Chạy Về Nơi Hạnh Phúc - Chương 3
Ta nổi giận đùng đùng, hận không thể nhảy lên tát Thẩm Nghị hai cái.
“Thẩm Nghị, ngươi đọc sách đến nỗi đọc hỏng não rồi phải không!”
“Ngươi nói ta đã sớm nhận được tin tức, tại sao không trực tiếp hòa ly với ngươi, ngược lại còn phải thay tên đổi họ sống ẩn dật?”
“Xảy ra chuyện chính là Thẩm gia của ngươi, cha ta vẫn đang làm tướng quân rất tốt đâu!”
“Khó trách Thẩm phủ mới sa sút nhiều năm, đều là vì ngươi không có não!”
“Không những bản thân ngu ngốc, còn dạy Xương Nhi cũng ngu ngốc như ngươi!”
Thẩm Nghị bị ta mắng đến ngây người, hồi lâu, mới thở dài một hơi:
“Giang Bạch Vi, ngươi thật sự làm ta thất vọng.”
“Thôi được, ngươi không muốn thừa nhận, ta cũng không ép ngươi.”
“Chỉ là mối hôn sự này của ngươi, nhất định phải hủy bỏ, tông phụ Thẩm phủ tuyệt đối không thể tái giá.”
“Năm nghìn lượng bạc đó, ta sẽ nghĩ cách.”
“Ngươi cứ ở lại Hải Đường Viện trước đi, nguyệt lệ hàng tháng, cứ theo như của Uyển Nhi mà cấp.”
13.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Uyển trắng bệch, ôm ngực lảo đảo, trông có vẻ bị đả kích rất lớn.
Nàng cắn môi, miễn cưỡng nở một nụ cười:
“Hải Đường Viện tuy hơi hẻo lán, nhưng phong cảnh lại rất đẹp.”
“Dù sao tỷ tỷ cũng là thê tử của phu quân, không thể chậm trễ.”
“Ta sẽ sai người đi sắp xếp, đến kho lấy vài món đồ tốt bày biện.”
Nói xong không đợi ta phản ứng, liền vẫy tay gọi nha hoàn thân cận:
“Ngươi đích thân đi, lấy cái bình phong hoàng hoa lê lưu ly, còn có cây san hô Đông Hải cao ba thước, án điêu chỉ đại tử đàn ra, đều chuyển đến Hải Đường Viện.”
Tiểu nha hoàn rất bất bình:
“Phu nhân, đó là những thứ tốt nhất trong phủ, chính bản thân người còn không nỡ dùng!”
“Lão gia đã nói rồi, Giang, Giang phu nhân chỉ là thiếp thất, làm thiếp sao có thể vượt qua chủ mẫu?”
Chu Uyển sa sầm mặt:
“Ngươi lắm lời, còn không mau đi!”
Trong mắt Thẩm Nghị lộ ra vài phần áy náy, đi tới nắm tay Chu Uyển:
“Uyển Nhi, chuyện này, là ta có lỗi với nàng.”
Ta thực sự chịu không nổi nữa.
“Ta nhớ không nhầm, thì những thứ đó đều là của hồi môn của ta phải không?!”
“Danh sách sính lễ nhà mẹ đẻ ta vẫn còn giữ, bên mai mối cũng có lưu lại, có cần ta đi tìm lại cho các ngươi xem không?”
Ta sải bước đến trước mặt Chu Uyển, giật phắt cây trâm bướm hồng ngọc trên đầu nàng:
“Cái này cũng là của hồi môn của ta!”
“Các ngươi lấy đâu ra cái mặt mũi, dùng đồ của ta lâu rồi, liền thật sự cho là của mình?!”
“Còn nữa, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không đến đây để làm thiếp!”
“Lão nương đã thành thân rồi, phu quân của ta đang đợi ở ngoài cửa, các ngươi không hiểu tiếng người sao?”
14.
Thẩm Nghị tức đến toàn thân run rẩy:
“Giang Bạch Vi, sao ngươi lại trở nên thô lỗ như vậy!”
Chu Uyển thì đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn ta.
Như thể ta mới là người dùng của hồi môn của nàng.
Một nhà này, đều có bệnh, bệnh nặng!
“Ngươi không được vào!”
“Ngăn hắn lại!”
“Á!”
Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đánh nhau.
Quản gia bị người đẩy vào cửa, ông ta ngồi phịch xuống đất, tức giận trừng mắt nhìn ra ngoài.
“Ngươi là tên võ phu, lại dám xông vào Thẩm phủ! Không sợ vào đại lao sao!”
Là Tiêu Cảnh!
Chỉ nửa ngày không gặp, ta đột nhiên có chút nhớ hắn.
Thẩm Nghị và Chu Uyển đều như không hiểu tiếng người, ở Thẩm phủ một lúc, còn mệt hơn cả hành quân đánh trận.
Thẩm Nghị đột nhiên đứng thẳng người, nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh đang sải bước đi vào.
