quý phi, trong lòng dâng lên chút chua xót:
“Nó là đích tôn của Thẩm phủ, sao Thẩm phủ có thể giao nó cho ta được?”
Đồng tử Tiêu Cảnh lóe lên, nói:
“Chuyện này, ta sẽ nghĩ cách!”
Tiêu Cảnh vội vã vào cung, còn ta thì ở trong phòng chờ Xương Nhi tỉnh lại.
“Nương, ta muốn nương!”
Xương Nhi khóc lóc tỉnh dậy, liền đối diện với hai cặp mắt đen láy.
Châu Nhi và A Nguyệt đứng bên cạnh, đang tò mò nhìn nó.
Châu Nhi có chút chán ghét, bĩu môi:
“Đây chính là ca ca ta sao?”
“Còn gầy hơn cả khỉ, nhìn là biết không đánh nhau được.”
Xương Nhi tức giận đến đỏ mặt, trợn mắt như chuông đồng:
“Ai là ca của ngươi?!”
“Ngươi chỉ là đứa con hoang do hồ ly tinh sinh ra!”
19.
“Chát!”
“Chát!”
Xương Nhi ngơ ngác che mặt, không thể tin nhìn đứa bé trai và bé gái trước mặt.
“Các ngươi, các ngươi dám đánh ta?!”
A Nguyệt sáu tuổi đã cao hơn Xương Nhi nửa cái đầu.
Nàng nửa híp mắt, đưa tay vỗ mặt Xương Nhi:
“Hỏi ngươi lần nữa, chúng ta là ai?”
Ta nâng tách trà, hứng thú nhìn ba đứa trẻ đánh nhau.
Xương Nhi ở Thẩm phủ rõ ràng được cưng chiều lớn lên, làm sao chịu được loại tức giận này.
Lập tức gào lên, hét đến khản cả giọng:
“Các ngươi là đồ tạp chủng do tiện nhân ăn vụng sinh ra!”
“Chát chát chát!”
Nó bị tát ba cái, khuôn mặt trắng trẻo gầy gò lập tức đỏ bừng.
Nguyệt Nhi thổi thổi tay, hạ mắt xuống:
“Ngươi còn một cơ hội cuối cùng, nói, ta là ai?”
Xương Nhi nhếch mép, oa một tiếng khóc nức nở.
Nguyệt Nhi tính tình cố chấp, rõ ràng không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy.
Nàng véo mặt Xương Nhi, từng chữ từng chữ nói:
“Không nói, liền cởi sạch quần, dùng roi đánh mông ngươi.”
Châu Nhi lấy từ dưới án thư ra một chiếc roi bằng ngón tay cái, quất một cái vào bàn.
Mặt bàn màu nâu vàng lập tức xuất hiện một vệt trắng.
Ta giật giật khóe miệng, bàn khắc hoa bằng gỗ hoàng hoa lê của ta…
Đứa nhóc thối này, ra tay không biết nặng nhẹ.
20.
Xương Nhi lén liếc ta một cái, ta cúi đầu giả vờ uống trà.
Nó mím môi, ánh mắt u uất nhìn chằm chằm vào vết trắng đó.
Một lúc lâu sau, nó mới nức nở nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đúng, là đệ đệ và muội muội của ta.”
Cũng được, không tính là quá ngu.
Ta liếc nhìn khuôn mặt đầy oán khí của nó, tiếp tục uống trà.
Nguyệt Nhi cầm lấy roi, quất vào bàn án kêu bốp bốp:
“Nói, những kia này là ai dạy ngươi?”
“Nếu dám lừa gạt, một câu nói dối, quất một roi!”
Châu Nhi ở bên cạnh cũng gật đầu:
“Quá ba câu, đánh chết luôn!”
“…!”
Trong trạng thái kinh hãi, Xương Nhi bắt đầu nấc cụt.
Nhìn ánh mắt của chúng, biết là không thể trêu chọc.
Xương Nhi vừa nấc vừa khóc lóc kể lể.
Những lời này đều là nha hoàn và nhũ mẫu bên người dạy nó.
Nhũ mẫu và nha hoàn của Xương Nhi đều do ta cẩn thận lựa chọn, nhưng theo lời nó nói thì những người này ta đều không quen biết.
Thậm chí còn không phải là gia sinh tử* của Thẩm phủ hay Giang phủ, mà giống như mới mua từ bên ngoài về.
*Gia sinh tử: chỉ những người hầu cận được sinh ra và nuôi lớn bởi gia đình chủ, nên họ thường được tin tưởng hơn người làm thuê từ bên ngoài.
Nhà quyền quý không bao giờ dùng người mới mua làm nhũ mẫu.
Đa số đều là gia nhân mấy đời, mới có thể tin tưởng được.
Xương Nhi tuy gầy yếu, nhưng trí nhớ lại rất tốt.
Nó nói hai năm trước, Thẩm Nghị đã nhận được tin, có người từng gặp ta ở vùng Giang Nam.