Hôm nay nghỉ mộc, hắn mặc một chiếc áo choàng gấm màu xanh lam, chỉ đeo một miếng ngọc bội ở thắt lưng.
Trang phục tuy đơn giản, nhưng càng làm nổi bật đôi lông mày kiếm, đôi mắt sáng như sao, khí phách bức người.
Thấy ta, hắn há miệng cười rạng rỡ:
“Nương tử, ta rất nhớ nàng.”
Ta trừng mắt nhìn hắn, mặt ửng hồng.
Tiêu Cảnh chính là như vậy, không biết xấu hổ, lời gì cũng dám nói trước mặt người ngoài.
Thẩm Nghị lạnh lùng đánh giá Tiêu Cảnh.
Cũng là hắn vận khí không tốt.
Sau khi ta và Tiêu Cảnh vào kinh, đã gửi thiếp mời đến Thẩm phủ.
Hắn thấy thư của ta thì sinh bệnh, không đi chầu.
Vì vậy, hắn và Tiêu Cảnh chưa từng gặp mặt.
Càng không biết, người đứng trước mặt chính là đương kim tân quý, Trấn Bắc đại tướng quân do thánh thượng đích thân phong.
15.
“Bọn nhỏ đâu, sao chỉ có mình chàng đến?”
Tiêu Cảnh nắm tay ta, vô cùng tủi thân:
“Người gác cổng không cho vào, ta lo cho nàng, liền để Trương thúc đưa bọn nhỏ về trước.”
“Nàng ổn chứ, không có ai bắt nạt nàng chứ?”
Tư thế thân mật của chúng ta như không có ai khiến Thẩm Nghị vô cùng đau đớn.
Hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:
“Giang Bạch Vi, đây chính là phu quân mà ngươi tìm?”
“Một tên võ phu thô lỗ?!”
Chu Uyển lại rất vui vẻ, tiến lên hòa giải:
“Phu quân của Giang tỷ tỷ, ngược lại là tuấn tú lịch sự, khó trách tỷ tỷ thích.”
“Hừ, chỉ là một tên mãng phu.”
Thẩm Nghị khinh thường nói.
“Quản gia, còn ngồi trên mặt đất làm gì, mau đi lấy bạc đến đây!”
Tiêu Cảnh đang cẩn thận đánh giá Thẩm Nghị, vẻ mặt như lâm đại địch.
Ánh mắt từng tấc từng tấc lướt qua mặt, vai, ngực và chân của hắn.
Càng nhìn, hắn càng vui.
“Hắc hắc, già hơn ta, xấu hơn ta, thấp hơn ta, chân cũng ngắn hơn ta.”
Nói thật, Thẩm Nghị dáng dấp cũng khá thanh tú.
Là hình tượng thư sinh điển hình nhất ở kinh thành, thân hình gầy gò, da trắng.
Chỉ là Tiêu Cảnh từ nhỏ đã lớn lên ở biên quan, vẫn luôn sùng bái những nam nhân cường tráng.
Những kẻ yếu đuối như Thẩm Nghị, hắn chẳng thèm để mắt đến.
Khôi phục sự tự tin, Tiêu Cảnh vô cùng vui vẻ.
Hắn chắp tay với Thẩm Nghị, kéo ta định đi:
“Ta đã bảo nhà bếp làm món vịt quay mà nàng thích nhất, Thẩm phủ ở đây, Xương Nhi cũng không chạy đi đâu.”
“Nếu nàng nhớ Xương Nhi, lúc nào cũng có thể đến, đói bụng rồi phải không? Chúng ta về nhà ăn cơm trước đã.”
16.
“Đứng lại!”
“Ngươi muốn đưa Thẩm gia phu nhân của ta đi đâu?!”
Thẩm Nghị quát lớn, gân xanh trên trán nổi lên.
Tiêu Cảnh gãi đầu:
“Thẩm phu nhân?”
“Phu nhân của ngươi không phải đang đứng bên cạnh ngươi sao?”
Thẩm Nghị cái tên ngu ngốc này, Tiêu Cảnh cũng không phải là người có tính tình tốt.
Ta không muốn ngày đầu tiên tới cửa đã gây ra chuyện.
Xương Nhi rõ ràng đã nuôi hư, sau này còn phải tốn công dạy dỗ.
Ta nắm tay Tiêu Cảnh:
“Phu quân, chúng ta đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Lúc này, quản gia đã vội vàng chạy đến, bưng một hộp thỏi bạc.
Dưới sự ra hiệu của Thẩm Nghị, quản gia nhét thỏi bạc vào lòng Tiêu Cảnh.
Thẩm Nghị hừ lạnh nói:
“Hai nghìn lượng bạc còn lại, sẽ chọn ngày đưa đến phủ.”
“Bây giờ, ngươi có thể thả Thẩm gia phu nhân của ta ra chưa?”
Ánh mắt Tiêu Cảnh lộ ra vẻ thanh thuần trong veo.
Hắn thản nhiên nhận lấy bạc, lịch sự chắp tay chào Thẩm Nghị:
“Ai, ngươi nói xem, đây là tiền ăn cho Xương Nhi phải không?”