21.
Không lâu sau, trong Giang phủ cũng có lão bộc tiết lộ tin tức.
Nói ta thực sự chưa chết, lão phu nhân và lão gia Giang phủ cũng không đau buồn.
Lúc đó sau khi ta rơi xuống vách núi, Giang gia vẫn luôn không tổ chức tang lễ.
Cha mẹ phái người đi khắp nơi tìm ta, chưa bao giờ thừa nhận ta đã qua đời.
Lúc đó Thẩm phủ đang rối như tơ vò, Thẩm Nghị cho rằng ta mượn cái chết để trốn chạy, bỏ chồng bỏ con.
Đợi khi mọi chuyện qua đi, lập tức cưới Chu Uyển về nhà.
Vì chuyện này, người trong nhà còn đến Thẩm phủ làm ầm ĩ một trận, cũng từ đó mà cắt đứt quan hệ.
“Nhũ mẫu, nhũ mẫu mỗi ngày đều nói bên tai ta.”
Xương Nhi nức nở, thỉnh thoảng lại dùng đôi mắt to đen láy cẩn thận quan sát ta:
“Nói ngươi không cần ta nữa, nói ngươi là một nữ nhân xấu xa.”
“Bà nói ngươi làm tổn thương trái tim cha, đối với Thẩm phủ thì thấy chết không cứu.”
“Còn nói, ngươi ở bên ngoài một mình phóng túng vui vẻ, đã sớm quên chúng ta rồi!”
Ba ngày trước khi ta gửi bái thiếp tới cửa, nhũ mẫu của Xương Nhi càng là một ngày ba bữa lải nhải trước mặt nó.
“Mẫu thân yêu tinh kia của ngươi muốn đến cướp vị trí của Đại phu nhân.”
“Đến lúc đó Thẩm gia phu nhân là một nữ nhân phong lưu, ngươi đi học, mọi người sẽ cười nhạo ngươi, không ai chơi với ngươi!”
“Mẫu thân Uyển Nhi của ngươi mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, buồn đến nỗi cơm cũng không ăn nổi.”
“Một nữ nhân độc ác như vậy vào phủ, Xương Nhi sẽ phải chịu tội rồi! Nghe nói nàng ta là con gái của võ tướng, xuất thân thô lỗ, đánh trẻ con đều dùng quân côn!”
Ta nghiến răng ken két.
Thẩm Nghị tuy không hiểu chuyện đời, lại tự cho mình là thanh cao, đôi khi đầu óc còn không tốt.
Nhưng hắn tự nhận mình là quân tử, sẽ không để bà tử đi nói những lời này với trẻ con.
Nhũ mẫu này là người của Chu Uyển?
Chu Uyển giỏi thật!
Nàng ta gả cho Thẩm Nghị cũng đành, vậy mà còn dám ly gián con trai ta?
Đó là đứa con ta mang nặng đẻ đau mười tháng, một chân đã bước vào quỷ môn quan mới sinh ra!
22.
Xương Nhi nói xong, đối diện với ánh mắt thâm sâu của ba chúng ta, sợ hãi rụt vai lại.
“Ta, ta đã nói hết rồi, không nói dối một câu nào!”
“Bốp!”
Nguyệt Nhi tát một cái vào đầu nó, nói:
“Không nói dối thì sao! Ai bảo ngươi ngu thế! Lời ai cũng tin!”
“Người ta bảo ngươi ăn cứt, ngươi sẽ đi ăn cứt à?!”
“Ngậm miệng lại cho ta, khóc nữa, đánh chết!”
Xương Nhi không dám khóc thành tiếng, mặt đỏ bừng, trông thật đáng thương.
Có nhũ mẫu như vậy luôn dạy dỗ, Xương Nhi nghĩ như vậy, quả thực không thể trách nó.
Đừng nói Xương Nhi mới bảy tuổi, Thẩm Nghị còn là quan trong triều, chẳng phải cũng tin những lời đồn đại này sao?
Ta thở dài, đưa tay xoa đầu Xương Nhi:
“Ăn cơm thôi.”
“Tiêu Bắc Châu, Tiêu Minh Nguyệt, không được bắt nạt ca ca nữa, có nghe thấy không?!”
Trên bàn ăn, Châu Nhi và Nguyệt Nhi bưng bát ăn rất ngon lành.
Chỉ có Xương Nhi, nhíu mày, ghét bỏ đẩy bát sang một bên:
“Ta không muốn ăn cơm, ta muốn ăn kem!”
Lúc này ta mới biết, tại sao Xương Nhi lại gầy yếu như vậy.
Ăn rau củ thì sợ đắng, thịt thì khó nuốt.
Dạ dày không tốt, mỗi ngày còn muốn ăn hai bát kem lớn.
Vì quá thích đồ ngọt, từ nhỏ răng đã sâu ba cái.
Nguyệt Nhi và Châu Nhi tranh nhau xem răng của nó, vừa xem vừa kinh ngạc:
“Lỗ to quá, trong này chắc chứa được mười mấy con sâu nhỉ?”
Xương Nhi hít mũi, lại bắt đầu gào khóc.
Ta nhíu mày liên tục.
“Từ hôm nay không được ăn đồ ngọt nữa, mỗi ngày phải uống thuốc đúng giờ.”
“Sáng thức dậy, cùng Châu Nhi Nguyệt Nhi đi tập đứng tấn, tập không đủ thời gian, gia pháp hầu hạ!”
23.
Thẩm Nghị Xương chưa bao giờ biết, một đứa trẻ lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
Không được ăn kẹo, không được ăn kem, không được ham chơi dưới nước, cũng không được khóc.
Ăn cơm không được người khác đút, phải tự ăn.
Quần áo phải tự mặc, ngay cả chăn gối cũng phải tự gấp.
Nó không hiểu, cái gì cũng tự làm, vậy thì nuôi nha hoàn gã sai vặt để làm gì?
Uyển Nhi mẫu thân nói nó sinh ra là để hưởng phúc, chỉ cần mỗi ngày vui vẻ, muốn làm gì thì làm.
Không muốn học, có thể không học.
Không muốn ăn cơm, có thể không ăn.
Không muốn dậy, cũng có thể không dậy.
Quả nhiên Chu ma ma nói đúng, Uyển Nhi mẫu thân mới là người tốt nhất trên thế gian này với nó.
Không giống như người mẫu thân độc ác này, tuy rằng nhìn có vẻ tươi cười, nhưng hung dữ thì giống như sói dữ trong truyện cổ tích.
Còn nuôi hai con sói nhỏ.
Thẩm Nghị Xương ăn cơm một cách vội vã, chỉ thấy cơm đắng, lòng cũng đắng.
Ngẩng đầu lên, Tiêu Minh Nguyệt đang ôm bụng cười:
“Ha ha ha, nước mũi nước mắt trộn cơm mà cũng ăn ngon thế!”
Thẩm Nghị Xương có chút không muốn sống nữa.
Nó muốn bỏ trốn.
Hai con sói nhỏ nói nhũ mẫu toàn nói dối.
Nói người mẫu thân độc ác lúc ấy vì để cứu nó và cha, mới rơi xuống vách núi được họ Tiêu cứu.
Còn nói nàng chưa bao giờ quên nó.
Sau khi khỏi bệnh, việc đầu tiên nàng làm chính là đến nhà tìm nó.
Hừ, những lời dỗ dành trẻ con này, nó một chữ cũng không tin!
24.
Thẩm Nghị Xương chuẩn bị bỏ trốn.
Trời còn chưa sáng, nó nhẹ nhàng xuống giường, đẩy cửa phòng ra chạy như điên trong sân.
Trăng trên trời đã dần lặn về phía tây, những vì sao lấp lánh rơi xuống trong màn đêm, có vài ngôi sao vẫn không ngừng nhấp nháy.
Thẩm Nghị Xương ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn bầu trời đầy sao, bị màn đêm hùng vĩ này thu hút tâm trí.
Nếu là Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Bắc Châu, lúc này sẽ nói không ngừng, nói đây là sao Thiên Lang, kia là sao Bắc Cực.
Không giống như nó, cái gì cũng không biết.
Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Bắc Châu tuy nhỏ hơn nó một tuổi nhưng nó thấy, những thứ bọn họ biết còn nhiều hơn cả cha!
Bọn họ đã từng đến thảo nguyên, từng thấy sói, từng ngồi xe trượt tuyết, còn từng đục băng trên hồ để câu cá.
Bọn họ còn biết nhiều loại cỏ thuốc, biết loại nào ăn vào sẽ trúng độc, loại nào ăn vào có thể cứu mạng.
Không chỉ vậy, hai đứa bọn họ còn biết cưỡi ngựa, bắn cung, Tiêu Minh Nguyệt thậm chí còn biết cách đặt bẫy.
Lần trước nàng đặt bẫy trong sân, treo ngược một tên hộ vệ tuần tra lên cây, suýt làm rớt cả cằm Thẩm Nghị Xương.
Vì chuyện này, nàng cũng bị phạt bưng một chậu nước, đứng tấn tập một giờ đồng hồ.
Khi Tiêu Bắc Châu đi đỡ nàng, nàng cười hì hì nói, lần này bẫy làm chưa tốt, còn có thể cải tiến thêm.
Thẩm Nghị Xương đột nhiên không muốn bỏ trốn nữa.
Gió nhẹ thổi bên tai nó, nhẹ nhàng thổi bay những giọt mồ hôi trên mặt nó.
Nó dừng chân, đột nhiên không nhớ nổi lần cuối cùng mình chạy vui vẻ như vậy là khi nào.
Nhũ mẫu luôn nói nó yếu ớt, không cho nó chạy, thậm chí còn ít khi cho nó đi bộ.
Hầu hết thời gian, nó đều được nha hoàn bế trên tay.