“Một đứa trẻ con, có thể ăn được bao nhiêu, sao lại đưa nhiều bạc như vậy?”
“Xương Nhi đâu, đưa nó ra đây!”
Đừng nói Thẩm Nghị và Chu Uyển, ngay cả ta cũng không theo kịp lối nghĩ của hắn.
“Nương, ta muốn nương, hu hu hu ta muốn bảo vệ mẫu thân, không để nàng bị nữ nhân xấu bắt nạt!”
Bảo mẫu và nha hoàn rõ ràng không trông được Xương Nhi.
Vừa mới bế đi chưa được bao lâu, nó lại khóc lóc chạy vào nhà, vừa vặn đâm sầm vào lòng Tiêu Cảnh.
“Hừ, không tệ, còn biết bảo vệ mẫu thân!”
Tiêu Cảnh xách cổ Xương Nhi như xách một con gà con, kẹp nó vào nách, còn không quên gọi ta:
“Nương tử, theo sau!”
Đây, đây quả là, niềm vui ngoài ý muốn!
17.
Trong sự ngỡ ngàng của Thẩm Nghị và những người khác, Tiêu Cảnh bước đi như rồng như hổ, đi rất nhanh.
Ta chạy theo sau hắn, thầm cầu nguyện Thẩm Nghị và những người khác ngây ra thêm một lúc nữa.
“Đứng lại!”
“Thả con trai ta ra!”
Phía sau xa xa bùng nổ một trận gào thét.
Thẩm Nghị là người coi trọng phong độ nhất, luôn chú trọng đến việc quân tử không lộ ra hỉ nộ.
Hôm nay, dường như hắn liên tục phá vỡ hình tượng trước đây của mình.
Nghe vậy, Tiêu Cảnh chạy càng nhanh hơn.
Ta và Tiêu Cảnh đều biết võ, Thẩm Nghị chỉ là một thư sinh yếu đuối, chạy hết tốc lực cũng không đuổi kịp chúng ta.
Càng không cần phải nói đến Chu Uyển, từ trước đến nay yếu đuối như liễu rủ trước gió, đi vài bước đã phải ôm ngực thở hổn hển.
Nhìn thấy chúng ta sắp biến mất trước mắt, Thẩm Nghị vội đến nỗi giọng nói cũng khàn đi:
“Người đâu!”
“Mau gọi người đến!”
Chu Uyển cũng khóc lóc theo:
“Ban ngày ban mặt, trời quang mây tạnh, các ngươi không sợ phu quân ta đến nha môn kiện các ngươi sao!”
Sợ sao, nếu sợ thì đã không phải là Tiêu Cảnh.
Ở Bắc cương, một mình hắn dám đơn thương độc mã đi khiêu chiến bộ lạc ăn thịt người hung dữ nhất trên thảo nguyên.
Theo lời hắn nói, nam nhân chân chính, phải uống rượu mạnh nhất, đánh trận khó khăn nhất, cưới nữ nhân đẹp nhất.
Mà ta, chính là nữ nhân đẹp nhất trong mắt hắn.
Nghĩ đến đây, lòng ta ngọt ngào, chân như mọc thêm cánh, chạy càng nhanh hơn.
Thẩm phủ không có nhiều tiền, hộ vệ được thuê cũng chỉ là hạng xoàng.
Tiêu Cảnh một tay ôm bạc, một tay kẹp Xương Nhi.
Thậm chí còn không cần dùng tay, một đôi chân vô ảnh đá ngã hết đám hộ vệ trong sân.
“Á!”
“Ối!”
“Oa oa oa, nương, cha, cứu ta!”
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc lóc, còn có tiếng quát tháo của Thẩm Nghị truyền ra rất xa.
Khi Thẩm Nghị mặt mày tái mét, thở hồng hộc chạy đến cửa thì đã không còn thấy bóng dáng ta và Tiêu Cảnh đâu nữa.
18.
Đợi khi trở về phủ tướng quân, giọng Xương Nhi đã khản đặc vì khóc.
Tiêu Cảnh vung tay ném nó lên ghế, há miệng cười để lộ hàm răng trắng:
“Nào, gọi cha đi!”
“Oa oa oa, ngươi đồ dã nam nhân, lại cùng với hồ ly tinh này bắt nạt cha mẹ ta!”
Mặt Tiêu Cảnh sa sầm xuống.
Hắn nhíu mày, nghi hoặc nhìn ta:
“Đây thật sự là con trai chúng ta sao? Không phải là đứa ngốc chứ?!”
Nhìn Xương Nhi như vậy, lòng ta rất khó chịu.
Đợi khi ta kể hết tình hình ở Thẩm phủ, trong mắt Tiêu Cảnh hiện lên vẻ đau lòng:
“Nương tử, nàng chịu ấm ức rồi.”
“Đứa trẻ này không thể để ở Thẩm phủ nữa, bọn họ đã dạy hư nó rồi.”